Trong nháy mắt, ngày sinh thần Thương Minh đã đến, từ trên xuống dưới Thương phủ đều vô cùng bận rộn, vui sướng, một mảnh hoan thanh tiếu ngữ * (nói cười sung sướng), không khí vui vẻ.
Sáng sớm, trong phủ tưng bừng náo nhiệt, khách quý lục tục đi đến Thương gia. Thương Lung Tình thờ ơ lạnh nhạt, giống như không chuyện gì liên quan tới nàng. Bên cạnh Nam Cung Hành Vân lại có chút tò mò nhìn nàng, ý tứ thử dò xét nói: " HÌnh như ngươi không quan tâm lắm, không cần giúp một tay xử lý gì sao?"
Thương Lung Tình nhàn nhạt nhìn hắn một cái, như không có chuyện gì xảy ra: "Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp hả?"
Câu nói đầu tiên thành công chặn đứng lời nói của Nam Cung Hành Vân, chỉ có thể sờ sờ lỗ mũi, đứng ngoài quan sát, trong lòng rất kinh ngạc nàng tỉnh táo và thờ ơ như vậy.
"Lung nhi, sao nàng không đợi ta." Đông Phương Dịch Hàn cách đó không xa đến gần bên người Thương Lung Tình, đưa tay nắm lấy hông của nàng, ánh mắt hướng về Nam Cung Hành Vân, giống như khiêu khích nhìn hắn.
Nam Cung Hành Vân nhìn hành động của Đông Phương Dịch Hàn, trong con ngươi lướt qua một đạo tinh quang khiến người khác không rõ, thấy cử chỉ thân mật của bọn họ làm cho hắn nhìn có chút chướng mắt, nhưng mặt ngoài lại cười khẽ nói: "Vị này chính là Tiêu Dao Vương đi? Nghe danh đã lâu, tại hạ Nam Cung. "
"Đúng là ta, Nam Cung huynh khách khí." Đông Phương Dịch Hàn cũng khách khí hàn huyên, trong lòng lại có chút nghi ngờ với người này, rốt cuộc người này có thân phận gì, tại sao có cảm giác quen thuộc? Tạm thời lại không nhớ ra được.
Thương Lung Tình cũng không chú ý đến động tác của bọn họ, nhưng mà đối với cử chỉ thân mật của Đông Phương Dịch Hàn có chút không quen, đang muốn đẩy ra hắn, lại nghe được hắn thấp giọng nói bên tai nàng: "Không cho đẩy ta ra, nếu không ta liền hôn nàng"
Trán Thương Lung Tình xẹt qua mấyđường hắc tuyến, cau mày, đầu óc của nam nhân yêu nghiệt này có phải có vấn đề hay không? Lại có loại uy hiếp nàng thế này? Không chút suy nghĩ, đã đưa tay sờ trán hắn. Không nóng lên nha, tại sao có hành động không bình thường như vậy?
Đông Phương Dịch Hàn biết rõ ý tứ của Thương Lung Tình, lại giả ngây giả dại nói: "Lung nhi, nàng đang làm gì vậy? Nam Cung huynh vẫn còn ở nơi này đấy." (bản chất vô sỉ được bộc lộ :D2)
Lời này vừa nói ra, Thương Lung Tình im lặng, khóe miệng mím thẳng, có người mở mắt nói mò như vậy sao? Rõ ràng là chuyện đơn giản, tại sao từ trong miệng hắn phát ra, lại trở thành tiếng nói mười phần ái muội?
Lúc này Nam Cung Hành Vân tay nắm thành quả đấm thật chặt, ánh mắt thâm thúy nhìn vào hai người, trong lòng cũng không hiểu vì sao quan tâm Thương Lung Tình như thế? Từ góc độ hắn đứng nhìn, hai người thực sự là rất thân mật khăng khít, khiến lòng hắn hết sức không thoải mái, rất muốn kéo bọn họ ra. . . Vậy mà hiện tại một chút lập trường hắn cũng không có, chỉ có thể ảm đạm hao tổn tinh thần.
"Vương gia, tiểu thư, công tử, lão gia nói mọi người đến đại sảnh tham dự yến hội." Quản gia cách đó không xa đi tới, cung kính nói. Nhìn không khí giữa ba người kỳ quái, thần sắc cũng nghi ngờ khó hiểu.
"Ừ, ngươi đi trước, chúng ta đến sau. " Thương Lung Tình lạnh nhạt đáp lời. Trong lòng kỳ quái hôm nay Tiêu Dao Vương này không phải ăn nhầm thuốc chứ? Thật sự không giải thích được. (Ca ghen đấy=’’ =)
Thương Lung Tình nhìn bọn họ một cái, cũng không nói gì trực tiếp đẩy cánh tay bên hông ra, nhẹ nhàng dời bước, không để ý tới bọn họ đi đến đại sảnh.
"Lung nhi, chờ ta một chút." Đông Phương Dịch Hàn sửng sốt, hồi thần, nhìn Thương Lung Tình đi cách đó không xa, liền mở miệng đuổi theo.
Mà sắc mặt Nam Cung Hành Vân vẫn không thay đổi nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, ngưng trọng suy nghĩ sâu xa.
Khi mấy người Thương Lung Tình đã đi đến đại sảnh, gần như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Mọi người kinh ngạc nhìn bọn họ, nói đúng hơn là nhìn về phía Đông Phương Dịch Hàn, hiển nhiên là không ngờ Tiêu Dao Vương lại xuất hiện ở chỗ này?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không phản ứng kịp. Không biết người nào phản ứng trước, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Ra mắt Vương gia, Vương Phi." Tất cả mọi người sau khi sững sờ kinh rối rít hành lễ, nhưng vẫn có chút khó mà tin được nhìn Đông Phương Dịch Hàn, giống như đề phòng kẻ giả danh.
Thương Lung Tình liếc mắt một cái xem thường, im lặng nhìn một đống lớn người quỳ trên mặt đất, trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới hôm nay nhiều người đến chúc thọ như vậy.
"Đều miễn lễ đi, hôm nay là sinh thần nhạc phụ Bổn vương, các vị không cần đa lễ, tránh cho hỏng bầu không khí." Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt nói, toàn thân tản mát ra một loại khí chất uy nghiêm và cao quý không thể khinh thường. . .
"Tạ vương gia." Mọi người rối rít đứng dậy an vị, thần sắc khác nhau nhìn tất cả trước mắt.
"Thiên hạ kỳ trang Phó môn chủ đến." Đang lúc tất cả khách nhân suy nghĩ sâu xa, liền nghe được giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, mọi người sửng sốt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thế nào lần này lại đến những hai người không tưởng được.
Thương Lung Tình nhíu mày, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Phó môn chủ kia, trong lòng lại kỳ quái tại sao Dịch Thủy Hàn không xuất hiện?
Chỉ lo suy nghĩ không có chú ý tới mình đang nhìn chằm chằm Phó môn chủ kia, cho đến khi phát hiện bên hông bị xiết, mới hồi thần, không hiểu gì nhìn chủ nhân đôi tay bên hông, mặt mang theo nghi ngờ nhìn hắn, đang muốn mở miệng, lại nghe được thanh âm hắn giận dỗi khinh miệt: "Nàng cứ nhìn chằm chằm vào hắn làm gì? Coi trọng hắn?"
Mặt Thương Lung Tình nhất thời chảy mồ hôi, khóe miệng giật giật, ngươi đang nói gì đấy? Nàng bụng đói ăn quàng như vậy sao?