Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lý Dịch thực không chút hoài nghi Lão Phương tối qua có qua dạo Kỹ Viện hay không.
Không phải tin tưởng nhân phẩm hắn, mà thật ra hắn không có nhiều tiền như vậy.
Tuy buôn bán băng đường hồ lô mỗi ngày đều có thù vào ngân tệ, nhưng lấy tích súc Lão Phương hiện tại, thật không đủ để hắn đi dạo Kỹ Viện một lần.
Nơi tiêu tiền như thế đều là địa phương mà kẻ có tiền mới dám đi, bà vợ trong nhà Lão Phương quản tiền, có thể cho hắn mấy chục đồng tiêu vặt đã không tệ, đi địa phương kia sợ rằng gọi cô nương giá rẻ nhất cũng không đủ.
Bất quá, tuy Lão Phương nhìn qua rất chật vật, nhưng tâm tình tựa hồ không tệ, Lý Dịch cũng không có hỏi thêm. Vạn nhất đây là sở thích thường ngày của vợ chồng nhà người ta, một ngoại nhân như hắn, hỏi tới có chút xấu hổ.
Việc xây nhà xưởng giao cho bọn Lão Phương là tốt, mỗi hán tử trước mặt đều là tay thiện nghệ về nhiều mặt, trồng trọt nuôi ngựa, xây tường đánh nhau, mọi thứ đều tinh thông, ngoài việc bàn giao một ít chuyện cũng không cần Lý Dịch quan tâm thêm.
Chuyện có quan hệ đến nhà xưởng được Lý Dịch và Lão Phương khảo sát một phen cũng định ra đại khái.
Cân nhắc đến tính an toàn và tính bảo mật, nhà xưởng đương nhiên không thể kiến tạo bên trong trại. Phương pháp chưng cất không thiếu lửa, rượu cồn lại dễ cháy, nếu xảy ra chuyện gì lan ra ngoài trại, náo nhiệt lớn à.
Đương nhiên, tính bảo mật cũng chiếm nguyên nhân rất lớn.
Dù sản sinh Như Ý Lộ hay chưng cất rượu đều không có bao nhiêu kỹ thuật và độ khó, một khi bảo mật không tốt, bị người đánh cắp, trắng trợn lan truyền ra, vậy cũng đừng hòng dùng hai thứ đồ này kiếm tiền nữa.
Cân nhắc đến giao thông, nguồn nước cộng thêm rất nhiều nhân tố, cuối cùng chọn được địa chỉ nhà xưởng bên ngoài trại, tới gần dòng nước bên cạnh hậu sơn.
Dòng nước không lớn, vài chục năm qua chưa từng bạo phát lũ lớn, thuận tiện lấy nước cũng cực kỳ an toàn.
Giao bản vẽ cho Lão Phương, chỉ cần mỗi ngày đi xem một chút, những chuyện khác cũng không cần quan tâm.
Làm một nam nhân ngành kỹ thuật, tuy không quá rành thổ mộc hoặc kiến trúc chuyên nghiệp, nhưng vẽ bản đồ lại cực kỳ đơn giản đối với Lý Dịch.
Bản vẽ nhà xưởng phỏng theo nhà xưởng hậu thế, căn cứ theo tình huống thực tế, chỉ cải biến rất nhỏ.
Rải rác mấy tờ bản vẽ, có mặt phẳng, có lập thể, đường cong đơn giản đã biểu đạt rõ ràng kết cấu nhà xưởng, vừa nhìn thấy ngay, bọn người Lão Phương chỉ cần chiếu theo hình vẽ là sẽ tốt.
Đương nhiên, trước lúc đó, vẫn phải đi vào Phủ Thành thuê một cửa hàng, trước kia chỉ định thuê một gian cửa hàng phổ thông, bất quá hôm qua thắng Trầm Chiếu, có thêm được ba trăm lượng làm vốn lưu động, kế hoạch cũng cải biến một chút.
Ba trăm lạng bạc dùng để thuê một cửa hàng có vị trí tốt tại khu vực phồn hoa đã đủ.
Lúc đầu nghĩ hôm nay sẽ xuống núi thuê một gian cửa hàng trước, tiếp theo tu sửa cho gọn gàng, trước lấy ra một chút Như Ý Lộ bán thử, chờ đến khi nhà xưởng xây xong thì có thể sản xuất ra số lượng lớn.
Nhưng biến hóa thường thường đến nhanh hơn so với kế hoạch.
Không biết có bao nhiêu người bên trong trại nhìn chằm chằm vào sinh ý băng đường hồ lô, trước kia Liễu thị trực hệ không tiện mở miệng, đương nhiên, bọn họ biết dù mình mở miệng, bọn người Phương lão tam cũng nhất định sẽ không đồng ý, nhưng lão tứ và lão thất thành công lại làm cho bọn họ trợn tròn hai mắt.
Vẻn vẹn giao ra hai tờ khế đất đã có thể lấy chiêu bài Liễu thị bán băng đường hồ lô, tuy nói đến năm thành phí “Gia nhập liên minh “ để bọn hắn ngẫm lại đã thấy lòng đau, nhưng chỉ cần có thể bán được băng đường hồ lô thì dù giao ra năm thành lợi nhuận, bọn họ cũng sẽ có sinh hoạt tốt hơn hiện tại không biết bao nhiêu lần.
Giao dịch này tính thế nào cũng lời.
Thổ địa là căn cơ của nông dân, dưới tình huống bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ không tuỳ tiện giao ra, nhưng những những mảnh đất đó một năm mới có thể sinh ra một ít lương thực, bình thường còn tốt, người một nhà luôn có thể ăn no, nếu năm nào thu hoạch không tốt, cả nhà đều phải ghìm dây lưng quần mà sinh hoạt.
Nhìn lại đám người Phương lão tam.
Lúc này mới đi theo cô gia kia bao lâu, từng người đều phì hơn trước một vòng, để tâm lý những người trực hệ không thể thăng bằng?
Thế là hai ngày nay, cửa nhà Lý Dịch sắp bị những người này phá mất.
Khế đất, phí gia nhập liên minh..., khi nhận được tin tức mình muốn từ miệng lão tứ và lão thất, những người này cũng sảng khoái, đập từng khế đất lên bàn, Lý Dịch còn chưa kịp nói ra phí gia nhập liên minh, bọn họ đã chủ động thành lập hiệp nghị, năm thành thì năm thành, tất cả mọi người đều là năm thành, người nào cũng không mất mát gì.
Từ đầu đến cuối, thái độ của các thúc bá đều rất khiêm tốn, nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu hiền lành thì có bấy nhiêu hiền lành, dù sao, không ai nguyện ý giữ đất rồi chết đói, tương lai bọn họ như thế nào đều dựa vào một ý niệm trong đầu Lý Dịch.
Lý Dịch làm những chuyện này, Liễu Như Nghi chưa từng hỏi đến, chỉ yên lặng thu lại những khế đất Lý Dịch đưa cho mình, ngược lại là Tiểu Hoàn hai ngày qua, trên gương mặt xinh đẹp luôn hiện ra nụ cười, bị những người kia khi dễ đã lâu, bây giờ nhìn thấy bọn họ lộ mặt cười làm lành nói chuyện với cô gia, trong lòng vui vẻ phát sướng.
Nói thật, Lý Dịch cũng không coi trọng những miếng đất đó, ở thời đại này, chỉ có tiền, mua đất rất đơn giản, mà thổ địa nơi này không có mấy chục năm quyền sử dụng giống với hậu thế, xem như triều đại thay đổi, vương triều mới lên cũng nhận khế đất không nhận người, là của ngươi sẽ là của ngươi, nếu người cầm quyền muốn giữ ghế vững vàng sẽ không thu hồi thổ địa.
Chỉ cần có được khế đất, ngươi vẫn là chủ nhân của những mảnh đất này, ai cũng đoạt không được.
Đất đai Liễu Diệp Trại thật rất cằn cỗi, Lý Dịch thật không để vào mắt, chỉ cầm lại đồ vật vốn nên thuộc về bọn hắn mà thôi.
Sở dĩ để Liễu thị trực hệ nhúng tay vào việc buôn bán băng đường hồ lô, nguyên nhân thực sự ở chỗ, Lão Phương bọn họ có thịt ăn, dù sao cũng nên chừa chút canh cho người khác uống.
Dưới sự lãnh đạo anh minh của hắn, ngày tháng sau này của bọn người Lão Phương sẽ chỉ ngày càng tốt, liên tục tăng lên, Lão Phương cũng muốn ở tòa nhà lớn, cưới thêm lão bà cũng không phải không thể... Không có so sánh thì không có thương hại, số ít người trong trại có sinh hoạt bước vào khá giả, mà đại đa số người còn lại trong trại đều ăn không thể no, ngủ không thể ấm, giàu nghèo không đồng đều, nếu tiếp tục thì sớm muộn gì cũng có biến.
Bất quá bây giờ, tai hoạ ngầm kiểu này còn chưa có hiện ra manh mối đã bị Lý Dịch cho bóp tắt.
Đương nhiên, giải quyết cũng chỉ là vấn đề của Liễu thị trực hệ thôi, dù sao, nhiều nhất bên trong trại vẫn là những bộ hạ cũ giống như bọn người Lão Phương, thời gian qua của bọn họ càng thêm khốn khổ.
Bất quá, đối với những người này, một nhà già trẻ có thể nhét đầy bao tử cũng đã là thỏa mãn lớn nhất, yêu cầu này không tính quá cao, dù Lý Dịch không nói, mấy người Lão Phương ngày thường cũng sẽ giúp đỡ, ngược lại cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.