Không thể kêu to, Sử Kiến Nghiệp đành phải cắn chặt miệng lại.
“Đi ra ngoài, tôi sẽ nhớ cậu, ngay cả khi đầu óc bận rộn cố không nhớ tới cậu, thì buổi tối hảo huynh đệ dưới thân cũng sẽ nhớ nơi này của cậu. Thật vất vả bị tôi dạy dỗ giống như trái cherry trông rất gợi cảm xinh đẹp, tôi đi rồi sẽ không ai chiếu cố nó, thật sự đáng tiếc.”
Cư Ứng Phong dùng sức ở trong thân thể cậu chạy nước rút, miệng thì buông lời bình phẩm cậu. Sử Kiến Nghiệp tức giận dùng chân đá hắn. Bị Cư Ứng Phong đè ép trở về.
“Chưa gì mà đã nổi giận rồi sao? Tôi còn chưa nói xong mà, nơi đó của cậu yêu cầu nhiều hơn so với lúc trước tôi chơi đùa nữ nhân. Hiện tại nó đáng gắt gao giữ chặt lấy hảo huynh đệ của tôi không tha, cậu nói nó lẳng lơ hay không lẳng lơ?”
Cư Ứng Phong đem toàn bộ bắn ngay cửa vào, ở trong thân thể của cậu liền bắt đầu lớn lên một vòng. Làm cho hậu đình cậu ngứa ngáy một chút, bên trông cảm thấy trông rỗng. Nhưng Cư Ứng Phong lại chậm chạp không chịu một lần nữa huớng bên trong thẳng tiến.
Sử Kiến Nghiệp bị mắc kẹt hai tay, còn hạ khố của Cư Ứng Phong thì đang đong đưa ở trong thân thể cậu.
“Vừa rồi còn nói không cần, hiện tại lại cảm thấy ăn không no?”
Cư Ứng Phong để cho cậu trở mình, hai tay chống đỡ mặt đất, quỳ trên mặt đất, đem mông nhếch lên cao. Từ phía sau cậu tiến vào, cắm xuống rồi kéo ra. Kích thích Sử Kiến Nghiệp ngửa đầu.
Cư Ứng Phong đem quần lót trong miệng cậu lấy ra.
“Muốn nhanh hay là chậm?”
Cư Ứng Phong gắng gượng rút ra, để tại lối vào.
Sử Kiến Nghiệp từ háng nhìn qua. Thấy cái thứ kia của tên ác ma sưng lên màu tím đỏ trên có gân xanh còn đang giật giật, Sử Kiến Nghiệp nuốt nuốt nước miệng. Cũng không nghĩ cầu xin tha thứ. Vừa mới muốn ngồi xuống dùng hai tay tự an ủi. Phía sau lưng đã bị Cư Ứng Phong đè lại.
“Muốn tự mình bắn ra à, không có cửa đâu.”
Cư Ứng Phong áp sát phía dưới, dùng sức nghiêng người hôn cậu một cái, bàn tay hắn tiến vào trong quần nắm lấy hạ thể của cậu.
“Ưm! A!”.
Rốt cuộc Sử Kiến Nghiệp nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi nói với tên ác ma kia.
“Cắm vào rồi dùng sức làm tôi.”
Cư Ứng Phong đưa tay đến hạ thân cậu, vói ba ngón tay đi vào, ở bên trong dò thám đâm chọc.
“Sớm nói không phải tốt sao, không có tôi nơi này của cậu sẽ rất cô đơn lãnh lẽo.”
“Thật là khó chịu, tôi muốn bắn.”
“Tôi không cho phép thì cậu không được bắn.”
Cư Ứng Phong từ phía sau ôm trọn cậu, vọt đi vào.
Sử Kiến Nghiệp đong đưa cái mông nghênh hợp động tác của Cư Ứng Phong, ngay nơi giao hợp phát ra tần suất tiếng đánh.
“Ba! Ba!”
Đó là âm thanh của tinh hoàn va chạm vào mông. Mỗi lần trừu sáp đều là đâm đến nơi sâu nhất rồi mới rút ra sau đó lại một lần nữa dùng sức đâm vào.
Một lần nữa rồi một lần nữa ân ái, tinh dịch từ sau tràn ra bên ngoài, chảy dọc theo đùi, ở phía trong đùi hình thành một đường trắng.
Ngày hôm đó họ không ăn cơm trưa, Sử Kiến Nghiệp cũng không biết mình phát tiết bao nhiêu lần, cho đến khi ngủ thiếp đi, cũng không biết đã qua mấy giờ. Nhưng nghe người khác nói, cậu biết, ngày đó cậu được Cư Ứng Phong ôm trở về phòng giam, nghe nói đáy quần bị ướt, cậu biết đó chính là tinh dịch chảy ra từ hậu đình làm thấm ướt đáy quần.
Ngày một tháng năm, bọn Cư Ứng Phong sẽ được ra ngoài, nhưng chân cậu vẫn nhuyễn (mất lực) không thể rời giường. Cư Ứng Phong trước khi đi hôn cậu một hơi rồi nói với cậu.
“Ngoan ngoãn ở lại chỗ này, tôi đi.”
Nhìn bọn họ ra tù, Sử Kiến Nghiệp lúc ấy chưa nói tái kiến, chỉ chờ người đi được mấy chục phút, phòng giam không có người, cậu đem chăn kéo lên, che kín cả đầu.
Cậu là người đa sầu đa cảm, chính mình đã khóc bởi vì những người đã cùng ở chung với mình một năm đã đi rồi, trước khi đi cũng chưa nói tái kiến, cậu có chút thương cảm. Kỳ thật sâu trong nội tâm có một lý do mà cậu không muốn thừa nhận, cậu luyến tiếc tên ác ma kia.