Biến thành bồi thường sao? Sử Kiến Nghiệp hướng Cư Ứng Phong cười cười, trên cơ bản cậu cảm thấy mối quan hệ nam nam không bình thường này của bọn họ, sau khi đối phương ra tù sẽ kết thúc, dù sao đi ra ngoài muốn tìm cái dạng trai gái gì mà không có a?
Cư Ứng Phong hai tay duỗi đến phía trước thưởng thức hạ khố đang cương ngạnh của Sử Kiến Nghiệp, dưới thân liên tục ở bên trong thân thể cậu ra vào.
“A! Ưm!”
Sử Kiến Nghiệp đem cảm giác chính mình giao vào tay Cư Ứng Phong, nếu biết mình phản kháng sẽ chỉ là phí công, còn không bằng hảo hảo hưởng thụ khoái hoạt.
“Con thỏ, tôi có từng nói qua, gần đây phản ứng của cậu càng ngày càng tốt không?”
“Ngài có thể hay không bớt tranh cãi, sắp tới thời gian”
Sử Kiến Nghiệp đang nói tới thời gian cơm trưa, mắt liếc nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay Cư Ứng Phong cách thời điểm ăn cơm còn kém một giờ.
“Cậu còn có tinh thần chú ý thời gian? Xem ra là tôi nên cố gắng hơn.”
Cư Ứng Phong mới nói xong, hạ khố dùng sức đẩy. Sử Kiến Nghiệp bị đau hướng về phía trước trốn tiện thể hai người đứng lên. Ôm Sử Kiến Nghiệp xoay người, Cư Ứng Phong ý bảo cậu khom thân thể tựa vào bàn.
Sử Kiến Nghiệp hai tay đỡ ở trên bàn, quần trượt đi xuống, cúi đầu là có thể thấy rõ ràng hung khí của Cư Ứng Phong hồng sắc che kín gân xanh ở trong thân thể mình tàn sát bừa bãi.
Một chút, hai hạ.
“Ưm! A!”
Mỗi khi chạm vào điểm đó một chút liền lui đi ra, khiến cho Sử Kiến Nghiệp rất buồn bực. Ngẫu nhiên hung khí kia co rúm quá nhanh, theo thân thể cậu rớt ra, Sử Kiến Nghiệp liền đưa tay xuống giúp đỡ hắn nhắm ngay vị trí, nam nhân, dục vọng động vật, mặc kệ làm hay là bị làm có thể thích thì thích.
Cư Ứng Phong trừu mạnh vài cái, bắn trong thân thể cậu, sau khi xong việc, Sử Kiến Nghiệp mặc quần, có chút lạnh. Cư Ứng Phong đem cậu ôm vào trong ngực, dùng nhiệt độ trên cơ thể chính mình sưởi ấm cậu.
“Buổi chiều tôi sẽ gặp luật sư của tôi, cậu có cần cái gì không?”
Sử Kiến Nghiệp vào đây sáu tháng rồi nhưng vẫn không có người đến thăm tù, muốn cái gì đều là trong ngục giam mua, nhưng là trong ngục giam dù sao không nhiều.
“Kêu hắn mua một tá (một chục) áo mưa (BCS) đi.”
“Cậu sợ sẽ mang thai sao?”
Cư Ứng Phong cố ý đùa cậu.
“Cút, ít nói đùa, cái của ngài lưu trong thân thể tôi không thoải mái.”
“Tôi không thích mang, mang nó làm không cảm giác.”
“Quỷ ích kỷ, quên đi, tôi muốn ba túi giữ ấm*, dép lê, một bộ áo ngủ.”
*Túi chườm giữ ấm
“Ok, lần sau tôi kêu hắn mang đến.”
“Lão đại có thể mang mọi thứ vào được sao? Vậy tiền sẽ chuyển vào như thế nào?”
“Chúng tôi đều có cách mang vào được. Con thỏ ngốc.”
“Ngài bên ngoài có nữ nhân không?”
“Ý cậu là gì? Vợ hay là bạn giường?”
“Ngài có vợ sao?”
“Không có, bạn giường của tôi cũng không cố định, hiện tại nhà của tôi cũng chỉ có một con chó.”
“Ngài nuôi chó? Tôi cũng rất thích chó, đáng tiếc trước kia ở nhà trọ, ban ngày tôi lên lớp sẽ không có người quản, không có biện pháp dưỡng, vậy ngài vào đây, chó của ngài ai nuôi dưỡng?”
“Trong nhà có bảo mẫu, luật sư còn có một ít anh em thường xuyên qua chăm nom. Hơn nữa hiện tại tôi tìm được một sủng vật còn tốt hơn so với con chó.”
“Rất tốt? Đáng yêu không?”
Cư Ứng Phong cười cười, đáng yêu! Trước mắt sủng vật này cực đáng yêu cùng ‘Con thỏ’ trong nhà hắn cùng nhau hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.