Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 17: Chương 17: Gia yến (1)




Sau khi từ tửu lâu trở về, Thương Lung Tình liền vào trong phòng, lấy ra những thảo dược mua từ hiệu thuốc, nghiên cứu tạo ra một ít dược phòng thân. Trong lòng nàng biết rằng, bản thân không biết nội công, khinh công của thời đại này thì chỉ có thể dựa vào mấy thế võ nàng học ở hiện đại như triệt quyền đạo, nhu đạo, khả năng chiến đấu phòng thân, nhưng nếu đối mặt với cao thủ mà nói, lại rất nguy hiểm, cho nên chỉ có thể dựa vào ưu thế về phương diện dùng dược, tuy rằng không thể thập phần hoàn mỹ, nhưng có thể phụ trợ.

"Tiểu thư, vừa rồi quản gia có nói, hôm nay là mười lăm, Vương gia muốn cử hành gia yến, ngài là vương phi, cũng phải tham dự ạ." Mộng Vũ gõ gõ cửa, thấy Thương Lung Tình không để ý, mặc dù không biết nàng đang làm gì, nhưng khẳng định có việc, nên không dám quấy rầy, chỉ đứng ở cửa mở miệng nói.

"Gia yến? Trước kia thế nào không nghe nói qua?" Thương Lung Tình nghe được Mộng Vũ nói, mở cửa cau mày hỏi. Nghĩ đến, người kia thực nhàm chán như vậy sao? Làm sao có thể đột nhiên cử hành gia yến gì đó, chẳng lẽ là cố ý ?

"Ách, hình như không có, nhưng mà lần này là Vương gia tổ chức. Nói cái gì mà chưa có chính thức giới thiệu vương phi cho mọi người biết đâu? Cho nên lần này, nói đúng ra, là làm vì vương phi a. Xem ra Vương gia đối với tiểu thư rất tốt. Tiểu thư, người sẽ đi chứ?" Mộng Vũ vô cùng cao hứng nói. Vương gia đối tiểu thư thật là tốt, cư nhiên vì tiểu thư làm gia yến, xem ra tiểu thư rất nhanh sẽ rất được sủng ái.

"Đi, thế nào không đi? Đã là vì ta, ta đây nhất định phải cám ơn hắn thật tốt. " Thương Lung Tình ý vị thâm trường nói. Có phải không phải hắn thật sự rất nhàm chán, hắn đã muốn chơi đùa, vậy hảo hảo cùng hắn chơi đùa một chút, xem hắn đến cuối cùng là có ý gì ? Thuận tiện nhìn xem trong phủ có bao nhiêu người muốn mạng của nàng. Nàng cũng không quên, lúc trước tại sao lại đến được đây, hiện tại phải tra xét thật tốt.

Ban đêm, lúc Thương Lung Tình tới đại sảnh yến hội, cơ thiếp trong phủ đã sớm yên vị chỗ ngồi. Chỉ thấy Đông Phương Dịch Hàn quần áo tử bào, sắc mặt lạnh nhạt ngồi ở ngay chính giữa, đôi mắt như hắc diệu thạch phiếm quang rạng rỡ, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phách vương giả tự nhiên sẵn có, trên người lại khó mà dấu đi sức quyến rũ hấp dẫn.

Vừa thấy Thương Lung Tình tiến vào, đôi mắt đen lập tức hiện lên ánh cười yếu ớt xinh đẹp mà tà mị, khóe miệng cong lên : "Ái phi đã đến rồi, lại đây ngồi cùng bổn vương."

Lời này vừa nói ra, Thương Lung Tình lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người. Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết nàng đã bị giết chết bao nhiêu lần. Có ghen tị, hâm mộ, kinh ngạc, oán hận. . .

Thương Lung Tình cũng không già mồm cãi láo*, lễ cũng không thực hiện, trực tiếp đi đến bên người hắn ngồi xuống. Ánh mắt nhìn lướt qua một vòng xung quanh, thấy đủ loại ánh mắt đang nhìn thẳng vào nàng. Đặc biệt là Lí Mị Nhi kia, ánh mắt hiện ra sự độc ác, hận không thể một đao giết nàng. Đối với tình huống này, Thương Lung Tình chỉ cười khẽ, loại tự tin cùng cuồng vọng này, từ trong mà ra phát ra, làm cho người khác không thể bỏ qua.

" Vương phi đã đến, các ngươi có thể hành lễ được rồi. " Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng mở miệng, đánh gãy tâm tư một đám cơ thiếp. Ánh mắt quét một vòng, làm tất cả mọi người cảm thấy lạnh toàn thân, cảm giác bị uy hiếp, áp bức.

"Gặp qua Vương gia, vương phi." mọi người bị nhắc liền tỉnh táo, ào ào đứng dậy hành lễ.

Thần sắc Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng, yên lặng không mở miệng, hai tròng mắt thâm thúy nhìn Thương Lung Tình, giống như đang chờ phản ứng của nàng. Mà sắc mặt Thương Lung Tình vẫn lạnh nhạt, không hề nhúc nhích, không có ý định mở miệng. Trong ý thức của nàng, việc này hẳn là không tới phiên nàng nói đi?

Chúng cơ thiếp ở dưới vẫn duy trì tư thế cũ, thấy lâu mà không có ai đáp lại, thay nhau nhìn về phía hai người bọn họ, không rõ nguyên nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.