Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ

Chương 22: Chương 22: Tình Dục




CHƯƠNG 21: TÌNH DỤC



“Ngươi đang làm gì?” Thanh âm Lãnh Vũ có phần nghi hoặc.

“Bàn tính a. Kỳ quái, bàn tính có bao nhiêu cột? Sao lại không nhớ chứ!” Lòng ta không yên nói.

“Bàn tính là cái gì?” Lãnh Vũ lại hỏi.

“Bàn tính chính là… Di, ngươi thế nào lại tới?” Ta đột nhiên phản ứng, hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta ở đây?”

“Trên đường có rất nhiều người nói về ngươi.” Lãnh Vũ thản nhiên nói, ngữ khí ít nhiều bớt lạnh.

“Tâm tình ngươi rất tốt?” Ta hỏi.

Hắn không trả lời, chính là cầm lấy những cây gỗ dài hẹp do ta vót, cẩn thận nhìn nhìn. Ta thở dài một hơi, một bên tiếp tục một bên bắt đầu hướng hắn tố khổ, nói: “Ta thật xúi quẩy, còn tưởng rằng tất cả chức quan ở hộ bộ đều là chức quan chuyên dùng cho việc tham ô, vốn đang cao hứng được làm hộ bộ thị lang! Chính là tới nơi rồi, cái tên Đường lão áp [1] cư nhiên bắt ta chép sổ sách!”

“Ngươi vì tham ô mới làm quan?” Ngữ khí cửa hắn… nếu ta nghe không lầm, phải hay không có ý cười?

“Có cái gì buồn cười? Người nào làm quan không tham ô? Chính vì vậy sự tồn tại của thanh quan mới thưa thớt, cho nên khiến người khác ca ngợi cúng bái!” Ta dõng dạc nói, “Bất quá, hiện tại ta đang suy nghĩ phải dùng lý do gì để cáo lão hồi hương?”

“Ngươi muốn cáo lão hồi hương?” Thanh âm hắn tràn ngập ngạc nhiên.

“Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy không ý nghĩa. Tiền, quyền, thanh danh, thứ nào cũng tốt, bất quá chỉ là những thứ sinh không mang chết không theo, chẳng thể làm ta hứng thú. Tiền, chỉ cần đủ mua thứ ngươi thích, còn lại chẳng ích lợi gì. Quyền, ta cần nó sao? Về phần thanh danh, ta đã rất nổi tiếng. Hơn nữa, ở chỗ này cũng không có ý nghĩa…” Nghĩ đến sự tình ngày hôm đó, lòng ta một trận quặn đau, thanh âm cứ thế thấp xuống.

“Vì cái gì không có ý nghĩa? Ngươi đến tột cùng muốn cái gì?” Lãnh Vũ đột nhiên hỏi, ta là lần đầu nghe hắn nói nhiều như vậy.

Ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, vì cái gì cảm giác hắn có chút kích động? Ta đột nhiên nở nụ cười, đối hắn đánh một cái mị nhãn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, tà tà nói: “Ta đương nhiên là muốn Lãnh Vũ dưới thân ta khóc lóc cầu xin tha thứ! Tưởng tượng đến bộ dáng kiều mỵ của Lãnh Vũ, ta có điểm không khống chế được mình! Thực chịu không nổi a, rất mê người!”

“Hảo!” Câu trả lời của Lãnh Vũ khiến ta nháy mắt hóa đá. Ta ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không rõ ý.

Hắn tiến đến hôn môi ta, đầu lưỡi trắng mịn luồn vào miệng, chậm rãi đảo qua môi trên, khiến ta một trận tê dại. Chờ đến lúc ta phản ứng, tay hắn đã tiến vào nội sam, ta vội vàng đẩy hắn ra. Hắn nhanh chóng ôm chặt ta, ngậm vành tai ta ra sức mút, sau đó nhẹ nhàng liếm, loại cảm giác dễ chịu này khiến ta say mê, nguyên bản muốn đẩy hắn lại không nhịn được dừng trước ngực hắn.

Tiếp đó, hắn dùng lực hôn ở cổ ta, có điểm đau lại có điểm tê dại, ta nhịn không được đến gần hơn, còn muốn nhiều nữa, dục vọng hạ thân bắt đầu ngạnh. Tay hắn giải khai vạt áo, một trận hàn phong thổi qua, ta lập tức bừng tỉnh, kích động đẩy hắn. Hắn cũng đã động tình, hơi thở hổn hển, thấy ta cự tuyệt, liền sửng sốt.

Ta bỏ mặc hắn vội vàng chạy khỏi Khai Nguyên phủ, hướng về phía hoàng cung, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi cùng kích động. Tuy rằng một mực trêu cợt hắn, đùa giỡn hắn nhưng ta chưa từng nghĩ cùng hắn phát sinh quan hệ. Chẳng lẽ ta thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ? Hoặc ta căn bản là kẻ lạm tình [2]? Hoặc ta đối phụ hoàng yêu thích đều là giả? Ta không tin, ta thực sự không tin, đối với Lãnh Vũ thực sự sinh dục vọng! Ta quyết không thể chấp nhận ta là người như vậy! Ta hiện tại duy nhất muốn tìm phụ hoàng, đi xác nhận mình có hay không thích hắn.

Một đường thông đến tẩm cung, chỉ thấy phụ hoàng nằm trên giường, ngủ rất sâu. Ta hạ chút mê dược, sau đó đi vào, vừa định hôn hắn, lại cảm giác có điểm kỳ quái, phản ứng trong lòng không giống. Hơn nữa, mùi trên người phụ hoàng cũng rất khác, không phải mùi đàn hương quen thuộc. Ta cẩn thận nhìn nhìn, nhất thời cảm thấy không đúng, khuôn mặt so với lúc phụ hoàng ngủ cương nghị hơn. Ta tức thời đem hắn tỉnh, rút chủy thủ tùy thân đặt trên cổ hắn, hung tợn nói: “Ngươi là ai? Giả mạo hoàng thượng làm gì? Hoàng thượng thật đâu?”



[1] Lão áp: con vịt

[2] Lạm tình: tình cảm không giới hạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.