Người sống chết đi không có gì đáng sợ, nhưng người chết sống lại thì chính là việc lớn rồi.
Cho nên, trong nháy mắt khi Ngụy công công xuất hiện, thân thể mấy người hợp mưu với Ninh gia cùng nhau run rẩy cả lên. Vĩnh Hi đế lạnh mắt nhìn thần thái của triều thần phía dưới, người của Tiêu gia càng kinh sợ hơn. Chết rồi sống lại thật kỳ dị, nhưng nếu người này vốn dĩ chưa từng chết thì sao? Ngụy công công đã có thể sống, vậy hiện tại Hoàng Thượng ở trên cao từ sáng sớm đã không nhìn ra cảm xúc, vô cùng có khả năng là người thật, những người này lại nghĩ đến Ninh Thái phó hôm nay không vào triều, còn có điều gì không rõ nữa chứ.
Bọn họ chính là bị xếp đặt một đường đó!
Sắc mặt của Tiêu Tinh Đức lúc trắng lúc xanh, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Vĩnh Hi đế ngồi trên ghế rồng, cửu lưu miện* ở trên trán rũ xuống thành cái bóng, vừa lúc che khuất thần sắc giữ hai đầu mày. Vĩnh Hi đế từ đầu đến cuối lại không nói đến chuyện giữa Ninh gia và Tiêu gia, không biết hắn rốt cuộc tính toán điều gì.
*cửu lưu miện (九旒冕): mão vua có chín dây rũ xuống trước sau. Nguồn: Google.
Tiêu Tinh Đức trầm mặt, trong ngực một vùng lạnh giá.
Thánh chỉ Ngụy công công cầm trong tay cũng không giống như Tiêu Tinh Đức đã nghĩ, không có chút liên quan gì đến Ninh gia và Tiêu gia, chẳng qua là khôi phục chức vụ của quan viên ngày trước khi Vĩnh Hi đế còn tại triều, không nhẹ không nặng, nhưng vẫn khiến mấy người đứng trong triều hoảng loạn một hồi. Đã biết rõ lại không đi xử trị bọn họ, rốt cuộc Hoàng Thượng có ý gì?
Lâm Sinh lão Học sĩ cầm thẻ ngọc trong tay đứng chếch trước triều thần, âm thanh cung kính rõ ràng nói: “Hoàng Thượng, thần có bản tấu.” Giọng nói của ông đã không còn trẻ trung nữa, khô khốc lại có chút khàn đặc. Nhưng đó chính là một giọng nói đã trải qua biến hóa tam triều, còn mạnh mẽ mà sống trên triều đình. Người này không thuộc về bất kỳ đảng phái nào, chỉ nghe lệnh từ Hoàng Đế, đây cũng là cách tốt nhất để ông có thể công khai giữ mình.
Luận lai lịch, luận năng lực, suy cho cùng không ai có thể sánh với những chất chứa trong nội tâm của nguyên lão tam triều.
“Chuẩn tấu.” Lưu miện của Vĩnh Hi đế lay động, đưa ánh mắt chuyển lên người lão Học sĩ.
“Hoàng Thượng, theo thần được biết, con trai của Ninh Thái phó gần đây cưỡi ngựa hành hung trong thành Khánh An, đã xảy ra mười ba trường hợp, ngộ thương hai mươi bốn người. Mong Hoàng Thượng hạ lệnh khiển trách.”
Lâm lão Học sĩ vừa nói xong, triều thần đều xôn xao.
Không nói ông, ai cũng biết Ninh Thái phó chỉ có mỗi một cô con gái, “con trai của Ninh Thái phó” này thế nào lại có được?
Lâm lão Học sĩ từ xưa đã có nhiều phê bình kín đáo đối với phong cách làm việc của Ninh gia, gần đây càng là thượng tấu mỗi ngày, nhưng mà khổ nỗi không có chứng cứ, khó mà kéo Ninh gia xuống vũng bùn, hôm nay Lâm lão Học sĩ làm kỳ chiêu khác, chỉ sợ là Ninh gia không thể tốt được nữa.
Chẳng qua...nhìn thái độ những ngày nay của Hoàng Thượng đối với Ninh gia mà đoán, vô cùng có khả năng đối với chuyện này tránh đi không nói, đến lúc đó Lâm lão Học sĩ có góp ý cũng bị nước dội lá môn thôi.
Quan viên làm việc vốn phải thận trọng, chặt chẽ không sơ hở, có thể tìm được một ít chuyện vặt về hành vi bất lương đến đây diện thánh tố cáo đã là thực sự không dễ dàng, nếu như Hoàng Thượng bỏ mặc như trước, hơn nữa lại thêm Ninh Quý Phi nắm giữ Phượng Ấn ở hậu cung...Chỉ e trong tương lai, Ninh gia sẽ là một nhà độc đại trên triều đình.
Đây là chuyện mà đại đa số mọi người không muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng cũng có một số ít người thấy mừng ông thành công.
Bởi vậy, có người vui mừng, cũng có người mang vẻ mặt hoảng sợ, mưu toan muốn làm sáng tỏ.
“Lâm lão Học sĩ nói vậy không khỏi có phần bất công, thần nghe nói trong nhà Ninh Thái phó chỉ có một người con, người lúc này đã được Hoàng Thượng sắc phong làm Quý Phi, chấp chưởng Phượng Ấn, Ninh Thái phó chỉ có một vợ một con gái, làm sao có thể có con nối dõi khác?”
Giọng nói này là của Lễ bộ Tả thị lang mới nhậm chức Canh Dịch, mà hiển nhiên người nhậm chức trước kia đã sớm bị đổi đi, còn Canh Dịch chắc chắn chính là người của Ninh gia, chuyện này hắn ta không cần nghĩ.
Vĩnh Hi đế khẽ giương khóe môi: “Ah?”
“Hoàng Thượng, tuy nói đối ngoại Ninh Thái phó chỉ có duy nhất một người con gái, nhưng thực ra hắn dưỡng riêng trong trạch viện một nữ tử đã sinh hạ một đứa trẻ, đặt tên là Ninh Chỉ, trên phố đã từng có lần đồn đãi, mà thần cũng đã từng tìm hiểu nhiều nơi, những ngày gần đây Ninh Thái phó liên tục ra vào một ngoại trạch, chuyện này mười phần chắc chắn.” Lâm lão Học sĩ không hổ là người đã trải qua tam triều, biết rõ nếu muốn cho địch nhân một kích cuối cùng thì phải có được tin tức chính xác, vì thế ông lại đặt trán lên mặt đất: “Nếu như Hoàng Thượng và các vị triều thần có chỗ nghi ngờ, trong ngực áo của thần còn có thư nhà của Ninh Thái phó gửi đến ngoại trạch, trong này không chỉ nói rõ hắn có con trai riêng, mà lời nói bên trong càng có thể nói rằng hắn mang tâm tư đại nghịch bất đạo.”
Lâm lão Học sĩ lấy ra một mảnh lụa vàng từ trước ngực, giấy lụa màu vàng sáng vốn là vật dùng để thượng tấu, hôm nay lại bị người khác xem như thư nhà, thật là to gan.
Nhưng cách làm việc thường ngày của Ninh Thái phó, cũng thực sự là lớn mật.
Nghĩ vậy, một mảnh lụa vàng này cũng không tính là cái gì.
Ánh mắt Vĩnh Hi đế quét một vòng trên mảnh lụa vàng, gật đầu nói: “Trình lên đây.”
“Vâng.” Ngụy Đức Hải vội vàng bước xuống bậc thang, hai tay cung kính tiếp nhận thư tín từ tay Lâm đại Học sĩ, ngón tay trên mặt lụa tinh tế lướt qua, cũng không có mùi vị gì khác thường, trên ngón tay cũng không có bột phấn, lúc này hắn mới xoay người mang vải lụa vàng trình lên cho Vĩnh Hi đế.
Vĩnh Hi đế nhìn chữ bên trên, chợt cười: “Ah? Thì ra là vậy? Trẫm đã biết.” Dứt lời rồi đặt mảnh lụa vàng sang một bên, dường như có ý tứ mặc kệ.
Vẻ mặt sáng ngời của Lâm lão Học sĩ dần dần ảm đạm.
Lễ bộ Tả thị lang cong môi cười khẽ. Trước kia, Ninh Thái phó đã nói cho hắn ta biết, Hoàng Thượng đã hướng về Ninh gia rồi, chỉ cần là chuyện duy trì lợi ích của Ninh gia, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ xem trọng điều đó, quả thật là thế.
Triều thần trong Hàn Lâm viện, Học sĩ Tần Chính Ca khẽ nhíu mày, có hơi nghi ngờ nhìn Hoàng Đế đang ngồi ở bên trên, trước đó hắn ta cho rằng Hoàng Thượng đã trở về rồi, thế nhưng quan sát hành động lúc này của hắn, lại không giống như trong tưởng tượng của mình.
Vĩnh Hi đế chống khuỷu tay phải lên tay vịn của ghế rồng, nắm tay đỡ bên thái dương, khẽ “a” một tiếng: “Ngụy Đức Hải, sai người dán vật đó lên Hoàng Bảng. Nhớ kỹ, chép lại thêm mấy phần, cũng để cho người trong thiên hạ nhìn xem, Ninh gia Ninh Thái phó của Đại Khánh chúng ta, chữ viết dưới ngòi bút của hắn rốt cuộc có khí phách cỡ nào.”
Tiên đế từng tán dương ngòi bút đầy khí phách của Ninh Thái phó, nay Vĩnh Hi đế lại dùng ngữ khí hời hợt nói ra như vậy, thật là ngoài ý muốn, có cảm giác như mỉa mai.
Sắc mặt của Lễ bộ Tả thị lang tái đi, mà Tiêu Tinh Đức ở phía sau ngay cả đứng cũng không vững.
Tần Chính Ca giơ tay lên giữ chặt người gần như ngã xuống ở phía trước, ôn hòa nói: “Tiêu Ngự sử, cẩn thật chút.”
Trong tiểu hoa viên, Tân Cửu và Phượng Hoàng mỗi người một tay vuốt ve một đóa kiều hoa, nụ hoa này chỉ mới nở một nửa, trên đỉnh còn vương một giọt sương sớm, cho dù là ai nhìn thấy cũng kiềm không được mà sinh lòng yêu thích.
Phượng Hoàng là một con chó nhỏ, chính là cún con mua về ở trên đường kia. Đây là ngày thứ hai hồi cung, cho nên cún con chưa mở mắt chỉ biết rầm rì uốn người, đụng đầu khắp nơi.
“Tân Cửu không thích Ngự Hoa Viên lắm, Ngự Hoa Viên quá lớn, hoa cũng quá nhiều, có đôi khi đi tới đi lui cả buổi trưa cũng bị hoa mắt, cho dù muốn hái một đóa hoa đẹp nhất, cũng khó tránh khỏi sẽ không thu hoạch được gì, vì trong vườn chắc chắn sẽ có một đóa hoa so với đóa hoa trong tay mình còn đẹp hơn nữa. Nhưng mà, khác với Ngự Hoa Viên chính là, đổi sang một vài tiểu hoa viên, tuy rằng vắng vẻ, chủng loại hoa cũng ít, nhưng lại có từng mảng từng mảng sắc thái duy nhất, ngửi một lần, ngay cả mùi hương trong không khí đều là cùng một loại.
Phượng Hoàng rất thích chỗ này, Tân Cửu cũng thích.
Trình độ thưởng thức của con trai và nương, ngược lại cũng không kém là bao.
Con cún nhỏ rầm rì hai tiếng, giương móng vuốt nhỏ đặt lên càng hoa, móng vuốt nhỏ dính nước, ấn lên mặt đất một cái ấn hoa mai nhỏ, thật là đáng yêu. Nó tự mình chơi trong chốc lát, lại bắt đầu thở hổn hển, suy cho cùng chỉ là một cún con, lúc bắt đầu chơi luôn không biết kiềm chế, đợi đến lúc cẳng chân bất động ở trên mặt đất thì lại đáng thương níu lấy muốn người ta ôm. Tân Cửu điểm lên trán của nó, nâng nó ở trong lòng bàn tay, tay áo đung đưa, đứng thẳng người lên.
Sau lưng có người nhảy múa nhịp nhàng, dáng múa cũng không phải quá mức nhu mỹ, nhìn kỹ thì giống như điệu múa kiếm mang theo một ít mãnh liệt, còn có một chút huyết khí. Khí chất ở trên người nàng ta và trú quân bên Kính Lam trấn có chút giống nhau, nhìn ra được là đã từng lên chiến trường, hoặc là theo người nhà học được phong thái đó.
Tân Cửu nhìn thấy rõ, trước kia không tiếp xúc với người này nhiều lắm, hiện tại ngược lại đối với nàng ta có không ít hảo cảm.
Nàng cũng là mới từ trên chiến trường trở về, tuy chỉ là thông qua hệ thống dùng mũi tên giết người, nhưng chung quy không có nhiều dũng khí, lúc này thấy hậu duệ tướng lĩnh, khó tránh khỏi sẽ có chút kính nể.
Cổ Uyển Uyển vung roi đánh xuống đất, trong thoáng chốc nụ hoa bay khắp nơi, nàng ta đưa tay bắt lại mấy đóa hoa, mở lòng bàn tay ra, lúc này mới nhìn thấy người đứng bên cạnh: “...Vinh Phi...nương nương?” Gặp Tân Cửu chết rồi sống lại, Cổ Uyển Uyển bây giờ ước chứng có cùng vẻ mặt như các triều thần hôm nay, có điều so với các triều thần thì vẻ mặt của nàng ta giữa chừng bỗng nhiên hơi thay đổi, trong đôi mắt hiện lên ý đã rõ: “Tỳ thiếp bái kiến Vinh Phi nương nương.”
Tân Cửu đối nàng khẽ gật đầu: “Bổn cung chỉ là đi ngang qua mà thôi, ngươi không cần câu nệ.”
“Vâng.” Cổ Uyển Uyển thi lễ một cái, đứng thẳng người, đánh giá Tân Cửu một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Nương nương những ngày gần đây là cùng ở chung với Hoàng Thượng ạ?”
Tân Cửu như cười như không liếc nàng ta một cái: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Nghe nói Hoàng Đế giả đối với vị Cổ mỹ nhân này ngược lại có chút yêu thích, tuy rằng chưa ban thưởng cái gì, nhưng vẫn thích nghỉ ngơi trong điện của nàng ta, đây cũng không phải là sắp xếp của Ninh gia. Có lẽ một nữ tử có khí khái anh hùng thật sự có thể mang đến cho người khác không ít cảm giác an toàn.
Nhưng dù là người đề phòng kỹ lưỡng cũng sẽ lộ ra sơ hở, mà thường ngày cùng Hoàng Đế giả ở chung, Cổ Uyển Uyển thân là người bên gối có thể phát hiện được cũng là chuyện tất nhiên thôi.
Tân Cửu dù biết rõ trong lòng, nhưng nàng cũng không muốn thừa nhận. Dù sao chuyện của Vĩnh Hi đế thì có liên quan gì với Cổ Uyển Uyển?
Đôi mày Cổ Uyển Uyển giương cao, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, đúng vậy a, nàng ta muốn hỏi cái gì đây nhỉ?
“Hoàng Thượng những ngày này thân ở hoàng cung, trong nội cung nhiều cung nữ thái giám như vậy đều có thể hỏi thăm, Cổ Lương Viện chẳng lẽ không rõ?” Bàn tay trắng nõn của Tân Cửu khoác lên người Phượng Hoàng, năm ngón tay trắng mịn thon dài, ngọc chỉ đầy đặn.
Cổ Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào ngón tay của nàng, tuy biết nàng đang nói dối, nhưng tình nguyện đó lại là sự thật.
Tân Cửu cong mi cười khẽ, lưu loát vung tay áo rời đi. Tán thưởng thì tán thưởng, có thể là nàng không muốn đem bí mật thuộc về mình nói cho một nữ nhân không hề quen biết, dù thực tế người này vẫn là nữ nhân của Vĩnh Hi đế.
“Nương nương, gió lên rồi, mặc thêm áo ạ.” Một cung nữ tên là Lục Tỳ cười nhẹ chạy tới, nàng ta đặt một cái áo choàng mỏng màu nâu rất hợp với loại thời tiết thế này ở trên vách đá, trên mặt là lúm đồng tiền như ẩn như hiện, người càng lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.
Cổ Uyển Uyển phủ thêm áo choàng, khẽ thở dài một hơi.
Lục Tỳ mỉm cười ngọt ngào, quay đầu lại nhìn bóng lưng Tân Cửu, cùng với hai người cung nữ vừa mới nhậm chức ở Ngự Long điện theo sau lưng nàng, lúm đồng tiền ở trên mặt càng sâu.
“Nương nương, chúng ta trở về thôi?” Lục Tỳ nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ.
Cổ Uyển Uyển nhìn gương mặt ngây thơ của nàng ta, lắc đầu, một cô gái đơn thuần như vậy sống trong cung từ nhỏ, trước kia có thể né tránh được là do vận may, nhưng cuộc sống sau này nên làm sao bây giờ?
Lục Tỳ cười tủm tỉm giật giật tay áo Cổ Uyển Uyển, khó hiểu nói: “Nương nương, vừa rồi chính là Vinh Phi nương nương sao? Nghe nói Vinh Phi nương nương rất được sủng ái, có phải là vị nương nương này không cho Hoàng Thượng đến chỗ chúng ta phải không?”
Cổ Uyển Uyển khoác tay lên vai nàng ta, trầm ngâm một lúc mới cười khẽ một tiếng: “Ngươi không hiểu...”