Tiêu Diêu Thiên Địa Du

Chương 36: Chương 36: Xuất Phát




Ánh nắng nhàn nhạt, mây trắng phiêu phiêu. Trên một quan đạo (đường cái)hướng về phía Đông Bắc, thỉnh thoảng có ba bốn nhóm dong binh đoàn cùng mạo hiểm giả đi ngang qua. Đàm luận về nhiêm vụ gần nhất mà bọn vừa hoàn thành, thu hoạch cùng nguy hiểm mà họ trải qua. Đàm luận về những biến cố lớn nhỏ phát sinh trong thời gian gần đây của Long Đằng. Ngẫu nhiên sẽ có vài chiếc mã xa chạy ngang qua, bọn họ đều tập mãi thành thói quen, sẽ không thèm quan tâm trong mã xa là người nào. Lộ (đường) cứ đi, chuyện cứ nói, tiếng cười sang sảng truyền đi xa xa.

Lại một chiếc mã xa vừa chạy qua, lúc này người ven đường đều ngốc đứng tại chỗ, đều nhìn về phía mã xa vừa chạy qua, là một chiếc mã xa thực bình thường. Thẳng đến khi mã xa đã không còn thấy bóng, người đi đường mới phản ứng lại, nhất thời đều nghị luận.

“Oa, nhìn thấy không, Tiểu ca đánh mã xa thực tuấn a, làn da so với phụ nữ có chồng còn trắng hơn a.”

“Đúng vậy, đúng vậy, so với A Hoa đẹp nhất trong dong binh đoàn của chúng ta còn xinh đẹp hơn.”

“Đâu giống một tên xa phu a, rõ ràng là một quý công tử ni, khí chất kia so với trưởng trấn công tử của chúng ta còn hoàn hảo hơn a.”

“Cái gì mà trưởng trấn công tử, ta thấy bá tước công tử đều kém hơn hắn a. Trong xe ngựa là người nào a?”

“Thật sự là làm cho người ta tò mò a, có thể nhượng công tử tuấn tú như vậy đánh mã xa, không biết là vị tiểu thư xinh đẹp tới mức nào a.”

Thanh âm nghị luận càng ngày càng xa.

( Áo Đặc đại lục tước vị cấp bậc được phân từ cao đến thấp: công tước, hậu tước, bá tước, tử tước, nam tước).

Xa phu đúng là Khoa Đặc. Khoa Đặc đã hai mươi mốt tuổi, sau vài năm liên tục luyện võ, trải qua huấn luyện dần dần thoát khỏi phân thư hùng mạc biện (đại loại là loại bỏ được khí chất của kẻ nghèo hèn ti tiện a). Khuôn mặt trung tính xinh đẹp mang theo một phần anh khí, cứng cỏi, tự tin cùng trầm ổn. Trong mã xa tự nhiên là Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Tân cùng Long Nguyệt Ny ba người cộng thêm Tiểu Ngân. Một hàng bốn người một thú đã ly khai hoàng cung, ly khai đế đô, hướng tới Áo Đặc ma khí học viện.

Lúc này, Long Nguyệt Thanh cải trang thành bộ dạng tử phát tử mắt, hắc phát hắc mâu của y tại phiến đại lục này thực hiếm thấy, dấu hiệu rất rõ ràng, vì che giấu hành tung nên phải biến đổi diện mạo cùng màu tóc.

Buông ra linh thức, cảm nhận được những ngọn cỏ nhỏ ở trong gió lắc lư, sơn hoa đang vũ động dưới ánh mặt trời, chim chóc đang hoan ca, đại thụ đang kể ra nhưng tan thương mà nó đã trải qua theo năm tháng. Nghe được người ở ven đường nói chuyện với nhau, khi nghe họ đàm luận đến Long Đằng cùng Hoàng đế của Long Đằng, trong lòng vừa động, không khỏi cảm giác toàn thân nóng lên, cảnh tượng trong cái đêm trước khi ly biệt không ngừng xuất hiện trong đầu y.

Một đêm kia, nhiệt tình của phụ hoàng giống như muốn đem y hòa tan. Thân hình nóng bỏng, đầu lưỡi nhiệt hỏa ở trên người y châm khởi một đám hỏa hoa, ở trên người y để lại một đám hôn ngân đỏ ửng. Phụ hoàng nói muốn cho thân thể của y nhớ kỹ hương vị của hắn, chỉ kém một chút nữa thôi là đem da thịt cùng xương cốt của y ăn sạch. Y như thế nào sẽ quên đi hơi thở của phụ hoàng, nó đã sớm xâm nhập vào cốt tủy của y. Mới ly khai đế đô, y đã phi thường tưởng niệm phụ hoàng , tưởng niệm nụ hôn của phụ hoàng, trong lòng cảm giác thực ngọt ngào.

“Di, Lục hoàng đệ, mặt ngươi hảo hồng nga, sẽ không phát sốt đi?” Long Nguyệt Ni ở một bên nhìn thấy Long Nguyệt Thanh đang ngồi cạnh song sa, trên mặt nổi lên một mạc đỏ ửng liền quan tâm hỏi han.

Không xong, Long Nguyệt Thanh tâm lý kêu thảm một tiếng, ngắm phong cảnh bên ngoài bất tri bất giác thất thần, lại nghĩ tới phụ hoàng. Nhớ tới cái đêm cùng tu luyện kia, ý xấu hổ trên mặt gọi người bận tâm, vội vàng bình phục lại tâm tình nói sang chuyện khác.

“Không có sốt. Ngũ tỷ, không phải đã nói với ngươi, ra ngoài phải bỏ đi cách xưng hô kia a, ta hiện tại kêu Liễu Thanh, là lục đệ của các ngươi. Ngươi là Liễu Nguyệt Ny, ngũ tỷ, tứ ca là Liễu Nguyệt Tân, chúng ta lấy thân phận thường dân để đến học viện, không cần tái gọi sai.”

“Đã biết, lục đệ.” Long Nguyệt Ny le lưỡi, lục đệ của nàng càng giống ca ca của nàng “Nhưng vì cái gì không dùng thân phận thật a?”

Nhìn ngũ tỷ trước mặt, nhiều năm sống trong cung nàng vẫn là tiểu cô nương mười ba tuổi mang theo vài phần khờ dại, không nhiễm tính cách kiêu man (kiêu căng, ngạo mạng) của công chúa, mẫu thân của nàng bảo hộ giáo dưỡng nàng rất khá. Lần đầu tiên ly khai đế đô, thật sự hưng phấn, đến mỗi nơi đều dừng lại ngoạn rất lâu. Chính là vai diễn của hai người có chút đảo lộn, mình vẫn đem nàng thành muội muội mà đối đãi “Ngươi chẳng lẽ muốn lấy thân phận công chúa của Long Đằng xuất hiện ở học viện, sau đó nhượng một đám người vì thân phận công chúa của ngươi, mà ôm theo mục đích không rõ bám ở phía sau ngươi sao? Ngươi sẽ phân không rõ người nào là thật sự muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, người nào sẽ lợi dụng địa vị của ngươi mà tiếp cận ngươi. Ngươi muốn có cuộc sống như vậy?

Đôi mày thanh tú của Long Nguyệt Ni châu lại nghĩ nghĩ, nháy mắt hé ra khuôn mặt khổ sở, vẫn là quên đi, càng ít phiền toái càng hảo.

Long Nguyệt Tân một mực quan sát lục đệ của hắn, nhìn đến khuôn mặt đỏ ửng của y, biết ngay là gì, ánh mắt tối sầm lại, là đang nhớ phụ hoàng đi. Hắn thường xuyên nhìn thấy ánh mắt sủng nịch cùng tình cảm không hề che giấu của phụ hoàng khi nhìn về phía lục đệ, chính hắn từng phi thường kinh ngạc. Lục đệ mặc dù đối người bên ngoài thực ôn hòa, nhưng vẫn mang theo một tia xa cách nhàn nhạt, duy độc chỉ đối phụ hoàng là không hề phòng bị, toàn tâm ỷ lại, nhượng hắn nhìn đến có điểm mất mác. Llại rất nhanh nghĩ thông suốt, hai người họ, một người là phụ hoàng như tiên nhân, một người là lục đệ thần bí thâm sâu khó lường, chỉ có bọn họ mới có thể chạm đến nội tâm của nhau. Hắn liền làm một hảo ca ca đi, là huynh trưởng toàn tâm duy trì y.

“Lục đệ, Tiểu Ngân vì cái gì không chịu nhượng ta ôm một cái? Đáng yêu như vậy, bộ lông nhất định thực nhuyễn, hảo sờ a. Chỉ khi cấp nó ăn nó mới bằng lòng để ý đến ta, những thứ khác nó cũng không thèm nhìn.” Nàng thật thích Tiểu Ngân, ngân mao của nó thật xinh đẹp a, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng quang mang. Khả nó trừ bỏ lục đệ cùng phụ hoàng, còn có Ngải Địch bà bà vẫn luôn chiếu cố nó ra, ai cũng không tiếp cận được, tiểu thú đáng yêu này như thế nào lại như vậy?

“Ha hả, chờ tới ngày nào đó ngươi có thể đánh bại nó, nó thì sẽ thân cận với ngươi, sẽ nhượng ngươi ôm, hảo hảo nỗ lực a.” Tiểu Ngân rốt cuộc vẫn là thú loại, chỉ thần phục cường giả, đối với nhược giả tuyệt không để mắt tới. Giờ phút này nó đang nằm trên vai y ăn điểm tâm, tiểu não túi nâng cũng không nâng, Long Nguyệt Thanh cho nó một cái trữ vật giới, trước khi đi nhượng bà bà làm thiệt nhiều điểm tâm để ở bên trong.

“Nga, vậy thôi đi, ta khả đánh không lại nó.” Long Nguyệt Ny trên khuôn mặt xinh đẹp hé ra khổ sở, nhãn châu xoay động lại nói “Lục đệ, nghe nói ngươi trước kia sống ở bên cạnh ma thú rừng rậm, bằng không chúng ta đến đó nhìn xem nha? Đến ma thú rừng rậm nhượng ta tìm một con ma sủng đáng yêu nha?”

Long Nguyệt Thanh không sao cả, dù sao từ sau khi y cùng phụ hoàng tiến cung đến nay cũng chưa bao giờ ly khai đế đô, vẫn có điểm hoài niệm khoảng thời gian trước kia hay tiến vào ma thú rừng rậm, lại nhìn về phía Long Nguyệt Tân: “Ý kiến của Tứ ca thế nào?”

“Có thể a, ta cũng chưa từng đi qua, vừa lúc tới kiến thức một chút về ma thú.” Dạo một vòng vẫn còn kịp thời gian đến Áo Đặc ma khí học viện nhập học.

“Nga, thật tốt quá, chúng ta đi ma thú rừng rậm, ta muốn đánh ma thú.” Nàng tối vui vẻ, đối thực lực của mình cũng rất có tin tưởng a. Nàng hiện tại là quang hệ ma đạo sĩ , còn có công pháp mà Lục đệ chỉ cho nàng, nàng vẫn luôn muốn đại triển thân thủ đâu.

“Khoa Đặc, chúng ta đi trước đến ma thú rừng rậm đi.” Long Nguyệt Thanh hướng ra bên ngoài phân phó.

“Hảo, công tử.”

------------------------------------------------------------------------------

Long Hoa nội điện.

Long Ngự Thiên từ sau khi bảo bối của hắn rời đi liền cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhượng hắn nhất thời rất khó thích ứng. Hắn đã phi thường tưởng niệm bảo bối, hắn đang chờ bảo bối trưởng thành, hắn cũng sẽ cố gắng tu luyện, đề cao thực lực, về sau mới có thể hảo hảo bồi bên người bảo bối. Không khỏi lại nghĩ tới quãng ngày mà bảo bối ở bên cạnh mình, khóe miệng gợi lên, ánh mắt toát ra ôn nhu.

“Khụ khụ, khụ khụ.”

“Nga, Nguyên Triết, làm sao vậy, cổ họng không thoải mái?” Đều đã quên bên cạnh còn có một người, nhớ bảo bối đến thất thần a.

Lý Nguyên Triết trở mình xem thường, có một người đang sống sờ sờ trước mặt thế mà hắn cư nhiên thất thần, trong lòng ai thán một tiếng “Ngự Thiên, chớ trách nói ngươi, ngươi cùng Tiểu Thanh Thanh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”

“Như ngươi đã thấy, ta đối Thanh nhi không chỉ dừng ở phụ tử thân tình, ta yêu Thanh nhi, muốn cùng Thanh nhi vĩnh viễn cùng một chỗ.” Long Ngự Thiên ánh mắt thẳng thắn thành khẩn nhìn Lý Nguyên Triết nói, đối với chuyện này hắn không muốn dối gạt huynh đệ. Hơn nữa Nguyên Triết hẳn là đã nhìn ra, hắn càng muốn có được nhận thức của bọn họ, tối thiểu không phải là phản đối.

“Ai, quả thế, ngươi đã nghĩ kỹ? Các ngươi đều là nam tử, lại còn là phụ tử, ngoại nhân hội sẽ nhìn các ngươi như thế nào?” Lý Nguyên Triết trên mặt khó có được lộ ra vẻ ngượng nghịu.

“Ta là lần đầu tiên biết yêu, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên ta liền yêu Thanh nhi, ta khống chế không được tâm của mình, cũng không nguyện đi khống chế. Có Thanh nhi ta mới cảm thấy được ta vẫn đang sống, Thanh nhi nhượng ta cảm giác được cái gì là hạnh phúc. Quan hệ huyết thống sẽ nhượng quan hệ của chúng ta càng chặt, huống chi ta vì cái gì phải để ý đến cái nhìn của ngoại nhân.” Hắn chỉ để ý đến Thanh nhi, đương nhiên huynh đệ có thể tiếp nhận càng hảo.

Đúng vậy, huynh đệ Long Ngự Thiên của hắn khi nào thì để ý đến ánh mắt của ngoại nhân. Từ lúc xích nộ khởi binh, đến lúc cùng Tinh Linh Tộc kết minh, cho tới bây giờ đã xây dựng được một đế quốc khổng lồ, một đường đều kiên định. Hơn nữa vài năm gần đây bọn họ thấy được hắn đã có nhiều điểm biến hóa, họ càng thích vị đế vương kiêm huynh đệ hiện giờ hơn. Lý Nguyên Triết hắn vì sao phải câu nệ đến cái nhìn của thế tục.

“Tiểu Thanh Thanh cũng tiếp nhận sao?”

Long Ngự Thiên trên mặt nở rộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, nhượng Lý Nguyên Triết thấy cũng mờ mắt “Thanh nhi mặc dù không tự mình nói ra, nhưng ta biết y đã tiếp nhận.”

“Được rồi, các ngươi là lưỡng tình tương duyệt, làm huynh đệ sẽ không tái cản trở, ta nghĩ ta cũng ngăn cản không được. Hai người các ngươi, một người ta cũng đánh không lại. Ha hả, chỉ cần các ngươi hạnh phúc liền hảo, ta sẽ làm hậu thuẫn cho các ngươi.”

“Nguyên Triết, cám ơn.” Long Ngự Thiên chân thành tạ ơn, được huynh đệ nhận thức cùng duy trì khiến hắn thật cao hứng, song mâu ngược lại mang ý cười “Ngươi đừng tưởng rằng ta không rõ tâm tư của ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể từ bỏ sao? Muốn ta hỗ trợ hay không a?”

Lý Nguyên Triết kinh hãi “Ngươi…, ách…, ai, ngươi đều thấy được, tên Mộc Đầu Nhân kia một chút cũng không thông suốt.” Ngược lại càng cao hưng nói “Trước kia ta phóng không ra, hiện tại có ngươi làm gương, hắn lại không thành thân, ta dù thế nào cũng phải đem tên đầu gỗ này đánh bại. Không cần ngươi giúp, ngươi cứ chờ xem.” Vỗ ngực nói ra lời thề son sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.