“Phiền não của em, với tôi chỉ là lo bóng lo gió thôi.” Ôn Bạch Dụ giơ tay sờ đầu Lại Thuấn Niên, vuốt tóc anh. Khi Ôn Bạch Dụ biết Lại Thuấn Niên không có ý muốn rời khỏi hắn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống. Chuyện lần này khiến Ôn Bạch Dụ sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của Lại Thuấn Niên.
Trong thế giới của Ôn Bạch Dụ hắn thật sự không thể nào không có Lại Thuấn Niên.
Vừa nghĩ tới Lại Thuấn Niên có thể đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn liền không có cách nào suy nghĩ như bình thường, cả ngày nơm nớp lo sợ ý nghĩ Lại Thuấn Niên muốn rời khỏi hắn, sợ hãi sẽ không bao giờ có thể tiếp tục giống như vậy mà ôm lấy anh. Quãng thời gian phải sống mà không có Lại Thuấn Niên, hắn thật sự không muốn trãi qua một lần nào nữa.
Hắn muốn chặt đứt nỗi lo sợ trong lòng Lại Thuấn Niên, để từ này anh không còn ý nghĩ muốn rời khỏi hắn.
“Chúng ta cũng ở bên nhau hơn mười, tôi nghĩ em có thể rõ ràng tâm tư của tôi, nhưng mà tôi sai rồi, tôi không nên đánh giá thấp tầm quan trọng của giao tiếp.” Ôn Bạch Dụ nhận ra, “Đời này tôi cũng sẽ không cùng ai khác kết hôn, nếu có kết hôn, thì em cũng phải là bạn đời của tôi. Tôi nghĩ em biết rõ chứ.”
“Em mới không rõ...” Lại Thuấn Niên thấp giọng phản bác.
“Đúng là, em chưa làm rõ đã chạy. Tôi vốn muốn thừa dịp này, thuận thế công khai quan hệ của chúng ta, nhưng em cư nhiên lại chạy mất nên đành phải thôi.” Ôn Bạch Dụ cúi đầu dùng sức hôn lên trán của Lại Thuấn Niên, như phát tiết phẫn nộ.
“Chuyện như vậy, cũng không có gì mà công khai...” Lại Thuấn Niên sờ cái trán bị hôn của anh, ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch Dụ. Ôn Bạch Dụ cũng cúi đầu, hai người thật gần nhau, anh có thể nhìn thấy chính mình phản chiếu trong mắt Ôn Bạch Dụ.
Lại Thuấn Niên dừng lại một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Anh nghiêm túc ? Anh thật sự dự định công khai chuyện của chúng ta ?”
“Ừm.”
“Thế nào lại đột nhiên...”
“Không đột nhiên, chúng ta đã bên nhau hơn mười năm.” Ôn Bạch Dụ đem người ôm chặt, “Hơn nữa, em cũng thấy tiệc đính hôn ngày hôm đó, tôi chính là muốn chặt đứt ý niệm trong đầu của những người đó.”
“Nên em mới thành bia đở đạn ?”
Ôn Bạch Dụ cười khẽ: “Em là bạn đời của tôi, với quan điểm này, em vốn là phải có trách nhiệm giúp đỡ tôi. Kết quả em đồ ngốc này, cư nhiên hỏi cũng không hỏi rõ, bị mẹ tôi nói một hai lời liền tự ý chạy mất ! Thật đáng giận mà !”
“Anh cuối cùng là đang nói cái gì a.... em sắp bị anh làm cho hôn mê rồi.” Lại Thuấn Niên nhìn thấy hắn cười cũng cười theo, mấy phút trước anh còn đang rầu rĩ muốn chết, hiện tại liền có thể cười được.
Từ trong miệng Ôn Bạch Dụ nói ra hai chữ bạn đời này, Lại Thuấn Niên cảm thấy mình có thể ôm hai chữ này mà vui vẻ ăn tết, mặc dù bây giờ mới là tháng sáu.
“Tiểu Niên, đời này tôi sẽ không kết hôn cùng người khác, em phải tin tôi. Không tin tôi cũng không sao, chúng ta có thể xuất ngoại, đến quốc gia nào đó công nhận hôn nhân đồng tính, làm giấy đăng kí kết hôn, rồi trở về.” Ôn Bạch Dụ đề nghị, càng nói càng cảm thấy có thể thực hiện được.
“Biết anh có ý này, em liền rất thoả mãn rồi.” Lại Thuấn Niên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, trong lòng hạnh phúc đến nổi bong bóng, vô cùng vui vẻ. Con người anh thật sự kỳ quái, lúc đau khổ sẽ muốn khóc, lúc vui vẻ cũng muốn khóc.
“Nhưng tôi không hài lòng.” Ôn Bạch Dụ cau mày, “Tôi muốn một lời khẳng định.”
“Muốn khẳng định cái gì ?” Lại Thuấn Niên không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Khẳng định em sẽ không rời bỏ tôi, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau .” Ôn Bạch Dụ bá đạo mà nói, đến cả chính hắn cũng không tin nổi, hắn đối với loại hẹn ước vĩnh viễn này từ trước đến giờ đều khịt mũi coi thường, bởi vì vĩnh viễn vốn chỉ là một từ trừu tượng hư vô. Nhưng bây giờ, hắn rất mong muốn Lại Thuấn Niên đáp ứng hắn.
Lại Thuấn Niên có chút bối rối. Ôn Bạch Dụ bá đạo như một đứa trẻ không biết đúng sai muốn giành lấy cho được món đồ chơi của mình. Lại Thuấn Niên nhìn biểu tình cố chấp của nam nhân, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Nhanh lên một chút, đáp ứng tôi !” Ôn Bạch Dụ ôm sát anh, giục một tiếng.
“Chỉ cần anh không chê em, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Lại Thuấn Niên đương nhiên đáp ứng, xấu hổ mà nở nụ cười.
“Tôi làm sao sẽ có thể ghét bỏ em. Chúng ta...” Đều bên nhau hơn mười năm, nếu ghét bỏ đã sớm đem người đá bay ra ngoài. Hắn sợ Lại Thuấn Niên liền không nói tiếng nào, nói đi là đi, không, ngay cả nói cũng đều không nói.
Ôn Bạch Dụ cảm thấy không đủ, Lại Thuấn Niên hay suy nghĩ miên man, hơn nữa cũng không biết cần phải thảo luận với hắn trước tiên, cứ thế tự mình tưởng tượng ra một cái bẫy, rồi lại tự mình nhảy vào đó. Đã vậy còn khiến hắn nhảy chung vào cái vòng xoắn xít này, vì không giải thích rõ ràng được, làm cho cả hai đều thê thảm.
“Ôn ca ?” Lại Thuấn Niên nhìn hắn, Ôn Bạch Dụ kỳ lạ làm sao cũng không nói nửa lời.
Ôn Bạch Dụ từ trong suy nghĩ hồi thần, bình tĩnh nhìn anh, liền nói: “Nói suông không đủ. Em yên tâm, tôi sẽ tìm ra biện pháp vẹn toàn cả đôi đường, có thể chứng minh chúng ta vĩnh viễn không ly khai nhau.”
“Cái gì ?”
“Không có chuyện gì, ngủ đi. Em ngủ với tôi một chút.” Ôn Bạch Dụ lại hôn lên trán Lại Thuấn Niên, mặt dán vào đầu anh. Ôn Bạch Dụ ôm Tiểu Niên của hắn, nhắm mắt lại.
Lại Thuấn Niên giãy dụa một chút, phát hiện nam nhan cố chấp ôm chặt lấy mình, không chịu buông tay. Anh nhìn về cửa phòng bệnh, lo lắng y tá tuần phòng sẽ đi vào.
“Ôn, Ôn ca...”
“Im lặng, ngủ.” Ôn Bạch Dụ cường thế đánh gãy anh, không thèm mở mắt.
Lại Thuấn Niên từ chối không có kết quả, cuối cùng đành bỏ cuộc. Vậy thì anh cũng không quan tâm, nếu bị phát hiện thì cứ để bị phát hiện đi, Ôn Bạch Dụ rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Lại Thuấn Niên nghĩ như thế, xoay người đem mặt chôn vào ngực Ôn Bạch Dụ. Anh nghĩ, nếu như bị phát hiện thì đối phương sẽ không nhìn thấy mặt anh. Không chống cự được thì cứ làm đi.
Lại Thuấn Niên tưởng mình sẽ không ngủ được, thế nhưng khi anh nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của Ôn Bạch Dụ, lại rất nhanh rơi vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.