Tiểu Đệ

Chương 3: Chương 3




Vào ngục giam phải lao động cải tạo, Sử Kiến Nghiệp đối với chuyện này đã có chuẩn bị tinh thần, lao động ở ngục giam này có mấy việc như làm vật liệu xây dựng, gạch đỏ, hay xi măng.

Trước khi tiến vào lò gạch, quản giáo tìm cậu nói chuyện, đơn giản là phải ở ngục giam hảo hảo cải tạo, không cần gây chuyện, tranh thủ giảm hình phạt.

Sử Kiến Nghiệp nghiêm túc nói: Vâng vâng vâng.

Phát cho cậu một quyển sách nhỏ, phía trên có một câu: Ngục Quy! Phải tuân theo.

Sử Kiến Nghiệp được phân cho việc xếp gạch lên xe, thật lâu không có làm việc cần thể lực, Sử Kiến Nghiệp một lần chỉ mang được hai ba khối. Người bên cạnh thấy vậy liền bắt đầu mắng.

“Một ngày làm mười xe, mày con mẹ nó với tốc độ này, cố ý đùa giỡn tao hả? Chờ mày làm xong rồi, giờ tắm cũng qua mất”

Quả nhiên vừa tới năm giờ, người làm cùng cậu đặt đồ xuống bỏ đi, quản giáo bên cạnh hỏi.

“Còn chưa làm xong, bỏ đi đâu?”

“Lý cảnh quan? Ngài xem xem tôi đã sớm làm xong một nửa rồi, tên mới tới kia tay chân chậm chạp, hắn vừa rồi nói, tự nguyện ở lại một mình làm cho xong, ngài để tôi trở về nha? Nếu không phòng tắm bên kia sẽ không còn chỗ tắm mất.”

Lý cảnh quan gọi Sử Kiến Nghiệp đến.

“Ngươi đáp ứng 701 ở lại làm một mình cho xong?”

Sử Kiến Nghiệp ngẩn người, 701 ở phía sau Lý cảnh quan, hướng cậu trừng hai mắt. Cắn răng dùng khẩu hình hướng cậu nói.

“Muốn sống?!”.

Sử Kiến Nghiệp bị dọa đến rùng mình một cái vội vàng nói vâng.

Mọi người vội vàng bỏ đi hết chừa lại một mình cậu. Thời gian ăn cơm chiều đến, quản giáo đi lên nhắc nhở cậu.

“Cũng gần được rồi, trở về ăn cơm đi.”

Bất quá lời này còn có một ý tứ khác, cậu không ăn, bọn họ còn muốn trở về ăn mà.

Nhóm quản giáo không phải xếp gạch, không cần đi tắm rửa trước, tẩy đi một thân mồ hôi, phạm nhân thì lại khác.

Năm giờ phòng tắm mở cửa, lúc Sử Kiến Nghiệp về tới, những người khác đều chuyển đến căn tin, nồi nước đun nóng đã không còn, hoặc là cứ như vậy đi tắm, nếu không sẽ phải đợi đến ngày mai, vậy toàn thân dơ bẩn quần áo ẩm ướt đầy mồ hôi phải làm sao bây giờ?

Tháng năm thời tiết không phải là rất lạnh, nhưng dùng nước lạnh tắm rửa thì lại quá sức.

Sử Kiến Nghiệp đành phải dùng nước ấm trong bình đựng trà, dự định lau qua loa thân thể, đem quần áo giặt sạch.

Mới cởi quần áo, ngồi xỗm xuống đất, một hồi tiếng bước chân truyền đến, năm đôi chân to xuất hiện ở trước mắt. Sử Kiến Nghiệp ban đầu không để ý, tưởng chỉ là mấy người cũng đến đây tắm rửa. Đem chậu hướng một bên xê dịch.

Đột nhiên một chân duỗi đến, đem chậu nước của cậu đá đi, Sử Kiến Nghiệp không muốn gây sự, chậu bị đá đến bên trái cậu liền nhích sang bên trái không lên tiếng. Người nọ lại đem chậu đá sang bên phải. Sử Kiến Nghiệp ủy khuất ngẩng đầu nhìn, là năm người tuyệt đối không được chọc đến.

“Đứng lên, lão đại tìm mày.”

Sử Kiến Nghiệp lấy khăn mặt che hạ thể, vội vàng đứng lên nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy lão đại kia hình như gọi là Cư Ứng Phong gì đó trực tiếp nhìn cậu mỉm cười, nhưng nụ cười kia không hiểu sao lại khiến cậu phát lạnh. Cậu nghĩ rằng có lẽ là muốn bệnh chăng.

“Kết hôn chưa?”

“Vẫn chưa, lẽ ra là sắp.”

“Cùng ai làm chưa?”

Sử Kiến Nghiệp thẹn thùng đến cổ đều đỏ lên, cúi đầu xuống.

“Có làm qua.”

Cư Ứng Phong đem câu từ trên xuống dưới đánh giá một phen, tay đặt trên vai cậu sờ soạng vài cái, Sử Kiến Nghiệp bị dọa toàn thân nổi da gà.

“Vậy là tốt rồi, cậu về sau sẽ trở thành “tiểu đệ” của tôi.”

“A?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.