Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương

Chương 45: Chương 45




Bên trong đại điện so với trước đó thì an tĩnh hơn nhiều.

Rất nhiều tú nữ trước khi vào cung đã từng nghe nói tới vị Vinh Phi nương nương Tân Cửu này được sủng ái nhất hậu cung, Tân Cửu năm nay mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí so với đại đa số tú nữ lần này còn trẻ hơn rất nhiều, song đã leo lên phi vị. Nhưng đến khi nàng tuổi xuân không còn, mọi người ở đây cũng vậy, trước lúc đó, ai cũng không dám bảo đảm Tân Cửu ở dưới mí mắt mình còn nhận được thánh sủng.

Tân Cửu cứ vậy mà liên tục đặt câu hỏi với một tú nữ, không biết rốt cuộc là y thuật của tú nữ kia tốt, hay là có tâm muốn hạ thấp khí thế của nhóm tú nữ.

Nghê Vân đứng ở giữa đại điện, không kiềm được mà giương mắt nhìn thần sắc của vị Vinh Phi nương nương ngồi bên trên một chút. Tân Cửu yên lặng khiến cho bốn phía an tĩnh hơn nhiều, một mình Nghê Vân đứng ở nơi này dưới mí mắt của một vài quý nhân, mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn mình chằm chằm, không kiềm được mà cảm thấy da đầu tê dại.

Nàng ta khẽ giật môi, trong lòng thấp thỏm, có hơi không nắm bắt được ý tứ của Vinh Phi.

Tân Cửu tất nhiên không phải đang ra oai phủ đầu với ai, nàng bây giờ đều đặt tinh thần lên hệ thống, người không nên trở thành đóa hoa đào thứ mười...sẽ là ai? Chỉ còn lại một đóa hoa đào cuối cùng, hệ thống có thể nào ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề a...Tân Cửu lặng lẽ suy nghĩ, trong lòng cũng đang không ngừng thúc giục hệ thống.

Nữ nhân xuyên việt sau đó sẽ là nữ nhân trọng sinh?

Tân Cửu trợn mắt há hốc mồm, nàng là xuyên tới một cái thời không nào đây a!

“Vậy, vậy phải làm thế nào? Chắc không cần ta đền mạng chứ?” Tân Cửu cau mày suy nghĩ, oan hồn của nguyên chủ là bởi vì hệ thống quấy nhiễu nên mới có thể bị đánh tan, trên thực tế thì không có chút quan hệ gì với mình, dựa vào cái gì mà muốn nàng đền mạng?

Nàng mặc dù không sợ chết như thế nào, nhưng cũng không thể chà đạp tính mạng của mình như vậy.

“Cho nên chỉ vì nhiệm vụ của ngươi mà muốn ta phải can đảm hiến thân hay sao?” Tân Cửu dĩ nhiên không vui. Nàng học theo dáng vẻ như cười như không của Vĩnh Hi Đế khi lặp lại những lời này, cố ý tăng thêm hai chữ “ngươi” và “ta”, ngược lại khiến cho hệ thống cũng có chút áy náy. Vì vậy, nó rất nhân tính hóa mà do dự một chút, lần nữa bày tỏ nguyện ý tăng thêm nhiều lợi ích.

Giọng nói điện tử thanh thúy của hệ thống vừa mới dứt, trước mắt Tân Cửu liền hiện ra một màn ảnh trong suốt màu xanh da trời, tương tự với trò chơi giao diện cửa hàng, bên trong phân loại vô cùng đầy đủ, từ thứ bay trên trời đến chạy trên đất rồi bơi dưới nước, chiếc nhẫn trữ vật, hắc ma pháp, thậm chí còn có tác phẩm luyện kim của đại sư luyện kim ở dị giới, mỗi một thứ vật phẩm ở trong mắt Tân Cửu đều là loại có tiền mà không mua được, thậm chí nàng còn nhìn thấy ở dưới góc phải có một thanh công cụ thuyết minh một vài thông tin liên quan đến hệ thống cửa hàng.

Trong đó có hai quy định không thể thay đổi. Một là người có Điểm Mị Lực không đạt tới 100 thì không được phép tiến vào cửa hàng, thứ hai là mỗi một món vật phẩm trong cửa hàng đều không thu tiền mặt hiện ngân, chỉ có thể dùng kim tệ mà hệ thống ban thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ đến đổi. Tân Cửu không nhịn được mà đưa ánh mắt nhìn về phía bảng tư liệu nhân vật, nhất là Kim Tệ trước kia luôn cho rằng không có nhiều tác dụng nhất.

1 - Điểm mị lực: 120

2 - Độ hảo cảm của Đế Vương: 94

3 - Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 8/10

4 - Kỹ năng: Điểm Đạm Đáng Yêu, Cao Quý Lãnh Diễm, Lưu Vân Phi Tụ, Quỳ Hoa Bảo Điển, Bách Thảo Thần Châm, Bách Bộ Xuyên Dương, Mãn Hán Toàn Tịch, Độc Thư Bách Biến, Đạp Tuyết Vô Ngân, Thời gian làm lạnh “Nửa Chén Trà“.

5 - Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 80%, 0%

6 - Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ: 79%

7 - Kim tệ: 1000

Trên màn hình hiện ra, cho đến bây giờ nàng chỉ có 1000 kim tệ, mà 1000 kim tệ mua sắm ở cửa hàng...Tân Cửu dùng cách tra tìm dựa theo giá tiền, màn hình xoẹt xoẹt xoẹt xuất hiện một hàng chữ “xin chờ”, sau đó từng dãy vật phẩm trả qua sàng lọc được sắp xếp chình tề trên màn hình.

Những vật phẩm này đều được thu nhỏ hình dáng lại, mỗi một bức ảnh cũng trông rất sống động, có thể nhìn ra hình dáng cụ thể của vật phẩm rõ ràng, mà sẽ không khiến cho những người lần đầu tiến vào cửa hàng bị lóa mắt với tên của vật phẩm.

Trong đầu nàng khống chế màn hình lật qua từng trang một, nhìn từng món vật phẩm hoa lệ xuất hiện trước mắt rồi biến mất, cho đến khi lật qua trang thứ mười sáu, ở trước mắt có vật gì đó lóe lên.

Tân Cửu theo thói quen khống chế “lật” trang mạng qua, cho đến khi kéo tới trang tiếp theo nàng mới bỗng nhiên sững sốt. Hình như vừa rồi nàng nhìn thấy trên trang mạng trước đó có một chai nước thần kỳ đến từ dị giới, mà công dụng của nước này...vừa lúc vô cùng hữu dụng đối với nàng.

Nàng dừng lại hai giây, lập tức chỉ huy lật trang mạng trở lại.

Trên hình ảnh thu nhỏ là một bình nước màu trắng giống với chiếc bình ngọc trong tay Quan Âm, chất lỏng bên trong xanh trong xanh trong, trong suốt giống như đang hút cạn tinh hoa màu xanh trên trời. Tân Cửu rung động. Nội tâm nàng hoảng sợ không phải bởi vì màu sắc của thứ nước này, mà là bởi vì tên của nó: Nước giải cổ.

Có thể giải bất cứ cổ độc nào trên đời, có giá kim tệ là 300.

Mặc dù có nhiều bảo vật kỳ lạ hiếm có khiến người khác hận không thể thu vào mình, nhưng duy chỉ lúc Nước Giải Cổ xuất hiện, những vật phẩm khác trong mắt Tân Cửu trong phút chốc đều trở nên ảm đạm.

Bảo vật luôn có, nhưng cơ hội thì chỉ có thể gặp không thể cầu.

Tự đáy lòng Tân Cửu vì vận khí tốt của Vĩnh Hi Đế mà tán thán, sảng khoái đáp ứng trao đổi lợi ích mà hệ thống đã nói, cũng lập tức tiêu phí ba trăm kim tệ mua Nước Giải Cổ.

Hệ thống nhận được tin đồng ý từ Tân Cửu, dường như cũng thả lỏng không ít, vì vậy sung sướng cười điên hai tiếng đoạn bận rộn thu thập một đống đồ vật cùng Tân Cửu xuyên trở về hiện đại.

Thời điểm hệ thống vận hành với cường độ cao sẽ tiêu hao khí lực của Kí Chủ, cho nên sau khi Tân Cửu và hệ thống thống nhất ý kiến, cả người Tân Cửu như mất thăng bằng, không ra được chút sức lực nào, mà cơ thể nàng bởi vì mất sức nên chân mềm nhũn, rồi trực tiếp té xuống từ trên ghế.

Suýt chút nữa làm người đối diện quỳ rạp.

Nghê Vân đang chờ Tân Cửu lên tiếng thì há miệng kinh ngạc: “...”

Vĩnh Hi Đế luống cuống tay chân tiếp lấy người nàng. Môi hắn mím chặt, hai đường vân môi gần như biến thành một. Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ hoảng hốt tới bẩm báo rằng bên ngoài cung, tư binh của Ninh gia và Tiêu gia đã canh giữ bên ngoài hoàng cung, hai người dùng danh nghĩa tiêu diệt Thanh Quân trắc* nên không chịu rời đi. Thanh Quân trắc, lời tuy nói như vậy, nhưng trên thực tế người nhận được tin đều hiểu, Ninh gia và Tiêu gia xem tình hình này là muốn bức cung rồi.

*Thanh Quân trắc (清君侧): là danh từ mang tính chính trị trong văn hóa chữ Hán thời cổ, hàm nghĩa chủ yếu của nó là “Thanh trừ loạn thần tặc tử bên cạnh quốc quân”, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Danh từ này được nhìn thấy sớm nhất trong kinh thư “Công Dương Quyền” ở phần “Địch công thập tam niên“. Theo Wikipedia.

Vĩnh Hi Đế lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa một cái, đôi mắt hắn giống như đầm lạnh giếng sâu, cho dù nghe thấy chuyện Ninh gia và Tiêu gia bức cung thì thần sắc cũng không chút chấn động, như thể đã sớm biết chuyện này vậy. Vĩnh Hi Đế siết chặt cơ thể mềm nhũn của Tân Cửu trong ngực, nhẹ nhàng phân phó nói: “Truyền thái y.”

Một đám hề nhảy nhót mà thôi, nếu dám có gan điều động toàn bộ, thì cũng đừng trách hắn một lưới bắt gọn.

Vĩnh Hi Đế ôm Tân Cửu xoay người, Ngụy Đức Hải ở phía sau nhìn tú nữ ở trong điện một chút, mặt đầy nghi hoặc: “Hoàng Thượng...này, tuyển tú vẫn chưa kết thúc mà?”

“Ninh gia và Tiêu gia dùng tuyển tú để thu hút sự chú ý của trẫm, trẫm còn phải thực sự để cho bọn họ lợi dụng sao?” Vĩnh Hi Đế hừ lạnh một tiếng: “Trông chừng các nàng cho trẫm, sau khi lùng bắt phản tặc thì để họ trở về.”

Còn như...Vĩnh Hi Đế rốt cuộc ghé mắt nhìn phi tử có phẩm cấp cũng có mặt một chút, trầm giọng nói: “Các ngươi cũng trở về đi, không có chuyện gì thì đừng lắc lư bên cạnh trẫm.”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Ngụy Đức Hải lúc này mới hiểu ra, khó trách trong toàn bộ quá trình tuyển tú, Hoàng Thượng luôn tâm thần bất an, thì ra vốn dĩ đồng ý tổ chức tuyển tú là vì muốn dẫn dụ đội ngũ của hai nhà Ninh Tiêu ra.

Hắn ta cúi đầu xuống, đem phất trần phất qua nâng trên cánh tay, phân phó đôi câu với tiểu thái giám ở sau lưng, rồi hướng về phía Vĩnh Hi Đế một đường chạy tới.

Nhìn dáng vẻ kia của Vinh Phi nương nương, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chẳng lẽ là đêm qua bị cảm lạnh?

Trong đại điện, mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết là vì hai nhà Ninh Tiêu to gan mà tặc lưỡi tấm tắc, hay là vì lãnh ngôn lãnh ngữ của Vĩnh Hi Đế mà hoảng sợ, hoặc là đều có cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.