Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 101: Chương 101: Hủy bỏ thi đấu liên nghị




Edit: Tử Liên Hoa 1612

“Sứ giả Địa Long quốc đến, sứ giả Thủy Long quốc đến” Trên đại điện hoàng cung đột nhiên trở nên yên tĩnh, bên ngoài vang lên tiếng hô to, lập tức đã thấy một đám người mặc phục sức (quần áo và trang sức) khác nhau đi đến.

“Gặp qua hoàng thượng.” Mọi người đi vào, cất tiếng chào mang tính lễ phép, cũng không quỳ xuống. Dù sao người tới không phải là khách, cũng không xem như là con dân Thiên Long quốc.

“Các vị Sứ giả khách khí, mau an vị.” Đông Phương Ngạo ngồi trên ghế rồng, khách khí cho có lệ, vẻ mặt lại như có chút cổ quái, ánh mắt luôn nhìn chăm chú ra bên ngoài đại môn, trong lòng cực kỳ sốt ruột. Đáng chết, sao đại ca còn chưa tới? Thật sự muốn ném mớ bòng bong này cho hắn sao?

“Tiêu Dao Vương, Tiêu Dao Vương phi đến!” Ngay khi trong lòng Đông Phương Ngạo bất mãn nói thầm, bên ngoài vang lên một tiếng hô to nhưng cũng khiến mọi người sửng sốt, Tiêu Dao Vương phi kia sao cũng tới rồi?

“Gặp qua hoàng thượng.” Đông Phương Dịch Hàn lễ độ lên tiếng chào hỏi, sau đó không để ý ánh mắt mọi người lôi kéo Thương Lung Tình đi về vị trí của mình.

Thiên Lung quốc đối với lễ tiết của Đông Phương Dịch Hàn đã không có gì kỳ quái, dù sao bọn họ sớm biết cách thức ở chung của huynh đệ bọn họ phương thức, còn có thói quen độc lai độc vãng của hắn, hôm nay có hành lễ coi như là đã cho Đông Phương Ngạo mặt mũi rồi. Nhưng mà đối với người tới của hai nước khác thì chính là là một chuyện lạ, Tiêu Dao Vương này có thể có được độc quyền như thế, không hành lễ với Quốc vương của mình sao? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

“A, đặc quyền của Tiêu Dao Vương cũng thật lớn.” Nam Cung Hành Vân chăm chú nhìn theo từ khi bọn họ vừa vào cửa, đặc biệt là Thương Lung Tình bên người hắn, sắc mặt có chút không vui. Dường như nàng không phát hiện sự tồn tại của hắn, lần này thân phận của hắn tất nhiên là đại biểu cho Long quốc.

“Quá khen, quả thật là bổn vương có đặc quyền.” Đông Phương Dịch Hàn thấy người nói chuyện đúng là Nam Cung Hành Vân, sắc mặt hơi thay đổi, chẳng phải người này là thị vệ bên cạnh Thương Lung Tình lúc còn ở Nam Cung sao? Thì ra thân phận của hắn lại là hoàng tử Long quốc, trách không được hắn luôn có cảm giác quen thuộc, thì ra là thế.

“A, hôm nay là Sứ giả các quốc gia đến, tạm thời không nói tới quốc sự, bày tiệc đãi khách trước đã, mọi người có thể tận tình hưởng thụ mỹ thực của Thiên Long quốc. Người đâu, mang thức ăn lên.” Đông Phương Ngạo thấy bọn họ đều cảm thấy hứng thú với Đông Phương Dịch Hàn bèn nhanh chóng lảng sang chuyện khác, nếu không cứ tiếp tục như vậy, khó tránh khỏi hắn sẽ đột nhiên mặc kệ bọn họ, rời đi một mình. Tính tình của đại ca hắn, hắn còn không rõ ràng sao?

Vẻ mặt Nam Cung Hành Vân âm trầm nhìn Đông Phương Dịch Hàn, trong lòng là không phục, rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì có thể cho nhất quốc chi quân (vua của một nước) nể mặt như thế? Cho dù là huynh đệ thân thiết, từ xưa quân thần khác biệt, cũng không có khả năng đối xử tử tế như vậy!

Nhưng có lẽ hắn có thể cho một mồi lửa vào giữa huynh đệ bọn họ, làm cho bọn họ xảy ra xung đột, tin rằng bọn họ không thể nào ở chung hài hòa như bên ngoài thế này. Hiện tại cảnh này nhất định là làm cho mọi người thấy, không có chuyện đường đường là một quân vương lại cam nguyện chịu trói buộc của một vương gia.

“Lung nhi, đói bụng sao? Có muốn ta lấy chút điểm tâm cho nàng trước hay?” Đông Phương Dịch Hàn thấy Thương Lung Tình bên cạnh luôn luôn không nói chuyện, dịu dàng hỏi nàng.

“Không cần, ta không đói bụng.” Thương Lung Tình lắc lắc đầu, vừa rồi nàng đang nghĩ một chuyện. Lúc trước cứu Nam Cung Hành Vân đã biết thân phận của hắn không đơn giản, không nghĩ tới vậy mà hắn lại là một vương gia, hơn nữa lần này còn là sứ giả Địa Long quốc. Vậy lúc trước vì sao hắn lại ở chỗ này?

Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ, hình như là rất có thành kiến với Đông Phương Dịch Hàn. Nhưng mà, nàng đã tiếp nhận tình cảm của Đông Phương Dịch Hàn, cũng có nghĩa nàng và hắn đứng ở cùng một chiến tuyến. Nam Cung Hành Vân này nếu muốn gây bất lợi cho hắn, đồng nghĩa là muốn tuyên chiến với nàng...

“Hoàng thượng Thiên Long quốc, mục đích chúng ta đi sứ lần này không phải vì thi đấu liên nghị, lần này muốn liên hôn là chính, hủy bỏ các phương diện của trận đấu, không biết ngài có ý kiến gì không?” Sứ giả Thủy Long quốc - hoàng tử Âu Dương Quý mặt đầy ý cười, vân đạm phong khinh nói ra mục đích bọn họ tới đây, lạnh nhạt hỏi.

“Hửm? Hủy bỏ các trận đấu, chính là làm đám hỏi?” Đông Phương Ngạo có chút ngoài ý muốn, tuy rằng đã nhận được tin tức sẽ có đám hỏi, lại không nghĩ rằng sẽ hủy bỏ các hạng mục thi đấy. Rốt cuộc là muốn làm trò gì đây?

“Phải! Trước đây đều là thi đấu, mặc dù đẩy mạnh cảm tình của nhau nhưng đã nhiều năm, không có chút mới mẻ nào, chẳng bằng dùng cách chân thực nhất, cũng tiết kiệm được không ít công sức! Ngài nói có đúng không?” Một vị đại thần khác của Thủy Long quốc giải thích, ánh mắt nhìn chăm chú vào Đông Phương Ngạo và người của Địa Long quốc ở đối diện, giống như đang chờ mong đáp án.

“Sứ giả Địa Long quốc thì sao? Cũng cho là như vậy ư?” Mặc dù Đông Phương Ngạo có chút ngoài ý muốn nhưng lại cực kỳ bình tĩnh gật gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào người của Địa Long quốc, muốn nghe ý kiến của bọn họ.

“Tâu hoàng thượng Thiên Long quốc, quả thật chúng ta cũng đồng ý cách này, chỉ là không biết phía bên ngài sẽ quyết định thế nào.” Một vị đại thần của Địa Long quốc mặt đầy ý cười trả lời, hỏi lại.

“A, các ngươi đều đã đồng ý, trẫm cũng không có khả năng phản đối, vậy cứ như các ngươi mong muốn đi.” Ý cười của Đông Phương Ngạo không tới đáy mắt, trong lòng hừ lạnh, rốt cuộc bọn chúng tính làm gì?

“Ha ha, vậy thì tốt quá, đã như vậy, ngày mai chúng ta lại bàn bạc cụ thể công việc được chứ?” Đại thần Địa Long quốc cười ha hả, gật gật đầu, vừa lòng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.