“ Hàn Kỳ! rốt cuộc chúng ta gặp nhau như thế nào..” Vân Tiếu Khuynh nghiêng đầu hỏi hắn. Hàn Kỳ đạm cười, tiếu dung trên môi một thoáng ôn nhu như nước, hắn nói : “ lần đầu gặp nhau, khi ấy ở trong hỉ phòng, nàng đã là tân nương của ta……..”
“ Như vậy, ngươi là nói… linh hồn của ta ở trong thể xác của lão bà của ngươi?!” Vân Tiếu Khuynh một thoáng nhăn mi, không ngờ nàng không những xuyên mà còn xuyên vào thân xác của người khác, đã vậy còn đi mất, lại nhập về với cơ thể mình, thật là rắc rối, Vân Tiếu Khuynh vươn tay xoa xoa mi tâm của mình, buồn bực
“ Nương tử, không đúng…” Hàn Kỳ lắc đầu, vươn tay giúp Vân Tiếu Khuynh nhu nhu mi tâm, y cười nhẹ : “ nương tử của vi phu, duy độc mình nàng mà thôi!” Vân Tiếu Khuynh một thoáng sững người, câu nói này… sao mà quen thuộc quá, dường như nàng đã từng nghe ở đâu rồi thì phải
“ Vương gia, đến nơi rồi….” ngoài xe ngựa, người đánh xe lên tiếng. Hàn Kỳ bước ra ngoài, tức thời lính gác cửa vương phủ, cung kính cúi đầu, hô lớn : “ hoan nghênh vương gia trở về”. Hàn Kỳ phất phất tay, bảo bọn họ đứng lên. Bọn lính lần lượt đứng dậy, nhưng cảm thấy thật kỳ lạ, vương gia không bước vào trong phủ mà nhìn vào trong xe ngựa, thanh âm lãng đãng ôn nhu, không khỏi khiến cho bọn họ giật mình, dường như đã lâu rồi bọn họ chưa được thấy vẻ mặt ôn hòa như thế của vương gia, khiến cho bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc người ở trong xe ngựa là thần thánh phương nào lại khiến cho vương gia có những biểu hiện như thế?!
Một bàn tay trắng nõn vương gia, vén lên màn lụa, trong thoáng chốc bọn binh lính chỉ còn biết há mồm kinh ngạc
“ Vương… vương phi?!” Đám lính lẫm nhẫm, khó có thể tin, người này rốt cuộc là ai, sao dung mạo lại giống vương phi đến như vậy, khí chất cũng giống y như đúc, chỉ là một đầu tóc bạc trắng, hàng mi cũng bạc trắng, tạo hình hảo kỳ lạ, nhưng dung mạo tuyệt thế vẫn không có gì biến đổi!
Vân Tiếu Khuynh ngước nhìn tòa Lăng Hàn vương phủ, cảm thấy thật xa lạ cũng thật quen thuộc, Hàn Kỳ một tay cầm lấy tay của Vân Tiếu Khuynh, một tay lấy áo choàng giúp nàng khoác vào, Hàn Kỳ không hờn giận nhíu mày nhìn đám binh lính ngoài cửa cứ chăm chăm nhìn vào nàng, Hàn Kỳ khẽ quát : “ còn không mau tham kiến vương phi?!” Đám binh lính mới thu lại hồn phách, vội vội vàng vàng khom người hành lễ, Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, lên tiếng : “ không cần! đứng lên đi”. Sau đó bước vào vương phủ, Hàn Kỳ đương nhiên là lẽo đẽo theo sau. Đám binh lính ngẩng đầu, ai nấy đều khó hiểu nhìn nay, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Chẳng phải vương phi ở trong phủ sao, mà vương gia lúc đi chỉ có một mình, khi về sao lại mang theo một vị tóc bạc vương phi thế này. Nhưng mà vị vương phi tóc trắng này, quả thật giống vương phi như lúc trước, khoảng thời gian mà vương gia còn niên thiếu, chứ không phải vị vương phi suốt ngày ở trong Đông Hoàn các. A… aa.. thật là lộn xộn, bọn họ rốt cuộc cũng không rõ, ai mới là vương phi thật sự nha?!
Tây Noãn các
Hàn Kỳ mang Vân Tiếu Khuynh vào nơi đây, năm năm rồi ngoài hắn bước vào nơi này cũng không cho phép ai bước chân đến đây, ai vi phạm lập tức dùng hình. Ngay cả Tiểu Hồng Tiểu Họa cũng không được phép nếu không có sự chấp nhận của hắn, việc dọn dẹp ở Tây Noãn cũng chính bản thân hắn làm, đường đường là một vương gia tôn quý lại đi làm mấy cái này, nói ra chắc chắn sẽ khó có ai tin, nhưng mà Hàn Kỳ hắn thức sự làm, mà còn làm đến năm năm….
Đám đào thụ im lìm đứng. Sắc hồng hoa rực rỡ đến diễm lệ, mấy tòa nhà tinh xảo yên ắng, hồ sen rộng lớn, trong đó còn bồng bềnh một chiếc thuyền nhỏ, dưới tán đào thụ lớn nhất, có một bộ bàn ghế đá, trên bàn đá im ắng một cây cổ cầm, cánh đào hoa như đang phủ bụi trên đó, có vẻ như thật lâu thật lâu chưa có ai chạm đến nó vậy
Vân Tiếu Khuynh bất giác bước đến gần, đầu ngón tay hất đi những cánh hoa còn vương vấn nơi cổ cầm, gõ nhẹ trên phím đàn, rung lên những thanh âm lãng đãng, thanh âm tốt lắm, cổ cầm này quả thật rất có giá trị
“ Nương tử, thế nào?!” Hàn Kỳ ân ần hỏi thăm, mâu quang một mảnh ôn hòa, nhàn nhạt ấm áp. Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn hắn, bất giác khóe môi cong cong tiếu dung tuyệt mĩ, Hàn Kỳ một chốc thất thần, y đưa tay ôm ngực, cảm giác con tim liên tục đập thình thịch, Hàn Kỳ chợt nhận ra, thì ra tâm của y, từ trước đến nay, chung quy chỉ vì một người mà loạn nhịp
“ Hàn Kỳ! ta thích nơi này..” Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, Hàn Kỳ không khỏi đầu đầy hắc tuyến, không thích mới lạ a, lúc trước là ai đem hắn ném chỉ vì mảnh đất nơi đây?! ta nói Kỳ huynh à! Ngươi đúng là nhỏ mọn, chuyện xảy ra từ hồi nào đâu mà cứ âm thầm nhắc lại a!
“ Nương tử thích là được rồi…” Hàn Kỳ khe khẽ cười, y tiến lại gần Vân Tiếu Khuynh, từ đằng sau dang hai tay ôm lấy nàng, cằm đặt lên bờ vai của nàng, Hàn Kỳ than nhẹ : “ nương tử, nàng trở về thật tốt”. Vân Tiếu Khuynh bị hắn đột nhiên động tác thân mật như vậy, cũng không có gì giật mình, dường như trong tiềm thức của nàng, những hành động lưu manh vô sỉ này của hắn, nàng đã quen rồi. Vân Tiếu Khuynh bỗng dưng muốn trêu đùa hắn một chút, vươn bàn tay lên đầu của hắn, nhẹ nhàng nhựu lần, cười khẽ : “ ngoan !!” Hàn Kỳ cũng không chấp nhặt chuyện này, y an tâm ôm lấy nàng, hoang vắng nhiều năm như vậy, lãnh hương nữ tử quen thuộc cứ vấn vương nơi chóp mũi, hơi thở quen thuộc của nàng, độ ấm cơ thể… tất cả khiến cho tâm của y như bị lấp đầy
Bỗng chốc Hàn Kỳ chợt nghĩ, nếu như giờ khắc này đây có thể vĩnh hằng, y cam nguyện đánh đổ tất cả, dẫu có là quyền khuynh thiên hạ, tài phú một phương….
“ Tham kiến vương gia…” bỗng một thanh âm vang lên phá vỡ không khí tĩnh lặng ấm áp của hai người, Hàn Kỳ một thoáng nhăn mi, xoay đầu lại, thấy hai nữ tử đừng trước mặt mình, mi gian thả lỏng, y nhẹ giọng nói : Tiểu Hồng, Tiểu Họa, các ngươi từ nay về sau tiếp tục hầu hạ nàng. Tiểu Hồng Tiểu Họa nghe Hàn Kỳ nói vậy, không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu về bình tĩnh, cung kính cúi đầu với nữ tử trước mặt
Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt đánh giá hai nữ tữ trước mặt mình, cũng khoảng 21, 22 tuổi, một người thanh y tươi mát động lòng người, một người tử y dịu dàng đằm thắm, một người hoạt bát linh động, một người ôn nhu thành tục, kiểu tóc đều vấn cao lên, cho thấy đã lập gia đình, hai nữ tử này chính là theo lời mà Hàn Kỳ đã kể chính là hai tiểu cô nương lúc trước hầu hạ nàng sao? Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, nhẹ giọng nói : “ đứng lên đi”
Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa từ ba năm trước đã lập gia đình, Tiểu Hồng gã cho Lê Duyệt còn Tiểu Họa lại gã cho Lê Ngạn. Hàn Kỳ tổ chức cho bọn họ một lễ cưới vừa phải trong vương phủ, Lê Ngạn cùng Lê Duyệt vốn là hai cận vệ bên cạnh Hàn Kỳ, tính ta cũng mang chức tứ phẩm ngự tiền thị vệ, cho nên hai tiểu cô nương này địa vị trong vương phủ cũng dần cao lên, cũng không cần phải hầu hạ người khác, nhưng lần này vương gia lại để cho bọn họ đến hầu hạ cho nữ tử này, có chăng nữ tử này sẽ trở thành âm yếm nữ nhân tiếp theo của vương gia? Tiểu Hồng và Tiểu Họa một thoáng mất mát, chẳng lẽ vương gia đã quên vương phi rồi sao? si tình như ngài ấy mà còn quên đi vương phi, vậy thì rốt cuộc ai còn có thể nhớ đến nữ nhân lãnh đạm như nước nhưng sâu sắc và tinh tế vô cùng kia
Khi Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa nghe thanh âm của Vân Tiếu Khuynh, tâm một thoáng lộp bộp, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nữ tử kia xoay mặt lại nhìn mình, tức thời cả hai ngây ngẩn, lắp bắp : “… vương… vương phi?!”
Đôi con ngươi đạm mạc vĩnh viễn một ánh nhìn trong suốt, khóe môi đạm đạm tiếu dung cười như không cười, lãnh tình, ung dung, khí chất độc nhất vô nhị ấy, khiến cho Tiểu Hồng Tiểu Họa như muốn khóc, thanh âm nghẹn ngào nức nở : “ ngài là… vương phi, thật sao?!” dù dung mạo không giống hoàn toàn, dù tóc đã bạc trắng, mi gian thê diễm một đóa hồng liên, nhưng mà quanh thân bất giác tỏa khí chất cao quý hơn người nhưng lại khiến cho người ta quyến luyến tự tại ấy, sao mà có thể lầm được
“ Có lẽ vậy!” Vân Tiếu Khuynh cười khẽ, vân đạm phong khinh. Hàn Kỳ nghe vậy, nhíu mày rất là không vui, y bá đạo ôm lấy Vân Tiếu Khuynh, thanh âm hết sức ai oán : “ nương tử a! sao lại nói có lẽ vậy, nàng chính là vương phi của ta mà….”
Vân Tiếu Khuynh nhún nhún vai, mặc cho hắn ôm, với nam tử mặt dày vô lại này, quả thật nàng đã hết cách rồi… Tiểu Họa cùng Tiểu Hồng ở bên cạnh thấy vậy, vui vẻ cười, tốt quá! Vương phi đã trở lại, vương gia sẽ không còn tịch mịch nữa rồi ^^
Đông Hoàn các
“ Ngươi nói gì?!” Nữ tử một thoáng lạnh lùng nhìn nữ tỳ, âm thanh lạnh như băng, đôi con ngươi chợt lóe sát ý khiến cho nữ tỳ một thoáng rùng mình, nàng là nhìn lầm đi, tiểu thư bình thường ôn nhu dịu dàng sao lại có vẻ mặt kỳ lạ đó như vậy? thấy nữ tỳ kinh ngạc nhìn mình, Vân Tiểu Khuynh thu lại sát ý, nàng dịu dàng cười, nhẹ giọng nói : “ Tiểu Đào, lúc nãy chuyện muội nói là sự thật”
“ Là… tiểu thư, nghe bọn họ nói, vương gia từ bên ngoài mang về một nữ tử, ra lệnh cho tất cả mọi người gọi nàng là vương phi!” Tiểu a hoàng tên gọi Tiểu Đào gật đầu. Vân Tiểu Khuynh nghe vậy, khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt diễm, vương gia a vương gia! Ta cứ nghĩ ngươi có biết bao chung tình, không ngờ mới có năm năm mà ngươi lại quên đi nữ tử mà mình từng yêu say đắm, ngươi có tư cách gì nói ta? Ta nhất định phải xem thử, rốt cuộc nữ tử kia có gì hấp dẫn mà ngươi lại một lần nữa động tình?!
“ Tiểu Đào, có biết nữ tử kia tên gọi là gì không?!” Vân Tiểu Khuynh khe khẽ cười. Tiểu Đào một thoán nhăn mi, nghĩ một lát, như là nhớ đến đều gì, bèn nói : “ hình như, nghe quản gia nói, nữ tử đó tên gọi Vân Tiếu Khuynh, vương phi! Tên cũng gần giống người nha!” Tiểu Đào nói chưa hết lời Vân Tiểu Khuynh đã vung tay lên, tất cả đồ vật trên bàn rơi xuống, tạo nên những thanh âm chói tai. Tiểu Đào run sợ nhìn nữ tử trước mặt. Vân Tiểu Khuynh nhẹ giọng nói : ta hơi mệt, muội lui xuống đi, không cần dọn dẹp. Tiểu Đào gật gật đầu, sau đó cáo lui ra ngoài, lắc lắc đầu, tiểu thư nổi nóng như vậy có lẽ là vì nữ tử kia đi, từng chịu vương gia sủng ái, nay lại có người khác thay thế, bất cứ nữ tử nào cũng khó có thể chịu được nha
Cánh cửa vừa khép lại, Vân Tiểu Khuynh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, điên khùng đập phá đồ đạc trong phòng, thanh âm đổ vỡ chói tai mới khiến cho đầu óc nàng không nghĩ thêm bất cứ chuyện nào nữa, như vậy tâm mới không chảy máu, mới không đau xót. Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh… ba từ này như cái gai đâm trong tim, móc trong thịt nàng vậy, ngày nào còn chưa lấy ra nàng khó có thể hạnh phúc. Vân Tiếu Khuynh, ngươi chiếm lấy cơ thể ta, đoạt đi sủng ái vốn có của ta, rồi biến mất năm năm bây giờ lại quay trở lại lần nữa, cướp đi cuộc sống hiện tại của ta hay sao? ngươi… sao lại không biến mất đi?!
Cứ tưởng nàng chỉ cần yên lặng ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó hắn quay đầu lại sẽ thấy nàng, chấp nhận nàng, nhưng mà giờ khắc này, mọi hi vọng của nàng hoàn toàn dập nát, Vân Tiểu Khuynh điên cuồng cười, đôi con ngươi một thoáng lạnh như băng, nồng đậm oán hận….
“ Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề….” Đây là các suy nghĩ đồng thời của các quan lại trong triều lúc bấy giờ. Vì sao?! dĩ nhiên chính là vị hỉ nộ vô thường thất vương gia của bọn họ. Nhìn thử mà xem, dung mạo vốn đã tuấn mĩ dị thường, tóc mai điểm bạc không những không khiến ngài ấy già đi mà còn trở nên đặc biệt thành thục, tạo nên một loại mị lực khó dứt, nhưng là hôm nay tiếu dung trên môi đặc biệt rạng ngời, đôi con ngươi cũng không còn u uẩn tang thương như thường ngày, giờ khắc này đây ngài ấy như trở về hình dạng năm năm trước đây, hăng hái, nhiệt huyết…!
Đế vương ngồi trên cao cũng không khỏi tò mò, nghe Ảnh bẫm báo, lão thất công tác vừa rồi đem về một nữ tử, lại để vào Tây Noãn các, hạ nhân lại cung kính gọi hai tiếng ‘vương phi?!’ A! không lẽ.. lão thất đã nhất kiến chung tình với vị nữ tử nào, hay là…. Đế vương một thoáng nghi hoặc…