Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 27: Chương 27: Gia, chú ý một chút đi, hình tượng của ngài đâu rồi?




"Nàng bị thương?" Dịch Thủy Hàn sắc mặt lạnh nhạt, khi ánh mắt nhìn về phía cánh tay bị thương của Thương Lung Tình, con ngươi thâm thúy lóe qua một tia đau lòng, ánh mắt sắc bén quét về phía mấy cỗ thi thể, rất muốn bầm thây vạn đoạn bọn chúng. . .

"Ách, không có việc gì, không chết được." Thương Lung Tình không nghĩ tới gặp được hắn ở chỗ này, mặc dù trong lòng cảm kích, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng. Lập tức tránh thoát ôm ấp của hắn, lấy ra dược cầm máu trong áo, xé một góc áo, cột trên cánh tay bị thương, động tác nhanh mà thuần thục, nhìn không ra là người đã học qua, nhưng lại làm liền mạch lưu loát.

Dịch Thủy Hàn hơi hơi nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, Thương Lung Tình động tác thuần thục như thế, căn bản không giống như nữ tử thông thường. Nàng rốt cục là đã trải qua chuyện gì, mới có thể trấn định đối mặt với chuyện này như thế?

" Làm sao ngươi xuất hiện tại nơi này?" Sau khi Thương Lung Tình xử lý tốt cánh tay bị thương của mình, liền nghi hoặc mở miệng hỏi.

"A, nương tử, ta cứu nàng, chuyện này nên lấy thân báo đáp nha?" Dịch Thủy Hàn thu hồi nghi hoặc trong lòng, bỏ qua lời nói Thương Lung Tình, lại nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng, khóe môi hơi hơi nhất câu, lộ ra nụ cười tà mị, xuất khẩu trêu tức nói.

"Ngươi. . ." Thương Lung Tình hiển nhiên không nghĩ tới Dịch Thủy Hàn sẽ nói ra lời như thế, lại nhất thời nghẹn lời. Ngây người xong, bỗng nhiên cười, môi đỏ mọng dừng lại trước môi của hắn, nhẹ nhàng thổi khí, lại quyến rũ hướng vành tai của hắn, phun ra luồng khí ấm áp, giống như đang nhẹ nhàng tán tỉnh: "Ngươi xác định muốn ta làm vậy sao?"

Dịch Thủy Hàn sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng như thế? Hoàn hồn trong chốc lát, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, môi mỏng khêu gợi nhiễm một tầng mê muội, mang theo một nửa mặt nạ màu bạc sáng lên, khuôn mặt bày ra sự cao quý cùng tao nhã, tà mị lại khí phách nói: "Thiên hạ này không có người ta muốn lấy lại lấy không được, nàng cũng như thế. "

"Phải không? Ta đây thử xem thế nào. . ." Thương Lung Tình không hề để ý tới Dịch Thủy Hàn, hất ra hai tay bên hông nàng, sắc mặt khôi phục lạnh nhạt, một mặt trấn định, bước sen nhẹ nhàng mà đi.

Dịch Thủy Hàn như thế nào lại dễ dàng như vậy để lỡ mất cơ hội "Khinh bạc", thân hình chợt lóe, hai tay nắm ở eo nhỏ Thương Lung Tình, gắt gao chế trụ nàng. Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, thân mình hạ xuống, nhẹ nhàng lướt qua, nhẹ giọng nói: "Ta đưa nàng trở về."

Vừa về tới Tiêu Dao vương phủ, tiến vào trước cửa "Lung trúc viên" không lâu, Thương Lung Tình liền gặp được Mộng Vũ đang sốt ruột chạy qua phía nàng, mang theo tự trách cùng sắc mặt hổ thẹn lại mừng đến phát khóc nói: "Tiểu thư, người không có việc gì thật tốt quá, Mộng Vũ thật vô dụng, không bảo hộ tốt tiểu thư."

"Tốt lắm, ta không sao, ngươi không cần lo lắng, trước nghỉ ngơi đi." Thương Lung Tình nhìn Mộng Vũ, trong lòng ấm áp , nguyên lai được người khác quan tâm, lo lắng cũng là cũng hạnh phúc như vậy! Sắc mặt tự nhiên cũng trở nên nhu hòa, cười khẽ an ủi nói. Lúc này, đã hoàn thành xem nhẹ bên người còn có một nam tử yêu nghiệt đang nhìn nàng. . .

"Nương tử, vì sao nàng chỉ nói chuyện ác độc đối với ta thôi chứ? Như vậy khiến vi phu rất thương tâm nha. " Biểu cảm Dịch Thủy Hàn vô cùng vô tội cùng ủy khuất, ai oán nhìn Thương Lung Tình, đồng thời đáy lòng cũng tràn ngập một cỗ nhu tình chua xót.

"Ách, ngươi, làm sao ngươi còn ở chỗ này?" Thương Lung Tình hiển nhiên đã quên hắn còn ở đây, nhìn Dịch Thủy Hàn, vẻ mặt hắc tuyến, lạnh lùng mở miệng, thằng nhãi này thật đúng là biết cách diễn trò, người không biết, thật đúng là cho rằng hắn bị nàng khi dễ thật thảm thương!

"Nha, nàng xem, lại hung dữ với ta nữa." Dịch Thủy Hàn một bộ dáng chính là ngươi đang khi dễ ta, nửa đáng thương ngốc ra, giống như không cam lòng, ai oán lên tiếng một lần nữa: "Nương tử, là ta cứu nàng, nàng thực sự qua cầu rút ván sao. "

"Ngươi. . . Ta cần ngươi cứu ta sao? Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác. " Thương Lung Tình bị hắn trêu đùa như vậy, dở khóc dở cười, đột nhiên trong lòng trở nên căm tức, tự mình cũng không biết vì sao, bật thốt ra. Nhưng mà, lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy có chút quá đáng, muốn thu hồi đã không kịp nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lại nói thêm một câu: "Tính ta nợ ngươi một lần nhân tình, về sau có cơ hội, nhất định sẽ trả lại cho ngươi."

"Ai kêu nàng là nương tử của ta chứ? Ta cũng không giống như người nào đó tâm sắt đá như vậy? Nếu không hôn ta một cái làm thù lao đi?" Trong con ngươi Dịch Thủy Hàn bi thương cùng bất đắc dĩ chợt lóe lên, thần sắc lại bắt đầu trêu tức nói, đương nhiên cũng xem nhẹ "Nhân tình" trong lời của Thương Lung Tình.

"Ưm." Thương Lung tình không nghĩ tới Dịch Thủy Hàn hội như yêu cầu này, còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm trọn trong lòng, môi son lạnh như băng đặt trên đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mà sâu sắc hôn, rồi nhanh chóng tránh ra, trước khi Thương Lung Tình chưa kịp tức giận, thân hình đứng lên, mang theo sung sướng thỏa mãn cười, lại giống như chợt nhớ ra chuyện gì, nói: "Ta đi trước. "

Thương Lung Tình nhìn bóng dáng đi xa, vẻ mặt hắc tuyến, khóe miệng mím chặt, lại bị thằng nhãi này chiếm tiện nghi! Nhìn ngọc bội trong tay mới giật xuống ở bên hông hắn, trong lòng có chút nghi hoặc, vì sao luôn cảm thấy thằng nhãi này cùng Tiêu Dao vương yêu nghiệt kia có chút giống nhau? Hơi thở, còn có. . .

Lúc này Dịch Thủy Hàn căn bản không biết thân phận của hắn đang bị Thương Lung Tình hoài nghi, hơn nữa Thương Lung Tình, bộ dạng của hắn lại bị hủy thành một tiểu tử vô lại, giả ngốc trong mắt người bên ngoài hắn luôn lãnh huyết vô tình, kiêu căng ngạo mạn, bất cẩu ngôn tiếu (tính cách nghiêm túc, nói năng cẩn trọng), trời sinh tính khiết phích (thích sạch sẽ quá mức), không gần nữ sắc, xinh đẹp thị huyết, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, một hình tượng khí phách cường giả chân chính. Ở trong lòng giả ngu, bộ dáng phóng đãng không kềm chế được. Mà hình tượng này, nói cho bất kì một ai nghe, cũng không ai có khả năng tin tưởng là Dịch Thủy Hàn nổi danh thiên hạ. . .

Tả hữu hộ pháp luôn luôn đi theo cách đó không xa, nhìn Dịch Thủy Hàn như vậy, đã sớm ngốc lăng hóa đá tại chỗ, quả thực không biết dùng từ gì để hình dung kinh ngạc trong lòng bọn họ. Bọn họ tuy rằng biết gia đối với Thương Lung Tình đặc biệt, nhưng đặc biệt này cũng thật sự quá lớn a? Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng bi ai: Gia à, ngài chú ý một chút đi? Hình tượng của ngài đâu? Hình tượng đâu, có còn hay không a? Đây chính là gia cao cao tại thượng mà chúng ta sùng bái sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.