Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 10: Chương 10




Người đàn ông trung niên dẫn Tư Không Dịch và mấy thanh niên nam nữ kia ra khỏi khu phố cổ, lên một chiếc Buick sang trọng có rèm che, lúc nhìn thấy chiếc xe này, bốn thanh niên bên cạnh cậu đều lộ vẻ mặt vui sướng và kích động, xe này rất sang nha, bọn họ đúng là gặp vận may lớn rồi! Người đại diện át chủ bài của Quang Diệu Tinh Quang nha! Sau này bọn họ nhất định có thể trở thành đại minh tinh!

Tư Không Dịch nhìn chiếc Buick sang trọng, trong lòng lại hoàn toàn khác với bốn thanh niên kia – Haiz, vài năm nay ngay cả mấy tên lừa đảo cũng biết nâng cao trang bị tranh thủ tín nhiệm cho bản thân, thật sự là bỏ rất nhiều vốn, vì vậy cậu càng có thể khẳng định, chắc chắn đã có không ít thanh niên, thậm chí là thiếu niên bị người này lừa gạt, nói không chừng lúc này đây, cậu có thể trực tiếp triệt phá một ổ tội phạm, sau đó được thưởng vì thấy việc nghĩa hăng hái ra tay hay là trợ giúp phá án gì đó.

Nhưng mặc kệ là ai thưởng cho cậu, cậu phải xâm nhập vào hang ổ trước mới được.

“Ha hả, xe công ty của chúng ta không tồi phải không? Chú đã nói mọi người rất may mắn đó, chờ đến lúc mọi người theo chú đến nơi, có rất nhiều thứ tốt đang chờ mọi người, chỉ cần mọi người nghe lời và chăm chỉ, tương lai có thể so sánh với đại minh tinh Chu Hạo Nhiên, đó không phải chỉ là giấc mộng đâu!”

Bốn thanh niên nam nữ bị tên trung niên “người đại diện át chủ bài” lừa dối lộ vẻ kích động, vẻ mặt ngóng trông. Chỉ có Tư Không Dịch vừa lên xe liền ôm Đại Hoa, Đại Hoàng ngủ. Không có dáng vẻ bị mê hoặc chút nào.

“Người đại diện át chủ bài” Tống Lập Chí vốn rất cao hứng, nhưng ánh mắt vừa dời đi, nhìn thấy Tư Không Dịch vừa lên xe đã ngủ say, tất cả vui vẻ giống như bị lạnh đông cứng lại. Hắn đã lừa không có một trăm thì cũng năm mươi thanh thiếu niên, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, sức quan sát độc đáo, hơn nữa mấy thanh niên nam nữ hắn gạt được cũng rất dễ dàng tiếp nhận “công việc mới”, điều này làm cho hắn rất có mặt mũi và địa vị trong đội ngũ, nhưng cho dù hắn có ánh mắt của “người đại diện kỳ cựu”, hắn vẫn không nhìn ra Tư Không Dịch có bao nhiêu sâu cạn.

“Chậc, không biết thằng nhóc này là quá lạc quan, hay là có ý tưởng gì khác?” Trong nháy mắt Tống Lập Chí bỗng cảm thấy hơi bất an. Nhưng hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, tính đến trường hợp xấu nhất, cho dù thằng nhóc này là cảnh sát phái đến nằm vùng, nhưng chỉ cần hắn bước vào An Nhạc Hương, không đến cuối cùng bị ép đến không còn một mảnh là không thể ra được! hắn vẫn nên nhanh chóng nghĩ xem đêm đầu của món hàng cực phẩm này sẽ bán cho ai! Nhất định là giá cao tới trời ha ha ha ha.

Mặc dù Tư Không Dịch đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng dưới tiếng vo ve của Tiểu Văn bên tai, cậu cũng cảm nhận được tên người đại diện dỏm kia đang có suy nghĩ ác độc với cậu, Tiểu Văn tỏ vẻ ác ý của tên kia muốn tràn ra đến nơi, nó đặc biệt muốn chích một cái chết luôn tên kia.

Tư Không Dịch biết Tiểu Văn chỉ nói vậy mà thôi, làm vậy mất nhiều hơn được.

Chín giờ tối, chiếc Buick xuất phát từ khu phố cổ, chạy liên tục hai giờ vẫn chưa đến nơi. Lúc này bốn thanh niên trong xe đã mệt mỏi, nhịn không được muốn ngủ, nhưng Tư Không Dịch vừa mới ngủ bù đột nhiên mở mắt ra, tinh thần tỉnh táo hưng phấn.

“Chú, xe chạy hơn hai tiếng rồi phải không? Sao còn chưa đến nơi? Công ty Quang Diệu Tinh Quang không phải ở trong thành phố sao? Sao chúng ta lại hướng ra ngoại ô?” Tư Không Dịch ngồi thẳng người, mở miệng câu đầu tiên đã làm toàn bộ không khí trong chiếc Buick trở nên căng thẳng.

Vốn Tống Lập Chí đã hơi mệt, nhưng nghe đến câu này hắn giật cả mình, sau đó hắn thấy ánh mắt hoài nghi của bốn người kia, bật người ổn định cảm xúc trả lời câu hỏi: “À, không phải trước đó chú đã nói huấn luyện đặc biệt bí mật sao? Hiện tại mọi người không có chút căn bản nào, vừa không biết hát biết nhảy, vừa không biết diễn, nếu mọi người trực tiếp đến tổng công ty thì có thể cạnh tranh sao? Kết quả là vài phút đã bị quét xuống! Cho nên vì để mọi người có năng lực cạnh tranh trong thời gian ngắn nhất, công ty xây dựng một khu huấn luyện ngay cạnh ngoại ô, huấn luyện mọi người trước.”

“Hiện tại không đến nửa giờ nữa sẽ đến khu huấn luyện, mọi người sẽ không vì chút cực khổ này mà chịu không nổi phải không? Phải biết minh tinh chạy show ngồi máy bay hay xe hơi liên tục bảy, tám tiếng là chuyện thường, bây giờ còn không đến ba tiếng đó!” Tống Lập Chí cực kỳ lưu loát chuyển chủ đề đến chuyện minh tinh cần phải chịu khổ cực như thế nào, bốn thanh niên vốn hơi nghi ngờ nhanh chóng dễ dàng bị lừa lần nữa.

Tuy Tư Không Dịch đã sớm không có kỳ vọng gì đối với mấy thanh niên bị “mộng ngôi sao” làm u mê, nhưng bọn họ như vậy cũng quá dễ bị lừa rồi. Hay là kẻ địch quá gian xảo?!

Gần mười hai giờ đêm, cuối cùng chiếc Buick cũng tiến vào một khu biệt thự ở ngoại ô. Biệt thự này không quá sang trọng, nhưng đối với bốn thanh niên ngay cả phòng trọ đều thuê không nổi mà nói, đây quả thật là một “căn cứ xa hoa”. Nói là “căn cứ” vì bốn phía quanh biệt thự đều được rào lưới sắt, vây chặt tám ngôi biệt thự, tuy trên hàng rào mọc đầy dây tường vi rất đẹp mắt, nhưng dưới bóng đêm, Tư Không Dịch nhìn hàng rào đầy dây tường vi này, lại giống như thấy được một con dã thú hung tợn đang canh giữ nơi đây. Không nói đến mấy cái camera bí mật lóe lên trên hàng rào, nếu nhìn kỹ hơn, lớp rào sắt phỏng chừng còn có điện.

“Được rồi, mau vào đi, à, mọi người đưa giấy chứng minh và hộ khẩu cho chú, chú làm hợp đồng chính thức cho mọi người. Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, sáng mai chúng ta bắt đầu huấn luyện.”

Tống Lập Chí nói đến đây, vẻ mặt luôn chính trực và thân thiện. Vì thế bốn thanh niên kia không chút do dự đưa giấy chứng minh và hộ khẩu cho hắn. Đến phiên Tư Không Dịch, Tống Lập Chí hơi khẩn trương, nhưng lúc hắn thấy cậu tùy tiện đưa giấy tờ cho hắn, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.

Thu giấy tờ xong, Tống Lập Chí cho là đã đại công cáo thành. Hắn vội đi tìm lão đại, muốn nói cho lão đại hắn đã tìm được một tên cực phẩm.

Mà lúc này, năm người Tư Không Dịch bị dẫn vào ngôi biệt thự đánh số sáu, mỗi người một phòng, bên trong biệt thự đầy đủ đồ dùng sang trọng, năm người đều rất vừa lòng.

Gâu gâu. [Chủ nhân, phòng ở đây rất tốt! Sau này chúng ta cũng mua một cái được không?]

Meo. [Nghĩ hay quá ha, bán ông cũng không có đủ tiền mua!]

Chít chít chít. [Bây giờ đó không phải là chuyện quan trọng, tiểu chủ nhân, anh đi ngủ đi. Chúng em đi thám thính tình hình được không? Được không?]

Vo ve. [Muốn đi ăn trộm thì nói thẳng, cớ chi nói như đi làm chuyện đàng hoàng lắm vậy.]

Chít chít chít chít! [Xí! Thì nói giống như lúc cậu muốn đi nghe lén thôi!!”

Gâu. [Cám ơn, tôi đi ngủ là được rồi.]

Meo. [Đúng, tôi cũng ngủ, hai người đi làm chuyện của hai người đi, đừng làm phiền tôi.]

Tư Không Dịch ngồi trên giường lớn xa xỉ, cẩn thận đánh giá căn phòng như khách sạn cao cấp này, bĩu môi. Sau đó cậu trực tiếp nói với Tiểu Bạch và Tiểu Văn: “Hai đứa muốn ra ngoài thì cứ đi đi. Tiểu Bạch nhớ đi tìm cái tên người đại diện dỏm kia, lấy tiền của hắn nè, thẻ nè, và giấy chứng minh, hộ khẩu của tao nữa, toàn bộ đem về đây. Còn Tiểu Văn, nơi này rõ ràng rất kỳ quái, đi nghe xem có vấn đề gì không, sau đó về kể cho tao biết. Chỗ nào cũng đi nghe lỏm một chút, như vậy tao mới tổng hợp tin tức và bát quái được.”

Tiểu Bạch và Tiểu Văn được tiểu chủ nhân cho phép, lập tức giống như uống máu gà, tinh thần phấn chấn xông ra ngoài, Đại Hoàng và Đại Hoa thấy hai tên kia chạy ra ngoài, một trái một phải nhảy lên giường, chúng nó phải bảo vệ tiểu chủ nhân an toàn!

Đầu tiên Tư Không Dịch thoải mái tắm nước nóng, sau đó lên giường ngủ thẳng. Giằng co một ngày, cậu cũng mệt lắm rồi.

Sáng hôm sau, ông mặt trời đẹp trai còn chưa lộ cái trán, Tư Không Dịch đã bị tiếng vo ve chít chít liên tục bên tai đánh thức. Cậu dụi mắt, hơi cáu khi rời giường, đang muốn răn dạy đám đàn em, lúc câu nói kia lọt vào tai cậu, nháy mắt cậu hoàn toàn tỉnh táo_____

Vo ve vo ve!!! [Tiểu chủ nhân! Đại bát quái!! Đêm qua em bay cả đêm, cả biệt thự này toàn là tiếng giao cmn phối a!!!] Cho nên muỗi cao lãnh không cao lãnh nổi nữa.

Chít chít chít chít! [Tiểu chủ nhân! Tối qua em tìm được tên người đại diện dỏm kia, lúc ấy hắn đang nói chuyện với một tên to con đầu trọc lóc, anh đoán xem hắn nói gì? Hắn nói nhất định có thể bán được tiểu chủ nhân với giá tốt, còn muốn băm Đại Hoàng đi nấu lẩu!!]

Gâu gâu gâu gâu!!! [Cắn chết hắn! Dỗi chết hắn! Dám đem em nấu lẩu! Cũng không sợ căng nổ hắn!!]

Tư Không Dịch lau mặt một cái, ánh mắt và vẻ mặt rất khó coi. Cậu vốn tưởng đây chỉ là một ổ bán hàng đa cấp, kết quả không ngờ đây là một ổ mại dâm. Nơi như thế này tuyệt đối không thể lưu lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.