Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 43: Chương 43




Yến tổng phát điên dọa quần chúng xung quanh suýt tè ra quần, cô gái muốn trèo cao kia càng cứng ngắt không dám cử động dù chỉ một chút, mà lúc này có người dám đối diện với khí thế của Yến tổng, vì thế tất cả mọi người đều kính nể nhìn Tư Không Dịch. Thanh niên này nhất định đã mở hình thức miễn thương tổn.

Mọi người nhìn Tư Không Dịch, lại quay qua nhìn Yến Khôn, thầm nghĩ không biết tổng tài đáng sợ này sẽ có phản ứng gì? Kết quả không ngờ chính là sau khi Yến Khôn nghe xong câu “thành quỷ cũng không tha cho anh” của cậu, chẳng những không phát hỏa hay ra tay đánh người mà là ngẫm nghĩ, sau đó cùng ngồi xổm xuống với Tư Không Dịch, nhìn hai con cá vàng đang nhảy lên nhảy xuống giãy dụa dưới đất.

“Cậu bị ngốc à? Chúng nó nhỏ xíu không bằng bàn tay của tôi, cho dù chúng nó thật sự hóa thành quỷ tôi cũng không sợ.”

Tư Không Dịch còn chưa kịp trả lời, chợt nghe cá vàng đỏ đốm trắng kia phẫn nộ chửi bới: [Người này chính là người đáng ghét nhất mà tôi gặp! Không có tình người! Cá vàng thì làm sao? Vóc dáng tôi nhỏ chính là may mắn của anh đó! Nếu tôi mà lớn như con voi thì, thì đã lấy mông đè bẹp cho anh chết luôn rồi!]

“Phụt!”

Tư Không Dịch kìm không nổi, trực tiếp cười lên tiếng, cậu đưa chậu trầu bà và áo khoác cho Yến Khôn, sau đó nhanh chóng cầm bể cá dù rơi xuống đất cũng không vỡ nát lên, trong bể lúc này còn chút ít nước, Tư Không Dịch bỏ hai con cá vàng vào bể. Cậu ngẩng đầu nhìn thiếu nữ còn đang ngơ ngác, hơi cười cười nói: “Nếu cô đồng ý tặng tôi hai con cá này, thì tôi sẽ dùng hết sức lực giúp cô khuyên Yến tổng không so đo với cô, được không? Nếu không, tôi sợ cô không chịu nổi lửa giận của Yến tổng đâu.”

Câu nói của Tư Không Dịch làm thiếu nữ tóc vàng thấp thỏm, cô thật không ngờ sự tình sẽ phát triển đến nước này. Không phải mọi người đều nói Yến tổng là một người rất ôn hòa sao? Tại sao cô lại thấy Yến tổng đáng sợ như vậy?! Tuy rằng cô hoài nghi bản thân gặp phải Yến tổng giả mạo, nhưng cô động não lại cũng biết sẽ không có người dám giả mạo tổng tài Yến thị, cho nên tình huống này thật sự không xong.

Thiếu nữ nghĩ bản thân vừa mới ra mắt, nếu thật sự bị đại boss của cả tổng tài Quang Diệu Tinh Quang ghét bỏ, như vậy không cần hắn làm gì, chỉ cần có người thám thính rồi tùy tiện đồn thổi thì cả đời này cô đừng mong sống cuộc đời nghệ thuật, còn chưa bắt đầu đã bị cưỡng chế kết thúc. Sao lại như vậy? Cô còn rất nhiều giấc mộng và dã tâm còn chưa thực hiện! Vì thế sau khi Tư Không Dịch nói xong, cô gái suýt nữa quỳ xuống cầu xin cậu giúp đỡ, “Xin anh, nhất định phải giúp tôi nói chuyện. Tôi thật sự, thật sự chỉ là bị ma ám nhất thời thôi. Không phải muốn mạo phạm Yến tổng, cá vàng, cá vàng này tặng cho anh, tôi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Cô gái bày vẻ mặt cầu xin, thỉnh cầu Tư Không Dịch giúp đỡ, sau đó mới nơm nớp lo sợ rời đi. Lưu lại Tư Không Dịch đối mặt với Yến Khôn đang tỏa ra khí tức “Ông không vui, ông muốn đánh người, cậu nói sai một cậu, ông đây đánh chết cậu”.

Đám đông vây xem còn chưa tản đi, đúng vậy, bọn họ vờ như đang xem cây cảnh, trên thực tế bắt đầu quan sát xem thanh niên này sẽ nói chuyện với Yến Khôn như thế nào, có bị đánh hay không.

“À… Ừm, tôi mời anh ăn tối?” Tư Không Dịch nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ biết nói câu kia, kết quả cậu thấy Yến tổng cười lạnh một tiếng, từ từ nhìn xuống, cúi đầu nói với cậu: “Buổi trưa ăn rồi, tối giảm béo.”

Tư Không Dịch yên lặng thắp cho bản thân một cây nến: “Gì chứ, dáng người anh siêu đẹp rồi, vừa nhìn là biết mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có cơ bắp, căn bản không cần giảm béo.”

Yến Khôn không thèm để ý đến cậu: “Dù sao tôi không ăn cơm.”

“Tôi mời anh đi lướt sóng?”

“Ha hả, cậu đây là tính mượn hoa hiến phật? Bảo Tạ Kỳ nhân tiện mời tôi luôn?”

*Mượn hoa hiến phật (tá hoa hiến phật): là mượn hoa của người khác dâng lên cúng Phật. Ý nói dùng của người này để lấy lòng người khác, giống như lấy xôi làng đãi ăn mày.

Tư Không Dịch đau tim, anh đều đoán ra được hết rồi, xem ra không xuất đại chiêu là không được: “Tôi mời anh đi tắm suối nước nóng được không! Hai ngày trước tôi thấy bên Tây Sơn có một suối nước nóng mới khai trương, đang định để dành tiền đi một chuyến.”

Yến Khôn nghe câu này mới lộ vẻ miễn cưỡng, dù vậy, hắn vẫn cực kỳ cao quý lãnh diễm tỏ vẻ: “Để xem tôi đi được hay không đã.”

Lúc này Tư Không Dịch đã muốn đau tim luôn, có bản lĩnh thì anh dứt khoát nói không đi xem! Bây giờ bày vẻ cao quý lãnh diễm, sau này lại nói do nói mời nên nghỉ việc gì đó, vậy chẳng phải tôi phạm tội ác tày trời sao?

Dù Tư Không Dịch nghĩ như vậy, nhưng cậu thật sự không dám mở miệng nói ra. “Ồ, được rồi, tất cả theo ý anh. Bây giờ chúng ta có thể về chưa? Chiều nay xảy ra nhiều chuyện quá, tôi muốn đi dạo một vòng rồi về. Tránh cho lại có thiếu niên thiếu nữ thiếu phụ gì đó liên tiếp chạy đến nhào vào, nếu vậy phỏng chừng tôi còn phải mời anh đi suối nước nóng đến tháng sau lươn.”

Yến Khôn nghe thế dừng bước: “Sao tôi cảm thấy cậu đang châm biếm tôi?”

Tư Không Dịch lắc đầu: “Nào có, nhất định là anh hiểu sai.” Sau đó cậu xoay người giao bể cá cho ông lão cửa hàng hoa lúc nãy: “Ông ơi, có thể giúp cháu thêm nước vào bể cá, rồi gửi ở đây một lúc không? Cháu đi qua khu bán chim và côn trùng xem một lúc sẽ quay lại.”

Ông lão thân thiết gật đầu: “Đương nhiên có thể, cháu trai yên tâm đi, người đẹp trai lại lương thiện như cháu nhờ giúp, ông sẽ không bao giờ từ chối.”

Tư Không Dịch nở nụ cười: “Ông khen làm cháu đỏ mặt luôn rồi.”

Ông lão cũng cười ha ha: “Cháu của ông cũng cỡ tuổi cháu, thế nhưng nếu nó đáng yêu hiểu chuyện bằng phân nửa của cháu là ông đã mãn nguyện rồi! Thằng nhóc kia ngày nào cũng chơi game chơi game, ông sợ nó sẽ ngất xỉu lúc nào không hay.”

Tư Không Dịch cười một tiếng: “Cháu nghe nói bây giờ có rất nhiều trò thú vị, không chừng sau này cháu có thể làm bạn bè với cháu ông đó! Thôi cháu đi trước đây.” Nói xong Tư Không Dịch mỉm cười kéo Yến Khôn rời đi, Yến tổng bị lôi kéo nhìn xuống ngón tay thon dài khỏe mạnh của cậu, trầm mặc một chút rồi vẫn để cho cậu kéo đi.

Có lẽ trước đó đã dùng hết vận may tìm thành viên tiểu đội, nên Tư Không Dịch kéo Yến Khôn đi một phòng khu chim cá vẫn không tìm được thành viên thứ ba. Mặc dù vậy Tư Không Dịch vẫn mua thêm một con rùa nhỏ màu xanh, dù bây giờ còn rùa này còn chưa có ý thức cường đại có thể giao lưu, nhưng ít ra nó sẽ kêu khóc. Đúng, chính là kêu khóc.

Bốn giờ rưỡi chiều, Tư Không Dịch và Yến Khôn đẩy một cái xe nhỏ từ khu chợ đi ra, chuyển một chậu lan sắp chết, một chậu trầu bà tươi tốt sống động, hai con cá vàng và một con rùa lên xe, kết thúc chuyến đi ra ngoài giải sầu. Lúc bọn họ trở về, Đại Hoa đã ngồi sau xe, vẻ mặt thỏa mãn liếm móng, Tiểu Bạch ngồi trên đầu Đại Hoàng chờ bên ngoài xe.

Gâu gâu gâu! [Tiểu chủ nhân về rồi! Hôm nay có phát hiện gì không?] Đại Hoàng lắc đuôi, vui vẻ chạy hai vòng quanh Tư Không Dịch, sau đó nó liền nghe một tiếng hét kinh khủng.

Phong lan: [Má ơi! Má ơi má ơi má ơi! Một con chó biết nói chuyện! Chuyện này quả thật quá kỳ ba! Cậu có nói thì chủ cậu cũng không nghe được đâu! Trên thế giới này ngoại trừ gia ra còn có động vật có thể nói chuyện a!]

Đại Hoàng nghe vậy, hai mắt long lanh nhìn chậu lan ủ rũ kia, sau đó trực tiếp xếp chỉ số thông minh của chậu hoa lan này cùng cấp với Tiểu Bạch.

Chít chít chít chít! [A a a a! Chủ nhân chủ nhân chủ nhân! Cái cây xấu òm này có thể nói kìa! Nó là họ hàng với cỏ nhỏ sao? Nhưng sao nó cao hơn cỏ nhỏ nhiều vậy! Còn nữa, động vật có thể nói chuyện thì làm sao. Chúng tôi ở đây có bốn thú nuôi có thể giao lưu, cậu ngạc nhiên như vậy thì không thể làm đội viên Tiểu đội bát quái chúng tôi đâu, tin tức quan trọng sẽ bị cậu kích động mà quên sạch.]

Phong lan: [Má nó! Con hamster này có ý gì? Cậu muốn nói là chủ nhân cậu hiểu được tôi đang nói cái gì hả? Sao có thể! Động vật và thực vật có ý thức tư duy cũng đã ông trời ưu ái, anh ta chỉ là con người…]

Tư Không Dịch nghe đến đó đá nhẹ chậu lan một cái, cười tủm tỉm nói: “Mày còn nói thêm một chữ, tao liền ném mày xuống gầm giường tối tăm, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, mày thấy thế nào?”

Phong lan: [!!!!] Mẹ ơi con sợ quá! Thế nhưng có một người nghe hiểu con nói chuyện! Hơn nữa con vừa mới nói bậy trước mặt hắn quá trời!!

Cá vàng xoay người trong bể, yên lặng thở ra bong bóng. [May mắn từ đầu đến giờ tôi không có lắm miệng. Chủ nhân đã mua chúng ta có thể nghe được chúng ta nói sao? Nếu vậy thì đúng là siêu cấp may mắn nha. Mà cho dù tiểu chủ nhân không hiểu chúng ta, thì có thêm mấy đồng bọn để trò chuyện, đời cá cũng quá hạnh phúc rồi!]

Cá vàng đang cảm thán đời cá may mắn của nó, bỗng nhiên bị một cái móng đen từ trên trời rơi xuống cào một chút vảy, nó lập tức lặn xuống nước, sau đó chìm xuống đáy bể, mắt cá nhìn lên xem xét, suýt chút nữa sợ đến mức phơi bụng! [Mèo, mèo mèo mèo mèo mèo mèo mèo mèo mèo mèo!!]

Meo! [Câm miệng, kêu cái gì! Tao chỉ sờ một cái! Cũng không ngậm trong miệng liếm!!]

Cá vàng: [A a a a a a a a!!] Nó còn muốn liếm mình!

Tư Không Dịch đang xem di động, suýt chút nữa bị tiếng hét thất thanh này là giật mình rớt điện thoại. Cậu vụt quay đầu xuống ghế sau xe, cực kỳ nghiêm túc nói với Đại Hoa: “Đại Hoa! Bớt bớt lại đi! Đó là đồng đội tương lai của chúng ta! Mày tuyệt đối không được xem nó là lương thực dự trữ! Hiểu chưa!”

Đại Hoa nghe vậy, ánh mắt lộ ra tia tiếc nuối, nó liếm liếm móng vuốt thơm phức, sau đó nằm sấp trên ghế kiêu ngạo không thèm trả lời. Nó có thể đảm bảo lúc không đói bụng sẽ không động vào lương thực dự trữ, nhưng lỡ như nó đói bụng…

“Ha hả, mèo cậu không thèm nhìn cậu.” Yến tổng vui sướng khi người gặp họa.

Tư Không Dịch cắn răng: “Không phải nó không thèm nhìn tôi, mà là đang chột dạ. Nó là đứa ngạo kiều nhất trong đám nhóc, cũng nói một đằng làm một nẻo nhất, tính tình này không biết học ai nữa, thật là… Ồ?”

“Cậu ồ cái gì mà ồ? Vẻ mặt đó của cậu là sao? Nói con mèo giống tôi hả?” Yến tổng ghét bỏ nhíu mày: “Tôi không có ngạo kiều.”

Tư Không Dịch ha hả trong lòng! Đúng, anh không có ngạo kiều, anh là tổng hợp của ngạo kiều táo bạo bá đạo tinh phân, tên gọi tắt là bá bạo tinh kiều. “Ừm, cám ơn anh chiều nay đã lái xe đưa tôi đến đây, tôi tìm được ba thành viên rất tốt. Sau khi về tôi sẽ chăm chỉ luyện tập, xem kịch bản. Yaris có nói cuối tháng này, ngày ba mươi tháng tư sẽ phát hành ảnh chụp của tôi, hắn còn muốn mang ảnh đi tham gia cuộc thi, chờ qua ngày ba mươi xem, nếu tôi nổi tiếng, tôi sẽ mời anh đi suối nước nóng ba ngày, thế nào? Dù sao tôi có được ngày hôm nay, không thể không kể công của anh Yến.”

Yến Khôn nghe vậy cau mày: “Sao cậu biết phát hành ảnh chụp xong là sẽ nổi tiếng? Cậu tưởng một lần là nổi tiếng đơn giản lắm sao? Trời biết có bao nhiêu người chụp rất nhiều ảnh cũng không thổi được cái bong bóng nào trong giới giải trí, cậu chỉ dựa vào bộ ảnh này đã muốn nổi?”

Tư Không Dịch cười cười: “Nếu tôi nổi thì thôi. Còn nếu không thì tiếp tục cố gắng. Trên đời có rất nhiều việc cần chúng ta phải nỗ lực cố gắng, thất bại một lần có gì đáng sợ?”

Lần này Yến tổng nhếch khóe miệng: “Tính tình không tồi. Cậu đã nói vậy, thì nếu cậu có thể một lần là nổi, tôi sẽ mời cậu đi trượt tuyết, thế nào? Cũng cho đồ nhà quê như cậu mở mang tầm mắt.”

“Tôi thật sự hy vọng bản thân có thể nổi tiếng. Nhìn thế nào thì đây cũng là chuyện một vốn bốn lời.” Tư Không Dịch chống cằm, cười tủm tìm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Yến Khôn quay đầu nhìn nửa gương mặt mang ý cười của cậu, cảm thấy tâm trạng hắn lúc này cũng ấm áp mỹ lệ như bầu trời, hắn phải nghĩ cho thật kỹ xem trong nước có chỗ chơi trượt tuyết nào tốt, dù sao không ai có thể hiểu rõ toàn bộ ảnh chụp của Tư Không Dịch bằng hắn, hiểu rõ ánh mắt người trong những bức ảnh kia hấp dẫn bao nhiêu.

Mười ngày sau trôi qua rất nhanh, Tư Không Dịch thành thành thật thật luyện tập kịch bản, nhờ Từ ảnh đế chỉ dạy, tập vũ đạo và cách phát âm cùng Tạ Kỳ, mà trong mười ngày này, bốn nhóc đàn em cực kỳ nghiêm túc phụ trách phổ cập cho ba thành viên mới, tạm thời nằm ngoài biên chế của tiểu đội, hiểu tình huống của tiểu chủ nhân, mục tiêu trách nhiệm của Tiểu đội bát quái, và phổ cập cả kiến thức cơ bản cần có để làm một cẩu tử bát quái. Vừa mới bắt đầu, cây xương rồng bà, phong lan và cá vàng khiếp sợ, kích động, bái phục hết mấy ngày, đến bây giờ chúng nó đã có thể chuẩn xác nắm được trọng điểm trong tin tức, mà còn rất thích nghề nghiệp cẩu tử này.

Đương nhiên, trong chuyện này cũng có khuyết điểm, chính là phong lan cảm thấy xương rồng bà quá ồn ào, hơn nữa còn là đồ nhà quê chưa trải việc đời, hoàn toàn không biết thưởng thức quý khí trên người nó, mỗi ngày chỉ biết nói mấy lời vô nghĩa với nó. Mà cá vàng lại cảm thấy, nếu trong tiểu đội không có “mèo tam thể” thì cuộc sống càng tốt đẹp hơn rồi.

Đối với chuyện này, Đại Hoa và xương rồng tỏ vẻ, hai đứa kia đúng là rảnh quá đau “bi”, tuy là chúng nó đều không có “bi”.

Mười ngày sau, sáng sớm Tư Không Dịch đã thức dậy, ngồi nghiêm chỉnh trên giường tự hỏi, số đặc biệt có bộ ảnh của cậu trên tạp chí của Yaris có bán được không?

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc hợp mốt ra dáng thành phần trí thức vội vội vàng vàng đi đến sạp báo bên ngoài ga tàu điện ngầm: “Ông chủ, lấy cho tôi một quyển Thế giới hoàn mỹ! Hôm nay xuất bản số mới đúng không?”

Ông chủ đứng giữa sạp báo cười tủm tỉm giao một quyển tạp chí cho cô gái thành phần trí thức kia: “Tiểu Trương vẫn là fan trung thành của Thế giới hoàn mỹ nha. Nhưng người này tên là *Áp Lê Ti à? Nhiếp ảnh gia chụp được những tấm ảnh này thật quá tuyệt. Nhất là ảnh bìa hôm nay.”

雅力斯 Nhã Lực Tư (Yaris): Yǎ Lì Sī

鸭梨丝 Áp Lê Ti: Yā Lí Sī

Trương Đình Đình nghe thế kinh ngạc, ba mươi mỗi tháng cô đều đến mua một quyển Thế giới hoàn mỹ của Yaris, cô có thể cảm nhận được cảm giác đẹp đến nín thở trong các bức ảnh của Yaris. Là người cũng đẹp, động vật, phong cảnh cũng đẹp, thế giới dưới ống kính của Yaris thật sự rất đẹp. Nhưng hơn một năm cô mua tạp chí ở đây, vẫn là lần đầu tiên nghe ông chủ khen Thế giới hoàn mỹ, chẳng lẽ lần này Yaris tìm được thứ gì đặc biệt xinh đẹp?

Trương Đình Đình trực tiếp nhìn ảnh bìa, sau đó cô bụm miệng, hô một tiếng kinh ngạc.

Ảnh bìa Thế giới hoàn mỹ là một thanh niên đang mỉm cười giang hai tay, nửa quỳ trên cỏ, giống như là muốn ôm ba con thú dạt dào tình cảm đang chạy đến chỗ cậu, ba con thú kia cực kỳ xinh đẹp, đó là một con chó to lớn lông vàng óng, một con mèo tam thể tuyệt đẹp và một con hamster cực kỳ đáng yêu, ánh mắt chúng nó lóe lên tia vui vẻ chạy về phía chủ nhân, giống như người trước mắt chính là cả thế giới của chúng nó vậy.

“A… Tấm hình này…” Trương Đình Đình không hiểu sao nghĩ đến con Teddy nhỏ nhà cô, nở nụ cười nói: “Ảnh bìa hôm này đúng là cực kỳ đẹp và ấm áp.” Có cảm giác như nó chữa khỏi hết tất cả lo âu phiền muộn trong lòng cô.

_____________________________

Xác định sơ bộ thuộc tính của Yến tổng: bá bạo tinh kiều công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.