Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 122: Chương 122: Vậy nàng có sao không?




Editor: Kim Phượng

Beta: Um-um, Sư Tử Cưỡi Gà

Ánh mắt Thương Lung Tình lạnh lùng liếc nàng ta, không để ý tới ả, chuẩn bị bước thẳng vào khách điếm. Nào ngờ Nam Cung Nguyệt này lại không tha cho nàng, lqđ tức giận lớn tiếng: “Đứng lại, ngươi dám vô lễ với bản cung?”

Thương Lung Tình nghe vậy, bước chân hơi dừng lại một chút, mặt không thay đổi liếc nàng ta, rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi. . .” Nam Cung Nguyệt thẹn quá hoá giận, đang muốn tiến lên ngăn nàng lại, nhưng bị người khác ngăn cản.

“Công chúa, Vương gia đã căn dặn bất kỳ ai cũng không được quấy nhiễu Thương cô nương, nếu không giết không cần báo!” Một vị thị vệ nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyệt, lạnh lùng nói.

“Cái gì? Ngươi dám? Bổn cung cũng muốn thử xem kẻ nào to gan như vậy!” Nam Cung Nguyệt trơ mắt nhìn Thương Lung Tình đến gần khách điếm, tức giận đùng đùng rống to.

“Công chúa, nếu người không nghe khuyên bảo, cũng đừng trách thuộc hạ không khách khí!” Mặt thị vệ không thay đổi, rút đao ra, không chút lưu tình chĩa vào Nam Cung Nguyệt, chuẩn bị ra tay.

“To gan, ngươi. . .” Nam Cung Nguyệt bị dọa đến phát hoảng, hơi lắp bắp nói. Trong nháy mắt sắc mặt có chút tái nhợt, không ngờ hoàng huynh của nàng lại đối xử với nàng như thế. Nhất thời bực tức, khẽ dậm chân một cái, không cam lòng xoay người rời đi.

Ban đêm, bầu trời tựa như bức màn che màu xanh thẫm, lác đác treo vài ngôi sao sắp tàn, ánh sao ảm đạm, ánh trăng bị tầng mây thật dầy che phủ, lộ ra ánh sáng mỏng manh.

“Tiểu thư, người không sao chứ? Thuộc hạ đến muộn!” Mục Tinh nhảy từ cửa sổ vào, cẩn thận nói.

“Ta không sao, sao ngươi lại tới đây?” Thương Lung Tình nhìn Mục Tinh, hơi bất ngờ về tốc độ của hắn.

“Ta vừa nhận được tín hiệu của tiểu thư, lập tức ra roi thúc ngựa chạy tới. Tiểu thư, người gặp chuyện gì sao?” Mục Tinh lo lắng hỏi, trong mắt hắn, tiểu thư không có gì là không thể làm được, sao lại bị động như vậy chứ?

“Ta quá sơ suất, trúng độc Nhuyễn Cốt Tán của Nam Cung Hành Vân, hiện tại cả người không còn sức lực!” Thương Lung Tình lạnh nhạt giải thích, ngay sau đó đưa một tờ giấy cho hắn: “Ngươi mau chóng giúp ta chuẩn bị đầy đủ những vị thuốc này, llêquýđônn ta phải điều chế thuốc giải, càng nhanh càng tốt!”

“Được, thuộc hạ lập tức đi làm!” Mục Tinh nhận lấy tờ giấy, hiểu ý gật đầu.

“Ừ, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện! Cố gắng đưa cho ta trước canh năm!” Thương Lung Tình cẩn thận dặn dò! Nàng phải tranh thủ thời gian, nghiên cứu bào chế ra thuốc giải, còn lâu mới chịu sự khống chế của Nam Cung Hành Vân này.

Mục Tinh gật đầu, nhanh chóng rời khỏi, biến mất trong đêm đen.

Sáng sớm hôm sau.

Thương Lung Tình vừa vặn thành công chế ra thuốc giải, lại nhạy cảm nghe có tiếng vang bên ngoài, lập tức vội vàng nhét thuốc vào miệng, thuốc này phải một canh giờ mới có thể giải, cho nên mặc kệ ai tới nàng cũng phải kéo dài. Đợi đến lúc độc trên người thuận lợi giải trừ thì nàng mới có khả năng phản kháng.

“Ai đó!” Thương Lung Tình nhẹ giọng hỏi, chỉ thấy cửa nhẹ nhàng ‘Cạch’ một tiếng, một bóng người quen thuộc bước vào, lập tức ôm lấy nàng thật chặt.

“Lung nhi, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng rồi!” Đông Phương Dịch Hàn gắt gao ôm nàng, giọng nói khẽ run, vẻ mặt dường như rất hồi hộp nhìn nàng.

“Sao chàng tìm đến đây nhanh như vậy, chạy suốt đêm tới sao?” Thương Lung Tình thấy là Đông Phương Dịch Hàn, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ vẫn còn an toàn. Nhưng đối với việc hắn đến có hơi bất ngờ, trong mắt thoáng qua nét đau lòng.

“Ừ, ta phát hiện không thấy nàng, hơn nữa còn đi theo Nam Cung Hành Vân, nên lập tức chạy tới! Lung nhi, l^q'đ không phải nàng tự nguyện đi theo hắn đến đây có đúng không?” Đông Phương Dịch Hàn đột nhiên khẩn trương ôm chặt lấy nàng, cẩn thận dè dặt hỏi, dường như rất sợ đáp án sẽ khiến hắn thất vọng.

“Chàng cảm thấy thế nào? Nếu nói tự nguyện tới, chàng có tin không?” Thương Lung Tình nhíu mày, khẽ cười nhìn hắn nói.

“Không tin, cũng không cho phép, nàng chỉ có thể thuộc về ta!” Đông Phương Dịch Hàn không chút nghĩ ngợi đáp trả, bá đạo và cường thế, cả người tản ra hơi thở rét lạnh.

Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng hơi giật, người này thật quá ngang ngược. Nhưng trong lòng vì lời nói của hắn mà không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng, ít nhất hắn tin tưởng nàng.

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, nhỏ giọng một chút.”

“Lung nhi, tại sao nàng lại cùng tên kia đến nơi này, xảy ra chuyện gì sao?”

“Ta không cẩn thận trúng Nhuyễn Cốt Tán của hắn, bị ép buộc đưa đến đây!”

“Cái gì? Vậy nàng có sao không? Để ta xem thử!” Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, vô cùng khẩn trương, lập tức sờ soạng bốn phía, muốn xem xem nàng có bị thương chỗ nào không.

“Ta không sao, thật may là hắn dùng Nhuyễn Cốt Tán, không ảnh hưởng nhiều đến hài tử!” Thương Lung Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn. Nếu là thuốc khác thì có lẽ sẽ không bảo vệ được tiểu hài tử này rồi.

“Đều do ta, nếu ta cẩn thận đề phòng một chút, nàng sẽ không bị hắn bắt đi.”

Đông Phương Dịch Hàn ôm lấy Thương Lung Tình lần nữa, tự trách nói. Đáng chết, nếu hắn đề phòng sớm một chút, lqđ xếp nhiều người ở vương phủ hơn thì Lung nhi sẽ không bị hắn ta thần không biết quỷ không hay đưa đến nơi này! Thật may là người lớn và hài tử đều không có chuyện gì...

“Được rồi, chàng đừng tự trách nữa, cũng phải trách ta quá mức tự tin, không có lòng cảnh giác với hắn ta!” Thương Lung Tình nhẹ nhàng ôm đáp lại hắn, lạnh nhạt nói.

“Vậy bây giờ chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này trước đi!” Đông Phương Dịch Hàn chợt nghĩ đến điều gì đó, đang định ôm Thương Lung Tình rời đi.

“A, Tiêu Dao Vương thấy nơi này của chúng tôi có thể tự do đi lại sao? Muốn đi thì đi?” Lúc bọn họ đi tới trước cửa đã thấy Nam Cung Hành Vân đi vào với vẻ mặt âm trầm, phía sau còn có Nam Cung Nguyệt mang nét mặt âm ngoan đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.