Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 90: Chương 90: Có chuyện gì sao ?




Editor: Diệp Thư Khinh – DĐLQĐ

“ Chàng không sợ chí hướng của thiếp khác chàng sao?” Thương Lung Tình có hơi kinh ngạc khi Đông Phương Dịch Hàn tin tưởng nàng như vậy, không rõ trong lòng là vui hay buồn, mở miệng cũng không lưu tình mà trêu ghẹo.

“ Không sợ, cho dù ta và Lung nhi có bất đồng về chí hướng, thì ta cũng sẽ cố gắng để được bước chung đường với nàng.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn thể hiện rõ sự kiên định, trước kia lúc chưa gặp được Thương Lung Tình, hắn không biết cái gì gọi là yêu? Nhưng nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm cho hắn hiểu rõ, tất cả mọi thứ của nàng cũng là tất cả của hắn, con đường của nàng cũng là con đường của hắn, nhất định hắn sẽ không đi trên con đường này một mình.

Trong con ngươi của Thương Lung Tình hiện lên ý cười, nhìn Đông Phương Dịch Hàn như vậy lại có chút cảm động. Nàng biết rằng từ chuyện của kiếp trước mà kiếp này nàng không dám dễ dàng tin tưởng người khác, mà lần này lựa chọn tin tưởng hắn, có lẽ là lựa chọn chính xác nhất rồi.

“ À, nói nghe tốt vậy, chỉ sợ chàng làm không được.” Thương Lung Tình thu lại ý cười, cố tình giữ vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn nói. Trong nháy mắt vẻ mặt cũng trở nên có vẻ nghiêm túc.

“ Sẽ không, ta nói được thì làm được, chỉ cần Lung nhi không cần né tránh ta trước.” Trên mặt Đông Phương Dịch Hàn tỏ rõ sự kiên quyết, tựa như lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn Thương Lung Tình càng thêm chuyên chú, lại thâm tình ngang ngược nói: “ Cho dù nàng có muốn chạy trốn, ta cũng tuyệt đối không cho nàng trốn, đời này nàng chỉ có thể thuộc về ta.”

Thương Lung Tình nghe vậy, đỉnh đầu giống như có một đàn quạ bay qua, thằng nhãi này như thế chẳng phải là quá bá đạo đó sao? Mà cho dù nàng muốn chạy trốn, hắn thật sự có thể tìm được? Có điều nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại có một loại cảm giác vui sướng không rõ.

“ Vương gia, Mộc vương của Địa Long quốc tới quý phủ, mời người ra ngoài gặp mặt.” Vẻ mặt Tiểu Triệu như trái mướp đắng đứng gõ cửa, sợ đợi lát nữa sẽ bị Đông Phương Dịch Hàn ném ra bên ngoài, nên vài người bọn hắn cũng không dám tới quầy rầy Gia, kết quả chơi đánh cược, hắn lại thua rồi, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà tới đây thôi.

Quả nhiên, trong phòng yên tĩnh lạ thường, ngay lúc Tiểu Triệu cho rằng Gia không để ý đến hắn thì lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng thấu xương của người kia nói: “ Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm sao? Tích cực bẩm báo như vậy?”

“ Ách, Gia, cái đó cũng không phải thuộc hạ muốn, là Mộc vương kia nói có việc gấp tìm người, nhất định phải gặp người, nên thuộc hạ mới đến đây.” Tiểu Triệu bày ra vẻ mặt ủy khuất, có trời mới biết hắn có bao nhiêu cảm giác muốn chạy trốn, khí thế của Gia thật sự rất đáng sợ. Đoán chừng hiện tại chỉ có Vương phi mới có thể khiến ngài ấy thu bớt khí lạnh lại...

“ Nói với hắn, một lát nữa ta đến.” Đông Phương Dịch Hàn cực kỳ bất mãn nói, không dễ dàng gì hắn và Thương Lung Tình mới có không khí ấm áp như vậy, không nghĩ tới lại bị quấy rầy. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả hờn dỗi đều rất muốn phát tác trên người Nam Cung Mộc kia.

“ Vâng, thuộc hạ lập tức đi.” Tiểu Triệu vội vàng rời đi, trong lòng cảm thấy may mắn, hôm nay tâm tình Gia không tệ lắm, hẳn là sẽ không chỉnh hắn, bằng không thì hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không thể nói được rồi.

“ Lung nhi, đi cùng với ta được không?” Khi Đông Phương Dịch Hàn đối mặt với Thương Lung Tình, sớm đã thu hồi khí lạnh mới vừa rồi, vẻ mặt nhu tình lấy lòng mà nhìn nàng, chờ mong câu trả lời của nàng.

“ Không đâu, chàng đi gặp khách của chàng, thiếp đi theo để làm gì!” Thương Lung Tình một chút hứng thú cũng không có, ngáp dài, giống như muốn đi ngủ nữa vậy.

“ Vậy được rồi, vậy nàng nghỉ ngơi một lát đi, để ta ra xem sao!” Đông Phương Dịch Hàn nhìn thấy sắc mặt tựa hồ có hơi mệt mỏi của Thương Lung Tình, thì dịu dàng quan tâm nói.

“ Ừm, chàng đi đi!” Dường như Thương Lung Tình cũng đồng ý với cách nói của Đông Phương Dịch Hàn, gật gật đầu đáp lời, xoay người đi về phía nhuyễn tháp (giường êm).

Đông Phương Dịch Hàn nhìn thấy Thương Lung Tình nằm ở trên nhuyễn tháp, tâm tình cực kỳ vui sướng, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, đi cẩn thận từng bước, đi thẳng cho đến bên ngoài cửa, mới khôi phục khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mà bước tiếp về phía đại sảnh.

“ Hàn, rốt cuộc huynh cũng chịu xuất hiện rồi, làm ta sốt ruột gần chết.” Nam Cung Mộc vừa thấy Đông Phương Dịch Hàn đi tới từ nơi không xa, không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa mà lớn tiếng ồn ào, tuyệt không giống bộ dáng nên có của một Vương gia.

“ Có chuyện gì sao? Sao lại nôn nóng như vậy?” Trong con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn hiện lên ý cười, lạnh nhạt hỏi.

Mặc dù hắn và Nam Cung Mộc không phải người cùng một nước, nhưng dưới tình huống hai người không biết thân phận của nhau, đánh xong thì trở thành bạn, từ đó về sau trở thành bạn tốt của nhau. Tuy gặp mặt ít, nhưng vẫn giữ liên lạc. Người bình thường cũng không biết chuyện này, lần này hắn xuất hiện ở nơi này với thân phận là hoàng tử tới để tham gia cuộc thi đấu về quan hệ hữu nghị giữa các nước.

“ Hàn, Cổ độc của huynh có phát tác hay không?” Nam Cung Mộc liếc mắt nhìn bốn phía một cái, mới nhẹ nhàng lôi kéo tay Đông Phương Dịch Hàn, vẻ mặt lo lắng hỏi han. Có trời mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu nóng vội, chỉ sợ huynh ấy xảy ra chuyện gì.

“ Không có, làm sao vậy?” Trong con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn hiện lên tia lạnh lẽo và ý giết chóc, thản nhiên trả lời Nam Cung Mộc, hắn biết vị bằng hữu này là thật lòng quan tâm tới an nguy của hắn. Bằng không thì cũng không chạy tới chỗ này trước để hỏi việc này.

“ Thật sự không?” Nam Cung Mộc có hơi nghi hoặc nhìn Đông Phương Dịch Hàn, hiển nhiên có phần không tin, nhưng hiện tại khi nhìn đến Đông Phương Dịch Hàn vẫn mạnh khỏe, cũng không giống như có việc gì, càng tin tưởng huynh ấy không lừa gạt hắn, nhưng tin tức mà hắn nhận được lại là có chuyện xảy ra? Chẳng lẽ tin tức sai sao?

“ Ừm, làm sao vậy?” Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt đáp lời, nhìn vẻ mặt của Nam Cung Mộc, dường như biết cái gì, nếu không thì cũng không gấp gáp chạy tới tìm hắn.

Thực ra cổ độc của hắn đã sớm phát tác, nếu không có Thương Lung Tình ra tay cứu hắn, đợi đến lúc Nam Cung Mộc đến đây, đoán chừng là tới giúp hắn nhặt xác rồi. Chẳng qua, hắn cũng rất muốn biết tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho Cổ độc của hắn đột nhiên lên cơn nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.