Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 69: Chương 69: Có ý gì?




Editor: Diep Thu Khinh

“ Hôm nay là sinh nhật của ngươi?” Thương Lung Tình tùy ý hỏi, không hơi đâu để ý tới lời của hắn.

“ Không phải, ngày mai....” Đông Phương Dịch Hàn mang vẻ mặt không sao cả đáp. Kỳ thật bất quá cũng chỉ là ngày sinh nhật mà thôi, đối với hắn không quan trọng, trước kia việc này do nữ nhân ở hậu viện phụ trách, phần lớn người ở chỗ này không do hắn cai quản, mà thuộc về quyền của Tiểu Triệu.

Có điều, lần này hắn có hơi mong đợi, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện Thương Lung Tình có tặng cho hắn lễ vật hay không, sẽ tạo cho hắn niềm vui như thế nào? Nhưng theo tình huống trước mắt mà nói, nữ nhân này không hề đem hắn để ở trong lòng. Vừa nghĩ tới, lập tức trong lòng cực kỳ khó chịu, rất phiền não, đột nhiên vòng tay ôm nàng cũng tăng thêm sức lực, gắt gao ôm nàng vào người.

Thương Lung Tình khuôn mặt đen sì, ngày mai mới sinh nhật mà hôm nay đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị rồi, nếu vậy yến hội sẽ nguy nga tráng lệ biết chừng nào? Chuyện này so ra cách biểu hiện giữa dân thường và phong độ hoàng thất quả nhiên bất đồng.

“ Làm gì vậy, đau...” Thương Lung Tình cảm thấy bên hông nhói đau, cau mày, người này muốn làm gì, đột nhiên dùng sức như vậy để làm gì?

“ Lung nhi, ngày mai ta muốn nhận lễ vật của ngươi.” Đông Phương Dịch Hàn hơi tức giận nói xong, vòng tay nhẹ nhàng nới lỏng một chút.

“ Thêm một người cũng không nhiều, mà bớt đi một người cũng chả ít, ngươi cái gì cũng không thiếu, còn muốn lễ vật gì đây?” Thương Lung Tình buồn bực vô cùng, người này định làm thật à? Cư nhiên đòi nàng lễ vật. Thật ra nàng vẫn chưa chuẩn bị gì cả.

“ Mặc kệ, ngày mai ngươi phải tặng cho ta, nếu không...” Đông Phương Dịch Hàn hơi đổi sắc mặt, ngang ngược uy hiếp nàng. Tay càng thêm giữ chặt vòng eo của nàng, hơi thở mập mờ quanh quẩn bên tai của nàng...

Thương Lung Tình sắc mặt biến đổi, nam nhân yêu nghiệt này dám uy hiếp nàng? Nàng ghét nhất là bị người ta uy hiếp, đang muốn nổi giận, lại nghe được giọng nói giả bộ đáng thương làm nũng của hắn: “ Lung nhi, ta không phải uy hiếp ngươi, chỉ là muốn lễ vật của ngươi mà thôi.”

“ Khi nào tới đó rồi nói.” Thương Lung Tình vốn muốn nổi giận, nhưng không biết vì sao khi nhìn đến bộ dáng của hắn, sự tức giận đó lại biến mất một cách kỳ diệu, có hơi bất đắc dĩ nói.

“ Được, đó là ngươi nói, ngày mai là tới rồi.” Đông Phương Dịch Hàn nở nụ cười yếu ớt, trong lòng vô cùng mong chờ ngày mai nàng sẽ tặng cho hắn lễ vật gì, rồi lại sợ nàng quên, cứ lập đi lập lại một câu ngày mai.

Die~n Da`n L3^ Qui Đo^n

Ban đêm, trăng sáng nhô lên cao, sao lốm đốm đầy trời, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi, chiếu sáng khắp mọi nơi, một mảnh ánh sáng màu bạc. Chợt, trong bầu trời đêm xuất hiện một bóng đen đạp phong mà đến, áo bào nhẹ nhàng tung bay, giống như thần tiên giáng trần. Dịch Thủy Hàn trên mặt mang mặt nạ màu bạc, mặc dù không nhìn rõ cả khuôn mặt, nhưng mơ hồ vẫn cảm nhận được khí phách ngạo nghễ, khí chất tao nhã và tôn quý.

Trong phòng Thương Lung Tình ánh nến bao phủ khắp người nàng, tựa hồ che bớt đi tầng ánh sáng nhàn nhạt trên người nàng, thoạt nhìn mê ly mà lành lạnh, cao quý mà đạm bạc. Nàng thong dong nâng chung trà lên, động tác ưu nhã hớp một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, lạnh nhạt nói: “ Nếu đã tới thì vào đi?”

“ A, nương tử, ngươi đang đợi ta sao?” Dịch Thủy Hàn trong con ngươi thoáng qua ý cười, có hứng thú trêu đùa nói.

“ Chờ ngươi? Ngươi cảm thấy ta sẽ làm điều đó sao?” Thương Lung Tình không thèm nâng mí mắt, nhàn nhạt đáp trả.

“ Vậy sao ngươi biết người tới là ta?” Dịch Thủy Hàn có chút tò mò, Thương Lung Tình này không có nội lực, sao có thể nhạy cảm như vậy, biết được có người đến đây?

“ Không có chút sát khí nào, hơi thở quen thuộc.” Thương Lung Tình không nói nhiều lời, lạnh nhạt nói.

“ Thật sự, ngươi quen thuộc cả hơi thở của ta? Cái gì?” Dịch Thủy Hàn hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, kích động nói, người bình thường vốn không thể ngửi ra được mùi của hắn, vậy mà nàng có thể cảm nhận được?

“ Kỳ quái lắm sao? Không xác định rõ là cái gì, nhưng có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng.” Thương Lung Tình vẻ mặt nhạt nhẽo trả lời, không hiểu sao hắn tỏ ra hứng thú như vậy?

“ A, nương tử, ngày mai là sinh nhật của ta, ngươi có thể cho ta lễ vật không?” Dịch Thủy Hàn vẻ mặt mị hoặc cười nhìn Thương Lung Tình, lách mình đến bên cạnh nàng, đưa tay ôm eo nhỏ của nàng, mập mờ nói.

“ Sinh nhật?” Thương Lung Tình sững sờ, tại sao lại là sinh nhật? Người này với tên nam nhân yêu nghiệt kia có quan hệ như thế nào? Vì sao hơi thở của bọn họ giống nhau như vậy, thậm chí ngay cả ngày sinh nhật cũng giống? Chỉ trùng hợp thôi sao?

“ Đúng vậy, nương tử có thể tặng cho ta cái gì?” Dịch Thủy Hàn có hơi mong đợi hỏi, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ và hưng phấn...

Thương Lung Tình nhìn nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, vô cùng mê người. Lập tức sững sờ, khuôn mặt hơi đỏ lên, đẩy tay hắn ra, đi tới bên cạnh bàn cầm lên một khối ngọc bội, ném cho hắn, lạnh nhạt nói: “ Trả lại ngươi..”

Dịch Thủy Hàn sững sờ, không hiểu ý của nàng, nhưng vẫn thuận tay đón lấy món đồ mà nàng vừa ném qua, nhìn kỹ lại, sắc mặt càng thêm biến đổi, không hiểu nàng có ý gì? Giọng nói có phần bất ổn hỏi: “ Có ý gì?”

“ Vật của ngươi nên trả lại cho ngươi, để ở chỗ ta cũng vô dụng.” Thương Lung Tình nhún nhún vai nói, lúc nói không hề mang theo biểu cảm gì, cũng không thèm để ý tới sắc mặt của Dịch Thủy Hàn.

“ Nếu khối ngọc bội này đã ở trong tay ngươi, vậy coi như ta tặng cho ngươi, thấy thế nào?” Dịch Thủy Hàn giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó, sắc mặt không chút thay đổi, giọng nói có hơi phiền não nói.

“ Không được, ta rất lười biếng, sợ không cẩn thẩn lại đánh mất.” Thương Lung Tình nhíu mày, tuyệt không tiếp nhận, lạnh nhạt trả lời.

“ Ngươi cảm thấy đồ vật đã quyết định cho đi rồi, nếu thu về sẽ là đạo lý gì?” Dịch Thủy Hàn lông mi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua tia tức giận, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.