Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 3: Chương 3: Nam tử mang mặt nạ xuất hiện




Cách đó không xa là một nam tử mặc bộ tử y trên ngọn cây lớn ở hồ sen , vẻ mặt tuấn mỹ cùng khóe môi hơi hơi gợi chút độ cong, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), ánh mắt đẹp tràn đầy hưng trí, mười phần hứng thú xem qua tất cả mọi việc. Không nghĩ tới lần này trở về là quyết định đúng, tiểu vương phi của hắn nhưng lại thú vị như vậy, có cá tính, mạnh mẽ như vậy!

Không sai, đây chân chính là Tiêu Dao vương, Đông Phương Dịch Hàn! Bình thường đều là người thế thân của hắn, giả dạng bộ dáng thành hắn đi lại trong phủ. Mà chính hắn lại chưa bao giờ ở đây, đều là đến vô tung đi vô ảnh, chỉ có tình huống đặc biệt, hắn mới tự mình xử lý. Mà chuyện này trừ phi là người cực kì quen thuộc với hắn, bằng không tuyệt đối không ai có thể nhận ra hắn. Đương nhiên rất nhiều việc đều là hắn gợi ý cho kẻ thế thân kia để có hiệu quả, căn bản hắn không liên quan đến chuyện đó. Ví dụ như sủng phi, đều làm cho mọi người được biết.

Lần này sở dĩ trở về, cũng có một nửa là vì Thương Lung Tình! Nhận được tin tức nàng mất tích, liền trên đường trở về gấp, dù sao nàng cũng là nữ nhi thủ phủ thương gia, tuy rằng hai người không có cảm tình gì ràng buộc, nhưng đã thành vương phi của hắn là sự thật, nếu mất tích không minh bạch, sẽ khiến cho một ít phiền toái không cần thiết. Nhưng không nghĩ tới một tháng sau, vết thương của nàng tốt lên, tính cách cũng trở nên bất đồng so với lúc trước. Xem ra phải đi xem nàng một chút a !

Dưới trời sao, gió lạnh thổi qua, yên tĩnh tịch mịch. Đêm, tối đen như mực, trên bầu trời đang lặng im lại thoáng qua một đạo tàn ảnh, không để lại vết tích. Bỗng nhiên, trong trời đêm một đạo bóng đen đạp gió mà bay, y bào nhẹ nhàng, giống như trích tiên.

"Ai? Đi ra!" Thương Lung Tình nằm ở trên ghế trường kì*, đột ngột nhanh chóng nhảy lên, vung tay di động, một ám khí hướng bóng đen đánh tới.

Ánh nến mông lung bao phủ trên người nàng, tựa hồ bịt kín một tầng hào quang nhàn nhạt, thoạt nhìn mê ly mà thanh lãnh, cao quý mà đạm bạc.

"Ngươi cứ như vậy báo đáp ân nhân cứu mạng ?" Chỉ thấy nam tử mặc bộ tử y mang theo mặt nạ màu bạc đứng ở trước mặt Thương Lung Tình, trong tay cầm lấy ám khí nàng phóng ra, lạnh lùng mở miệng nói. Toàn thân tản mát ra sự nguy hiểm, tuy rằng ám khí phóng đến không cảm giác sử dụng nội lực, nhưng lại nhanh, ngoan (ngoan độc), chuẩn! Nếu như không cẩn thận, cũng sẽ bị thương.

"Ta không nhớ rõ ngươi là ân nhân cứu mạng cái gì. Đưa ta trở lại, không phải Tiêu Dao vương sao? Ngươi tính cái gì?" Thương Lung Tình hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt trả lời. Nàng tuy rằng nhớ được trước khi ngất xỉu, ôm nàng là người trước mắt này, nhưng trở lại Vương phủ, Mộng Vũ lại nói là thấy Tiêu Dao vương ôm nàng trở về. Rốt cuộc trong đó có phải hay không phát sinh chuyện gì, hay là nói hai người kia liên quan gì đến nhau? Nghĩ thế, liền mang theo ánh mắt thăm dò nhìn về phía hắn.

"Chậc chậc, không thể tưởng được vương phi là người dễ quên như thế. Chẳng lẽ cần tại hạ nhắc nhở sao." Dịch Thủy Hàn khó được có hứng thú trêu đùa. Chính hắn cũng không biết vì sao, nhìn ánh mắt lạnh lùng, bộ dáng lạnh nhạt của Thương Lung Tình vậy mà có cảm giác muốn tiếp cận nàng, hiểu biết được cảm xúc của nàng.

"Báo đáp ân tình, ta tất nhiên là biết! Bất quá, ngươi xác định ngươi là sao?" Thương Lung Tình lạnh lùng mở miệng, ánh mắt mang theo một luồng bất tuân cùng khinh miệt, nàng mặc dù không có cái gọi là nội lực ở thời đại này, nhưng bằng vào nàng là kim bài đặc công thế kỷ 21, tự bảo vệ mình cùng bản lĩnh tập kích người khác vẫn phải có. Người bình thường không thể gây thương tổn đến nàng. Tuy rằng nam tử này phát ra khí tức rất nguy hiểm, thậm chí mạnh hơn nàng rất nhiều, nhưng không có nghĩa là nàng sợ hắn.

"A, phải không? Vậy thử xem" Dịch Thủy Hàn thân mình chợt lóe, tốc độ nhanh kinh người, bỗng chốc ôm eo nhỏ Thương Lung Tình, nhẹ nhàng nâng người trong lòng lên, làm cho thân hình của nàng hướng về phía hắn. Không đợi cho nàng phản ứng, đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng phủ lên đôi môi mềm mại kia của nàng. Thương Lung Tình ngây ngẩn cả người chốc lát, nàng không nghĩ tới cái gọi là thử xem của hắn, cư nhiên là như thế này? Chờ hoàn hồn, nàng vội vàng công kích lại hắn, hắn bỗng chốc buông ra nàng, vọt đến một bên. Tay miết lấy môi, giống như hiểu ra gì đó, môi mỏng khinh câu, cả người tản mát ra sự lười nhác nhưng mang theo bộ dáng vô cùng mị hoặc.

"Nhớ kỹ, ta gọi là Dịch Thủy Hàn, sau này ta sẽ lại đến." Nói xong liền phi thân rời đi.

"Đáng chết, cư nhiên bị mê hoặc." Thương Lung Tình nhìn đến bộ dáng mê hoặc của hắn, ngửi trên người còn vương lại mùi hoa lan hương nhàn nhạt, cư nhiên thất thần. Nháy mắt hoàn hồn, hắn đã phi thân đi xa. Chỉ có thể hung hăng rủa thầm một tiếng. Một mặt lạnh lẽo, người này lại dễ dàng cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, đùa giỡn nàng. Lần sau làm cho nàng gặp hắn, nhất định phải cho hắn giáo huấn thật tốt. Cho hắn biết, hoa hồng tại sao lại có gai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.