Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngồi phía trên, Vĩnh Hi Đế vẫn chưa nói ra chữ “Loại”, ngược lại khẽ gật đầu với Ngụy Đức Hải. Không lâu sau, một cái bình phong mành gấm và một bộ châm tuyến được mang ra, mọi người trong điện cùng ghé mắt nhìn, không khỏi xôn xao.
Nhận được kết quả chính xác, Tân Cửu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đang đánh cược, nếu như Vĩnh Hi Đế loại bài tử của nàng, vậy thì từ nay về sau, mức độ hoàn thành của tất cả các nhiệm vụ mà nàng phải làm sẽ không thể tăng lên, sau đó sẽ bị hệ thống trừng phạt. Nhưng nếu Vĩnh Hi Đế không loại bài tử của nàng, vậy nàng nhất định sẽ có qua có lại, rồi cho hắn một màn kinh diễm.
Nàng sẽ múa, nhưng sẽ không phải là một điệu múa đơn giản.
Lúc này, Tân Tú Dung còn chưa biết mình lần này đánh bậy đánh bạ, lại thực sự đưa cho Tân Cửu một nan đề khó giải.
Hệ thống ban thưởng “tay áo Lưu Vân phi” tất nhiên là về kỹ năng múa, chỉ có điều trong buổi tối hôm đại điển đăng cơ của Vĩnh Hi Đế nàng đã sử dụng qua một lần, lúc ấy tất cả đại thần và quý nữ đều ở đó, cũng đã nhìn thấy qua. Nếu bây giờ nàng lại sử dụng một lần nữa...chỉ sợ sẽ để lại nghi ngờ việc nàng và người múa chính đêm đó có liên quan, lợi bất cập hại.
Cho nên nàng chỉ có thể lấy hai kỹ năng được ban thưởng dùng chung với nhau, lấy kỹ năng múa “tay áo Lưu Vân phi” làm nền, còn kỹ năng thêu “Quỳ Hoa Bảo Điển” làm chính.
[Đinh! Kí Chủ kích hoạt kỹ năng múa “tay áo Lưu Vân phi”, kỹ năng thêu “Quỳ Hoa Bảo Điển, thời gian làm lạnh sau khi kích hoạt hai kỹ năng là: một ngày.]
Mành gấm của bình phong được kéo căng ở các góc, hoàn toàn trắng xóa, Tân Cửu tay cầm kim thêu, nhìn về phía Tân Tú Dung vẻ khiêu khích. Nếu Tân Tú Dung đã không để ý đến huyết thống tình thân, thì nàng một người đến từ dị giới sẽ càng không quan tâm đến tình tỷ muội gì nữa, cho nên cũng không cần giữ lại thể diện cho ai, tất cả cứ dựa vào chính mình thôi.
Chẳng lẽ hệ thống để ý đến cả nhân phẩm sao!
Trông thấy Tân Cửu nhìn mình khinh thường, đôi mắt Tân Tú Dung tóe lửa, sau đó càng thêm cố gắng thôi miên bản thân trong lòng: Tân Cửu nàng ta không biết múa! Cho dù dùng mành gấm để thêu thì sao? Đây là múa chứ không phải thêu hoa! Đợi đến lúc múa có nàng ở một bên tạo sự đối lập, Tân Cửu nhất định hoàn toàn bại trận!
Ngụy Đức Hải nheo mắt nhìn hai người trong điện, cất giọng the thé nói: “Bắt đầu đi.”
“Vâng.”
Tân Tú Dung lui về sau một bước, dung nhan nàng ta vốn xinh đẹp, vẻ mặt hôm nay lại càng mềm mại, ngược lại so với hoa cỏ tháng tư càng thêm tinh mỹ, mũi chân nàng ta điểm nhẹ, mượn lực lui người về phía sau năm bước, bỗng mu bàn chân chạm đất, tay áo màu đỏ bay lên. Tân Cửu thấy vậy cong mi cười, đầu ngón tay nàng hơi vểnh, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một cây kim châm, một bên khởi động tay áo Lưu Vân phi, một bên nâng tay áo vung châm đâm xuyên qua mành gấm với tốc độ vô cùng chính xác.
[...Chậc, một Đông Phương Bất Bại mới được sinh ra đời rồi.]
“Cút!”
Kim châm xuyên thấu mành gấm, rồi cùng góc độ xuyên kim trở lại, Tân Cửu xoay một bước chân, trong khoảnh khắc đó trâm bạc song châu chiết xạ với ánh mặt trời ngoài phòng, chiếu vào trong mắt mọi người là một vùng sáng, sau đó giữa năm ngón tay kẹp lấy bốn cây kim châm riêng biệt hạ xuống bốn phía bình phong, sợi chỉ màu xanh da trời như hồ điệp bay múa quanh thân nàng, tưởng chừng như muốn quấn nửa người nàng thành nhộng, vô cùng phong hoa tuyệt đại.
Ở bên cạnh, các quý nữ không khỏi kinh ngạc thốt lên, ngay cả người từ lúc bắt đầu tuyển tú đến nay không có gì biến đổi trên mặt như Vĩnh Hi Đế cũng không kềm được mà hiện vẻ sửng sốt trong mắt. Phương pháp này thật sự rất khó luyện được, nếu là từ một cô gái không hiểu võ nghệ biểu diễn, vậy chỉ có thể nói là kỹ năng thêu thùa đã đạt đến trình độ cao nhất.
Vĩnh Hi Đế thầm giật mình trong lòng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, vừa rồi còn cho rằng Tân Cửu sẽ diễn lại điệu múa trong bữa tiệc tối hôm đó, lại không nghĩ tới kỹ năng thêu và múa của nàng đã đạt tới trình độ độc nhất vô nhị, hắn thật đúng là đã xem thường nàng.
Trên đời này, chung quy có vài người trời sinh đã thông minh hơn người hoặc luôn nỗ lực cố gắng.
Mà người như vậy có thể đạt được thành công thì đúng là không thể chê cười.
[Đinh! Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +1]
Giờ phút này ai cũng đã nhận ra, từ lúc Tân Cửu bắt đầu thêu về sau, trong điện chỉ thấy được nàng là người biểu diễn, lúc tĩnh lúc động, cho dù là xếp hạng hay kỹ năng múa đều vượt xa người thứ tỷ bên cạnh nàng không chỉ vài phần.
Ngụy Đức Hải âm thầm lắc đầu, vị Tân Nhị tiểu thư này coi như cũng múa tốt, nhưng lại cố chấp muốn lôi kéo Tân Tam tiểu thư cùng nhau trình diễn để thể hiện sự đối lập của hai người, bây giờ ai tốt ai kém tất nhiên liếc mắt là có thể nhìn thấy được. Tân Nhị tiểu thư trộm gà không được còn mất nắm gạo, đúng là tự đào mồ chôn mình, đáng tiếc.
Tân Tú Dung vừa hạ tay áo xuống, ánh mắt lơ đãng liếc xem tình trạng của mành gấm, ngay lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Phía trước bình phong, thân người như ngọc khẽ xoay eo nhỏ, phía sau bình phong lại thướt tha như mây trôi trên trời xanh.
“Làm sao có thể...?”
Tân Cửu rõ ràng chưa từng học múa, cũng không biết thêu thùa, tại sao có thể biểu diễn được kỹ thuật múa thêu vô song như vậy? Tân Tú Dung không dám suy đoán thêm, nàng ta cảm thấy kinh hoảng, hai chân run rẩy ngã xuống đất. Trâm cài trên đầu nàng ta rơi xuống mặt đá cẩm thạch vang lên tiếng lách cách, chuỗi hạt châu đứt rời lăn ra khắp nơi.
“Loại bài tử.”
“Vâng.”
Sắc mặt Tân Tú Dung trắng bệch, nàng hiểu rõ, trong lòng nàng không bao giờ có thể rõ ràng hơn lúc này.
Lần tuyển tú này xem như xong rồi.
Áp đảo người khác không được, ngược lại chính mình bị loại trước.
Vĩnh Hi Đế chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi xuống hai bậc thang bằng ngọc thạch. Tân Cửu hoàn tất mũi thêu cuối cùng, thu lại kim châm vào tay, nàng nhắm mắt hạnh, ngoái đầu ra sau khẽ cười, nhưng không ngờ Vĩnh Hi Đế đang lẳng lặng đứng sau lưng nàng.
“Hoàng Thượng.” Tân Cửu tuy thấy hoảng hốt nhưng vẫn không quên thứ bậc lễ nghi, cúi người quỳ trên mặt đất.
Một đôi giày đen khảm ngọc Hoa Điêu* lướt qua người nàng, đến trước bình phong thì dừng bước, đầu ngón tay khẽ sờ đường thêu trên mành gấm, xúc cảm trên đầu ngón tay vô cùng chân thật, hắn trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đây là nơi nào?” Giọng nói của hắn rõ ràng mà lạnh lùng, chỉ là câu hỏi vừa thốt ra lại có chút ôn hòa, cũng giống với cảm giác mát lạnh thường gặp ở những nơi trong lành.
*ngọc Hoa Điêu: theo kết quả research thì ngọc Hoa Điêu là một loại ngọc xanh. Tuy nhiên, khi tìm hiểu sâu hơn về ngọc Hoa Điêu thì kết quả là cái tên ngọc Hoa Điêu còn là tên của rau cải xanh trong một video hướng dẫn nấu ăn trên Youtube. Hoa Điêu còn là tên của một loại rượu gạo dùng trong chế biến thực phẩmnày. Nếu bạn nào có tìm hiểu khác về ngọc Hoa Điêu (花雕玉)thì cho mình thêm ý kiến.
Trên mặt mành gấm lớn, hồ nước xanh gợn sóng lăn tăn như hòa làm một với bầu trời, đèn lồng đỏ rực rỡ được treo dài ở mấy dãy lầu các nằm hai bên bờ sông, từ xa nhìn lại, đúng là cảnh phú quý hưng thịnh, quốc thái dân an.
“Đây là cảnh lúc lên đèn ở hai bên bờ sông Tần Hoài.” Tân Cửu cúi đầu.
“Rất đẹp.”
Tân Cửu khẽ giật mình, trong lòng nàng chợt tràn ngập cảm giác xót xa. Người này e là chưa bao giờ thấy được cảnh hưng thịnh của Kim Lăng thì phải? Thân là Đế Vương, đã là một công việc rất đáng thương rồi, hao hết tâm tư tranh giành ngôi vị hoàng đế, cuối cùng lại để chính mình bị giam cầm cả đời trong thâm cung, mỗi ngày thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn heo...
Ngoại trừ có quyền làm chủ thiên hạ, còn lại thì...không có gì khác.
Nghĩ lại bản thân mình so với hắn còn may mắn hơn một chút, ít nhất ở kiếp trước cũng đã từng đi qua Đại Giang Nam Bắc, cảnh đẹp các nơi đều vẫn nhớ ở trong lòng, cho dù hiện giờ bị hệ thống quản chế, kiếp này sống cũng không uổng phí.
“Cảnh đẹp, người còn đẹp hơn.” Hắn vén ống tay áo màu đen lên, hơi ngồi xổm người xuống, một tay khoát lên đùi phải gần đầu gối, tay kia lại khẽ nâng cằm của nàng, để nàng nhìn thẳng vào hắn. “Nói cho trẫm, ngươi tên gì?”
囧, đây là tình cảnh gì?! Không phải mới vừa rồi còn đang thương cảm sao!
“Thần nữ tên là Tân Cửu.”
Tân Cửu khẽ giương mắt, nhìn thấy một đôi mắt thâm sâu như hồ nước u tối, thân người nàng vừa muốn lui về phía sau, cằm dưới lại bị siết chặt hơn.
Vĩnh Hi Đế khẽ giọng cười, dường như cảm thấy phản ứng của nàng vô cùng thú vị. Một nữ nhân dám mạo hiểm tội khi quân không phải có tính cách không sợ trời không sợ đất sao? Thế nào mà bây giờ lại như một con mèo nhỏ...ah, đúng rồi, hình như trước đó vài ngày móng vuốt của con mèo nhỏ đã bị hòn đá quẹt bị thương rồi.
“Hoàng Thượng, có cần lưu lại bài tử không ạ?” Ngụy công công nâng khay đi tới.
Vĩnh Hi Đế buông tay vươn người đứng dậy, tiện tay lấy ra bài tử có khắc tên Tân Cửu ném vào khay. “Lưu.”
[Đinh! Thông qua kỳ tuyển tú, ban thưởng 100 kim tệ, đồng thời kích hoạt nhiệm vụ chính thứ hai: tiêu diệt Bạch Liên hoa của Đế Vương. (Kịch bản của nhiệm vụ chính lần này đã được mở, độ khó có chút gia tăng, xin Kí Chủ đọc cẩn thận và hoàn thành nhiệm vụ) Ban thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ: không biết.]
Tân Cửu cảm thấy như được giải thoát, theo Lưu công công đi ra ngoài điện, vừa bước ra cửa cung liền vội vàng mở màn hình.
[Tư liệu nhân vật]:
1 – Điểm mị lực: 30
2 – Độ hảo cảm của Đế Vương: 2 (nhân vật mục tiêu không có nhiều hảo cảm với ngươi)
3 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 1/10...(thành công tiêu diệt hoa đào số một)
4 – Kỹ năng:
Điềm Đạm Đáng Yêu (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng); Cao Qúy Lãnh Diễm (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng); Tay áo Lưu Vân phi (hệ thống ban thưởng kỹ năng múa, đã sử dụng, thời gian làm lạnh là một ngày); Qùy Hoa Bảo Điển (hệ thống ban thưởng kỹ năng thêu, đã sử dụng, thời gian làm lạnh là một ngày)...
5 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 0%
6 – Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ: 1% (dựa theo trình độ khó dễ phân chia)
7 – Kim tệ: 200
Giới thiệt tóm tắt kịch bản:
Nàng, là cung phi hiền lương Bạch Tiêu Liên. Một lần vô tình nghe được mưu đồ bí mật trong thâm cung, khi đêm xuống liền bị đuổi giết đến Ngự Long điện.
Nàng, vốn là phi tần của hắn, vì được hắn cứu mà sinh ra cảm tình.
Hắn, một đời Đế Vương, Vĩnh Hi Đế Sở Dịch, một kẻ lãnh huyết, ngay trong đêm khuya bất ngờ gặp nàng, sau đó, rốt cuộc là duyên phận hay là kiếp nạn? (lượng tin tức này hơi lớn, như hoa rực rỡ trên núi, xứng đáng được vỗ tay)
Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Âm mưu cung đình sẽ không bởi vì một lần gặp nhau mà dừng lại.
Bạch Tiêu Liên, cái tên hào hoa phong nhã theo nàng rời khỏi thế gian.
(Sử quan ghi lại: ngao ngao, tuy là truyện bi kịch...nhưng không nên bị văn án nhỏ bé lừa gạt nha! Kịch bản này có thịt, có rất nhiều thịt!! Tuyển tập nhiều thể loại ah ah ah ah ~ ~)
...
“Thì ra tên là Bạch Tiêu Liên, chẳng trách là “Bạch Liên hoa“...” Nói xong, Tân Cửu trầm mặc hồi lâu, đến khi xem tới câu cuối cùng, nàng khẽ giật khóe miệng, đột nhiên ý thức được một chi tiết vô cùng quan trọng: “Cái giới thiệu vắn tắt này có ý gì...Cuối cùng nàng sẽ chết sao?”
[...Ngẩng đầu.]
“...Không phải ngươi muốn ta chết thay nàng đấy chứ?!”
[Chẳng phải đã nói sẽ tăng độ khó sao, đầu của ngươi ở bên trong là não chứ đâu phải cơ bắp...Hơn nữa, nội dung kịch bản là ở đâu, nàng chết thì ngươi phải chết sao! (bực mình quá đi mất).]