“Không được, là em bắt đầu, sao có thể giữa chừng đổi ý.” Ôn Bạch Dụ lắc đầu, xoá bỏ hi vọng cuối cùng của anh, “Cho nên tôi đã nói, em thật sự không nên quyến rũ tôi.”
Lại Thuấn Niên chỉ có thể tự làm tự chịu.
“Nhanh lên một chút, em không muốn làm đến sáng đi. Tôi lần này sẽ tiết chế, kết thúc trước ba giờ.”
“A... Mấy giờ rồi ?”
“Mười một giờ rưỡi.”
Mới mười một giờ rưỡi !
Lại Thuấn Niên khóc không ra nước mắt, ngậm ướt lấy ngón tay của chính mình, đưa tay xuống bộ vị xấu hổ nhất của bản thân, mở rộng cúc huyệt. Ôn Bạch Dụ đổi lại vị trí với anh, khiến cho Lại Thuấn Niên ở phía trên, ngồi trong lồng ngực của hắn.
Dùng tư thế này làm cho Lại Thuấn Niên càng thêm xấu hổ. Tay của Ôn Bạch Dụ quấn lấy đằng trước của chính mình, cọ sát tính khí, đằng sau lại vô tình hay cố ý chạm vào phía sau của anh.
“Tay em dừng lại kìa.” Ôn Bạch Dụ ghé vào lỗ tai Lại Thuấn Niên nhắc nhở, nhẹ cắn lỗ tai anh liền thả ra, duỗi lưỡi liếm từ sau tai đến cổ anh.
Lại Thuấn Niên run lên, nhẹ giọng rên một tiếng, thiếu chút nữa muốn bắn ra.
Ôn Bạch Dụ thấp giọng cười nói: “Tiểu Niên, như thế nào thật mẫn cảm.”
Lại Thuấn Niên quay đầu lại nguýt hắn một cái, lại bị người mạnh mẽ hôn.
Bọn họ hôn nhau nhiều lần như vậy, có quỷ mới không bị lây cảm mạo.
“Ôn ca, tiến vào. Nhanh lên một chút.” Lại Thuấn Niên giục hắn, một tay đằng sau nắm chặt lấy nam nhân, trên dưới cọ xát. Anh cũng rất không đợi kịp, trong tay giật giật hung khí của hắn, dáng vẻ không kịp đợi chờ.
“Chính em tự ngồi lên đi.” Âm thanh Ôn Bạch Dụ khàn khàn, yêu cầu Lại Thuấn Niên. Cho dù hắn cũng rất nhanh muốn tiến vào thân thể Tiểu Niên, thế nhưng hắn càng muốn nghe thấy Tiểu Niên khó nhịn được mà rên rỉ.
“Ôn ca, anh ngày hôm nay... Thế nào... Thật xấu tính ?” Lại Thuấn Niên nhắm mắt, khổ sở muốn chết. Ôn Bạch Dụ ghé vào lỗ tai anh thì thầm, không khác gì khiêu khích, cố tình hắn lại không cho để cho anh được thoải mái.
“Ừ....” Ôn Bạch Dụ trầm ngâm, nói, “Coi như phạt em cái tội tự ý nghĩ bậy nghĩ bạ, muốn rời khỏi tôi đi.”
Ôn Bạch Dụ nằm dựa về phía sau, lựa vị trí thật thoải mái, giục Tiểu Niên, mau đến đây đi.
Lại Thuấn Niên nửa ngồi nửa quỳ, từng chút một đem tính khí của nam nhân nuốt vào trong cơ thể. Anh nhắm mắt lại, nước mắt liền rơi xuống. Từng chút từng chút bị lấp đầy, thời điểm hoàn toàn ngồi xuống, Lại Thuấn Niên cơ hồ run chân đến nỗi không tiếp tục được động tác đang dang dở, anh phát ra tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Ôn Bạch Dụ đỡ xương chậu, nhẹ nhàng lay động, hướng lên trên đỉnh đầu.
Lại Thuấn Niên kêu thảm thiết, cảm giác không khống chế được, cắn chặt miệng, không cho tiếng rên rỉ thoát ra.
Trong không khí, tiếng thở dốc của hai người vẩn đục, quất quít cùng một chỗ, không phân rõ lẫn nhau.
Trong lúc làm, Lại Thuấn Niên bất tỉnh, anh biết tuyệt đối không phải do đau đớn, mà là chính mình thoải mái đến mức ngất đi.
Ôn Bạch Dụ thật sự quấn lấy anh, rõ ràng cũng sắp đến cao trào, còn nắm không cho anh bắn ra, phải chờ tới lúc cả hai người cùng đạt cao trào, mới bằng lòng buông anh ra.
Thật vất vả mới bắn, Ôn Bạch Dụ liền ngậm lấy tính khí vừa mềm nhũn của anh, hắn hút một cái, liếm một chút lại khiến cho dục vọng của anh một lần nữa thức dậy.
Thật dằn vặt người ta.
Anh căn bản không chống cự lại được trêu ghẹo của Ôn Bạch Dụ.
Một lần rồi lại một lần, cho đến khi Lại Thuấn Niên cái gì cũng đều không ra được, thật sự cái gì cũng đều không bắn ra được, anh vừa khóc vừa xin tha, nhưng thân thể anh vẫn cứ đạt đến cao trào dưới sự xâm phạm của nam nhân.
Sau đó Lại Thuấn Niên ngất đi.
Sảng khoái mà hôn mê.
Đến khi Lại Thuấn Niên từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy thân thể đặc biệt thoải mái, cúi đầu nhìn, cơ thể đã được tẩy rửa, còn được thay quần áo sạch sẽ.
“Chào buổi sáng.” Ôn Bạch Dụ để ý thấy người đã tỉnh, đi về phía Lại Thuấn Niên, cúi đầu hôn lên trán anh.
Lại Thuấn Niên nhìn về phía hắn, Ôn Bạch Dụ đã cài xong khuy áo sơ mi, ăn mặc chỉnh tề: “Chào buổi sáng, anh muốn đi đâu ?”
Lại Thuấn Niên lên tiếng, mới phát hiện giọng mình khàn khàn đến đáng sợ, thanh khụ vài tiếng, Ôn Bạch Dụ rót chén trà để anh uống.
“Ngày hôm nay xuất viện.”
“Anh khỏi bệnh rồi sao ?”
“Cũng tốt rồi. Nếu em đã trở lại, tôi cũng không cần phải tiếp tục nằm viện. Em mới là nguyên nhân chính khiến tôi mất ăn mất ngủ.” Ôn Bạch Dụ hiếm thấy mà giải thích thêm vài câu, xoa xoa hai vai Lại Thuấn Niên, hỏi anh, “Thân thể em cảm thấy sao rồi, có thể xuống giường sao ?”
“Có thể.” Lại Thuấn Niên vừa nói vừa muốn xuống giường.
Vừa đặt chân xuống đất, hai chân anh cảm thấy bủn rủn, không đứng thẳng nổi. Anh đột nhiên nhớ lại tối hôm qua Ôn Bạch Dụ dùng một tư thế rất khiêu chiến độ dẻo dai của thân thể, lại còn mãnh liệt làm rất lâu.
Ôn Bạch Dụ đỡ Lại Thuấn Niên, cười nói: “Xem ra ngày mai tôi mới nên xuất viện.”
Lại Thuấn Niên ở dưới đáy lòng thầm mắng Ôn Bạch Dụ vài câu.