Ánh mắt đầu tiền nhìn thấy, Yến Bạch Thu cảm thấy người này lớn lên quả thật đúng là không tồi.
Ánh mắt thứ hai, một vết sẹo thật lớn, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Ánh mắt thứ ba, di, đây không phải là Diêm vương mặt lạnh giết heo, soái ca bán thịt heo sao? Chờ đến khi Yến Bạch Thu lấy lại tinh thần, liền phát hiện đôi mắt tiểu soái ca bán thịt heo nhìn cậu có chút âm lãnh.
Rụt rụt cổ, Yến Bạch Thu lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình đây là tự tiện xông vào nhà dân, mạo muội chạy vào nhà người ta, lại lén lút xem người ta mài dao....
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý chạy tới nhà ngươi..... “ Giơ tay lên, nhưng trong tay lại cầm theo một cái nồi sắt nhỏ, không biết còn tưởng rằng cậu muốn vung tay lên đánh người.
“Ách..... “
Nam nhân mặc hắc y lại không có nhìn tới Yến Bạch Thu ngây thơ ngốc nghếch tới mức rối tinh rối mù kia, mà đem dao đã mài tốt dơ lên, ngón tay nhẹ nhàng miết vào lưỡi dao, chậm rì rì hỏi:“Là tới mua thịt heo sao?”
Yến Bạch Thu khựng lại, không biết phải trả lời như thế nào, cứ như vậy đứng ngơ ngác, giống như một ngốc tử bụ bẫm, bởi vì chạy quá vội, mặt đỏ như quả cà chua, thẹn thùng muốn chết.
“Ta, ta..... “ Không có tiền.....
Không đợi Yến Bạch Thu trả tiền, nam nhân cũng không để ý tới, cúi đầu, lại bắt đầu 'xoèn xoẹt' mài dao.
“Thịt heo hôm nay đã bán xong rồi, những thịt heo này đã có người đặt, nếu như ngươi muốn, ngày mai tới sớm chút.” Thanh âm kia quạnh quẽ, giống như người có chút lạnh băng.
Yến Bạch Thu nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, đoán rằng người này là nghĩ cậu tới nhà mua thịt heo, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
“Nga, ta đã biết.” Nhưng mà, chờ cậu có tiền, khẳng định là còn phải lâu lắm mới quay trở lại đi.
Xấu hổ được giải trừ, Yến Bạch Thu cũng không còn việc gì, đánh giá khắp cái sân này, cũng không biết như thế nào, chạy một đường không dám ngó đông nhìn tây, thần không biết quỷ không hay chạy tới nơi đây.
Nơi này nằm sâu trong thị trấn, xem như là đoạn đường vô cùng hẻo lánh, muốn đi ra ngoài, còn phải đi qua một cái hẻm nhỏ.
Đánh giá xong rồi, cũng đã nghỉ ngơi tốt, Yến Bạch Thu liền chuẩn bị trở về.
Nam nhân đã mài xong dao lại chuẩn bị đổi sang một con dao khác, phát hiện tầm mắt có chút tối, ngẩng đầu phát hiện đại mập mạp kia đang ngơ ngác, giống như một tảng đá tròn đặt trước mặt y, đôi mắt không chớp lấy một cái, cứ như vậy nhìn thẳng vào bên trong lều đằng sau y.
Nam nhân tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn theo ánh mắt của đại mập mạp, rõ ràng kà chỗ để hai đầu heo đã làm sạch.
Tư Trấn Khấu:“...... “
Y lại nhìn thoáng qua Yến Bạch Thu, đối phương vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào hai cái đầu heo đã được làm sạch kia, ánh mắt như biến thành thực thể mà khóa chặt vào.
Tư Trấn Khấu đối với Yến Bạch Thu cũng có chút ấn tượng, người này quá béo, cả cái huyện Thái Hòa này không tìm được ai thứ hai béo như vậy, thứ hai là ở thời điểm y chia thịt heo, nghi ngờ thủ pháp của y.
Mà nay, rõ như ban ngày, không chút nào che giấu ánh mắt.
Thật sự là trần trụi.....
Thấy mập mạp nửa ngày không thu lại tầm mắt, Tư Trấn Khấu lại một lần nữa quan sát trang phục của mập mạp, ăn mặc một thân quần áo từ vải bố thô, màu xám xịt, trên người treo những ống trúc kì quái, xách theo cái nồi nhỏ, còn cầm theo một cái thùng gỗ cũ nát, thoạt nhìn thật keo kiệt.
Liên tưởng đến lần trước, khi cả nhà cậu mua thịt heo, lại nhìn bộ dáng nước dãi muốn chảy dài tận ba thước này của mập mạp. (Xấu hổ quá anh Thu ơi