Cư Ứng Phong áp tới sau lưng cậu, một bàn tay đưa đến phía trước, bắt được hạ thân của Sử Kiến Nghiệp cố gắng trêu đùa, khiến nơi đó của cậu rất nhanh nổi lên phản ứng.
Cư Ứng Phong đùa giỡn.
“Cậu cảm thấy đây là khi dễ sao? Không phải cậu cũng rất thoải mái, thích thú?”
Sử Kiến Nghiệp đưa tay xuống, chụp lấy bàn tay kia của Cư Ứng Phong.
“Cái này không tính, anh kích thích nơi này của tôi, là nam nhân đều sẽ có phản ứng.”
Cư Ứng Phong đem tay ở hậu huyệt phía sau của Sử Kiến Nghiệp ra, đem hung khí của bản thân từ trong quần lấy ra, trực tiếp để ở tại lối vào, mới bị rửa sạch nên ở phía trong đã có thể dễ dàng mà tiếp nhận vật lạ chui vào. Cư Ứng Phong rất dễ dàng trượt vô.
“Là nam nhân thì nơi này sẽ không giống cậu dễ bị cấm vô đến vậy đâu nhỉ?”
“Anh, ác ma. Còn không phải là do anh làm hại? Anh là đồ khốn nạn! Vô sỉ!”
Ngốc ở tù lâu ngày cũng nghe qua người ta chửi mắng, như sao cũng có thể mắng ra vài câu, không biết cái này có tính là tiến bộ không nhỉ?
Cư Ứng Phong đem thân thể cậu quay lại, vác một chân của cậu lên, từ phía dưới đâm vô. Cùng lúc nắm lấy cằm cậu, khiến cậu ngẩng đầu lên rồi hung hăn hôn xuống.
“Ứ!”
Miệng bị chặn lại khiến Sử Kiến Nghiệp chỉ có thể phát ra vài âm tiết đơn giản.
Cư Ứng Phong hôn thật sâu xong. Sắc mặt không tốt nói với cậu.
“Cảnh cáo cậu, không cho phép phản kháng tôi! Không cho mắng chửi! Nếu không xem tôi trừng trị cậu thế nào, hiểu không?”
Dưới ánh mắt nghiêm khắc trừng mình của Cư Ứng Phong. Sử Kiến Nghiệp nhỏ giọng nói.
“Tôi biết rồi.”
Cậu trong lòng an ủi bản thân hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt.
Cư Ứng Phong đem thân thể lui ra một chút, bỏ quần áo. Đem Sử Kiến Nghiệp ôm vào bồn tắm lớn, hắn đầu tiên là dùng nước tắm toàn thân Sử Kiến Nghiệp, từ mặt rửa đến hạ thân, ngay cả hậu huyệt phía trong của cậu cũng đưa ngón tay vào rửa thật sạch.
Sử Kiến Nghiệp ban đầu kháng nghị, bản thân sẽ tự tắm, nhưng Cư Ứng Phong không cho cậu làm, muốn tự tay rửa. Tắm xong, Cư Ứng Phong nhìn nhìn Sử Kiến Nghiệp.
“Bất kỳ vật gì sau khi rửa sạch xong nhìn cũng tốt hơn nhỉ.”
Lời nói kia, thật sự là đem Sử Kiến Nghiệp cậu xem như một món đồ rồi.
Sử Kiến Nghiệp nghe được vấn đề này, nhưng ngay cả dũng cảm kháng nghị cũng không dám. Chỉ có thể ai oán nhìn Cư Ứng Phong, xem hắn còn muốn làm cái gì?
Cư Ứng Phong từ bồn tắm lớn ngồi xuống, ngồi ở trên bãi đá trang trí phía trên bồn tắm. Hắn thô lỗ đem Sử Kiến Nghiệp kéo qua. Đem hạ thân cứng rắn của mình nâng lên.
Cư Ứng Phong lắc lắc vật cứng rắn.
“Để cảm ơn việc tôi đã nộp tiền bảo lãnh cho cậu ra ngoài, cậu không phải là nên tỏ vẻ chút thành ý sao?”
Sử Kiến Nghiệp giả bộ ngốc ngốc nhìn về một bên, Cư Ứng Phong đem mặt cậu xoay lại.
“Không nên ép tôi dùng sức, bớt nói nhảm, dùng miệng cậu hảo hảo phục vụ tôi đi.”
“Ra tù anh không tìm người khác?”
“Mấy anh em có tìm giúp, những người đó phục vụ không đúng khẩu vị của tôi, cho nên tôi giữ lại cậu.”
Nghe một chút đó là nói cái gì? Thứ này còn có vụ giữ lại. Bất quá Sử Kiến Nghiệp cũng biết, hôm nay không làm, Cư Ứng Phong sẽ không bỏ qua cho cậu, nhắm mắt lại, Sử Kiến Nghiệp đem miệng tiến tới. Về chuyện khẩu giao này, hơn một tháng không có làm nên về mặt kỹ xảo cần phải nhớ lại một chút.