Editor: Diep Thu Khinh
“ Ngồi đi” Thương Lung Tình thản nhiên nhìn mấy người vừa mới tới, vẻ mặt lạnh lùng, nàng không hề cảm thấy kinh ngạc đối với sự xuất hiện của bọn họ.
“ A, là ngươi?” Phó Môn Chủ nhìn thấy Thương Lung Tình, cả người như mụ mị hẳn đi, chuyện này đúng dịp quá đi chứ? Tiêu Dao vương phi, Thương gia nhi nữ lại là lão bản giấu mặt của “ Thiên Tình tửu lâu”? Nói như vậy, rất nhiều ý kiến đều xuất phát từ vị Vương phi này hả?
“ Thấy bất ngờ sao?” Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt ngốc lăng của mấy người bọn họ, trong lòng thấy rất buồn cười, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn không thay đổi, thản nhiên nhìn bọn họ hỏi.
“ Đúng thật là có hơi bất ngờ, không ngờ nương tử của bản tọa lại là một kỳ nhân ( người tài) như thế.” Dịch Thủy Hàn khuôn mặt mang mặt nạ màu bạc, mặc dù không thấy được toàn bộ vẻ mặt, nhưng vẫn có thể thấy khóe môi hắn nhếch lên mơ hồ, lộ ra nụ cười yếu ớt, ánh mắt mang vẻ mị hoặc làm cho người khác khó lòng dời đi.
“ Ta không phải nương tử của ngươi, đừng nhận loạn người thân.” Trên trán Thương Lung Tình xẹt qua mấy cái vạch đen, sao người này thích gọi nàng là nương tử thế, hắn không quên vương gia yêu nghiệt nhà hắn là một thùng dấm chua đó chứ. Ách, đợi chút, khi không sao nàng lại nghĩ tới tên Đông Phương Dịch Hàn đó, còn để ý đến cảm nhận của hắn nữa chứ. Xem ra, lúc không cẩn thận nàng đã trúng phải chất độc của hắn...
die~n dan Le^ Qu! Do^n
Vậy mà, nhiều lúc nàng cảm giác hai người kia có hơi thở giống nhau nha? Đến tột cùng vấn đề nằm ở chỗ nào? Thương Lung Tình nhíu mày trầm tư, nàng quên rằng hiện tại mấy người trong phòng này đều đang nhìn nàng.
“ Thế nào, nương tử tính vứt bỏ vi phu sao?” Dịch Thủy Hàn lắc mình đến bên cạnh nàng ngồi xuống, một bộ dáng ủy khuất, ánh mắt làm bộ tội nghiệp nhìn nàng, giống như hắn đang chỉ trích nàng bội tình bạc nghĩa vậy.
Tả Hữu Hộ Pháp cùng Phó Môn Chủ giống như hóa đá, đây là vị Gia anh minh thần võ của bọn họ sao? Hình tượng này nói ra ai sẽ tin đây? Có cần phải kích thích bọn họ vậy không? Mấy người im lặng nhìn trời, vỗ trán lẩm nhẩm, người này không phải là Gia của bọn chúng, quá mất mặt rồi....
“ Mau nói chính sự... ta không có thời gian chơi với ngươi.” Thương Lung Tình lúc nói còn không liếc nhìn Dịch Thủy Hàn, thản nhiên mở miệng nhắc nhở.
“ Đây cũng là chính sự a, nương tử.” Dịch Thủy Hàn ra vẻ rất nghiêm túc nói, vẻ mặt vui thích tùy ý nhạo báng Thương Lung Tình.
Thương Lung Tình không lên tiếng nữa, chỉ là ánh mắt lạnh lùng quét về phía hắn, lập tức bốn phía trở nên rét lạnh. Mấy người bọn Phó Môn Chủ, vội vàng rụt người một cái, thật là lạnh, khí thế vị vương phi này thật mạnh mẽ...
“ Món ăn của tửu lâu này đều xuất phát từ ngươi hả?” Dịch Thủy Hàn rốt cuộc cũng thu hồi vẻ mặt tươi cười đùa giỡn, nghiêm túc đặt câu hỏi. Vẻ mặt chuyên chú nhìn Thương Lung Tình, tựa như đang nhìn một món trân bảo vậy.
“ Có vấn đề gì sao? Ngươi cảm thấy không nên là ý kiến của ta?” Thương Lung Tình nhíu mày, đáp trả.
“Hơi ngoài ý muốn, không ngờ ngươi còn có năng lực này.” Dịch Thủy Hàn nhìn Thương Lung Tình, chậm rãi nói. Khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt, sức quyến rũ bắn ra bốn phía....
“Các ngươi muốn gặp ta, chỉ để nói mấy chuyện trời đất này sao?” Thương Lung Tình có hơi mất kiên nhẫn nói, chuyện gì xảy ra với người này? Đặc biệt đến gặp nàng chỉ để bàn luận mấy đề tài nhàm chán này? Nàng không có nhiều khí lực để hao tổn cùng bọn họ.
“ À, không phải vậy, nhưng ngươi không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta sao?” Dịch Thủy Hàn cảm thấy hứng thú với chuyện của Thương Lung Tình, nên cứ hỏi liên tục. Khóe môi tạo thành một đường cong, lộ ra một nụ cười yếu ớt...
“ Nếu như vậy... Xin cứ tự nhiên, không tiễn.” Thương Lung Tình nói được một nửa rồi dừng lại một chút, không khách khí trực tiếp đuổi người.
Mấy người bên cạnh trưng ra vẻ mặt ngốc trệ, Thương Lung Tình này thật mạnh mẽ, cư nhiên đối xử với Gia như vậy, trên đời này chắc nàng là người duy nhất dám đối với Gia như vậy. Vậy mà, Gia nguyện ý để cho nàng “ chà đạp” như thế, biết trách ai đây? Mấy người ở bên cạnh nhìn nhau rồi nhìn xuống dưới, lựa chọn không nhìn tiếp nữa....
“ Ai, nương tử, sao ngươi độc ác vậy a.” Dịch Thủy Hàn làm bộ đau lòng vỗ ngực liên tục, giả bộ đáng thương nói.
Thương Lung Tình khuôn mặt đen sì, buồn bực vô cùng, nàng bắt đầu cảm thấy choáng rồi, hắn có nhất thiết phải diễn như vậy không? Để cho hắn đến thế kỷ 21 làm diễn viên, nhất định sẽ nổi tiếng khắp thế giới...
“ Ta không muốn cùng ngươi nói nhảm, hoặc là bàn chuyện chính, hoặc rời đi, tự chọn đi.” Thương Lung Tình không thể nhịn thêm được nữa, vẻ mặt không vui nói với hắn, nàng cực kỳ muốn giải quyết hắn bằng một đao, đỡ phải phiền toái.
“ Được rồi? Nói chính sự đi, ta muốn ngươi cung cấp cho ta các món ăn mà ngươi điều chế.” Dịch Thủy Hàn vẻ mặt nghiêm nghị, hơi mong đợi nhìn Thương Lung Tình nói.
“ Tại sao, ta không mua bán lỗ vốn.” Thương Lung Tình nhíu mày, có hơi hăng hái nhìn hắn, thản nhiên nói.
“ Ngươi phụ trách giao cho ta các món ăn, cách điều chế và tất cả những thứ liên quan, còn sổ sách thì phân chia 5: 5, thấy thế nào?” Dịch Thủy Hàn đáp trả ngay lập tức, trong con ngươi thoáng qua tia sáng, hắn nở nụ cười....
Lời này vừa nói ra, mấy người đứng bên cạnh càng thêm bối rối, vị Gia này chẳng lẽ bị đứt gân não? Sổ sách mà phân chia 5:5, đây là một con số rất lớn đấy. Các chi nhánh ở các quốc gia của họ còn nhiều mà, Gia đang muốn tặng không số ngân lượng này cho Thương Lung Tình à? Chỉ là, suy nghĩ cũng phải, Gia đã gọi nàng là nương tử rồi, chắc vụ hợp tác này sẽ nước chảy thành sông ( thuận lợi) thôi.
“ Được, ta đồng ý, mỗi tháng một lần, ngươi hãy cử người qua đây lấy thực đơn cùng cách điều chế.” Thương Lung Tình không hề vòng vo, trực tiếp đồng ý. Phương pháp kiếm tiền đơn giản như vậy ai lại không muốn? Với nàng mà nói, những món ăn cùng cách điều chế đó, quả thực dễ như trở bàn tay. Đã là kiếm tiền, sao không làm đây?
“ Được, quyết định vậy đi.” Dịch Thủy Hàn nhìn vẻ tươi cười trên mặt Thương Lung Tình, lập tức tâm tình hắn trở nên tốt hơn, vui thích nói.
“ Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước đây, các ngươi cứ tự nhiên.” Thương Lung Tình đứng lên, không quay đầu lại nói một câu, rồi đi thẳng tới cửa, chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Lần này, Dịch Thủy Hàn không giữ nàng lại nữa, chỉ đưa mắt nhìn nàng, sau khi nàng đi khỏi, hắn đứng lên đi ra ngoài...