Mặt trời xuống núi, bầu trời dần dần tối.
U Nghiên để lại một câu “Về phòng chờ ta” xong liền đi rồi, Diệc Thu đứng ngây ra trong chốc lát, đợi đến khi không chịu nổi gió lớn trên đỉnh núi mới lui vào trong phòng.
Nàng để cửa cho U Nghiên, rồi bản thân đến gần mép giường nằm bò xuống tấm chăn mềm mại đã trải sẵn, nhìn đăm chiêu vào chiếc bình phong khắc núi non trước mặt.
Người trong lúc suy tư, rồi lại không chạm vào được manh mối nào thường luôn không chú ý đến thời gian.
Diệc Thu sửng sốt hồi lâu, đến khi hoàn hồn thì căn phòng vốn không mấy sáng sủa đều đã hoàn toàn chìm nghỉm trong bóng tối.
Đêm đen, làn gió lạnh thổi vào khe cửa bị bình phong chặn lại, nhưng vẫn không thể nào ngăn được cái lạnh lẽo xen lẫn ở trong không khí.
Diệc Thu nâng cổ lên do dự trong chốc lát.
Nàng nghĩ, điểu nữ nhân kia không phải không có tay, đâu cần một Dương Đà để cửa cho nàng?
Đóng sớm sẽ sớm ấm áp hơn một chút.
Nghĩ vậy, Diệc Thu đứng lên, chậm rãi đi đến cạnh cửa, duỗi chân trước định đóng cửa lại.
Đột nhiên, một cơn gió phất qua khuôn mặt đầy lông của nàng, thổi bay đi sự mê man đã trú ngụ lâu trong đầu óc.
Có lẽ nàng đã biết rõ lý do tại sao đại vai ác vốn nên hãm hại vai chính lại bỗng nhiên giống một kẻ đứng ngoài cuộc, chậm chạp chưa từng hành động rồi.
Trong tiểu thuyết, vì để dẫn dắt Lạc Minh Uyên dần dần đi vào ngỏ cụt, U Nghiên đã hao tốn rất nhiều công sức lẫn tâm tư, toàn bộ quá trình không biết đã liên luy bao nhiêu người vô tội, cuối cùng quấy nhiễu đến mức Phù Tang chết đi, Mộc Thần đọa ma, Thiên Đế và con trai máu mủ độc nhất cũng tương tàn lẫn nhau.
Lúc tiểu thuyết sắp đến hồi kết, trước khi linh hồn bị tan biến ác độc nữ ba Úc Tố từng hỏi U Nghiên một vấn đề mà tất cả người đọc ai cũng muốn biết câu trả lời.
“Tại sao ngươi lại làm vậy?”
Đối mặt với vấn đề này, U Nghiên không hề trả là lời vì Ma tộc, càng không nhắc đến việc yêu hận tình thù gì, nàng chỉ cười nhạt hỏi lại một câu: “Ngươi không cảm thấy như vậy rất thú vị sao?”
Đến nay, Diệc Thu vẫn còn nhớ rất rõ sự oanh động dưới khu bình luận chương hôm ấy.
Một bộ phận độc giả cảm thấy vai ác làm nhiều chuyện thương thiên hại lí mà chỉ lấy “thú vị” làm động cơ thì thật sự rất gượng ép.
Một bộ phận độc giả khác lại tiến hành đem những chi tiết lúc trước ra xâu chuỗi và phân tích, sau đó giải thích cho những độc giả tức giận vì câu nói kia: “Triều Vân cứu U Nghiên vì cái gì? Úc Tố tại sao lại thống hận Phù Tang? Nam nữ chủ nhìn như vô tội, nhưng nếu bọn họ thật sự vô tội thì lại có rất nhiều thứ không thể giải thích rõ ràng lắm. Phía trước có rất nhiều ẩn ý, tiểu thuyết còn chưa kết thúc, gấp gáp gì chứ? Xem tiếp đi, tôi đoán tộc Khâm Nguyên tuyệt đối có xích mích với Kim Ô, hơn nữa ngọn lửa này còn lan ra tới xà sơn.”
Lời này không phải không có lý, nhưng Tiểu Điểu Cô Cô Phi lại không có tâm, người đọc đều liệt kê từng chi tiết ẩn 12345 ra cho nàng, vậy mà ngay cả một cái hố nàng cũng chẳng thèm lấp, vội vàng kết thúc một cách qua loa, đưa một tác phẩm chết non chết đến cực hạn.
Đến đây, hầu hết các độc giả bị tác giả thương thấu tâm đều hô to lên.
“Đây là kết cục nhưng cũng không phải là kết cục!”
“Tiểu Điểu Cô Cô Phi thì biết cái thá gì về 《 Cành Héo Úa 》chứ!”
“Từng đọc qua nhiều bộ của Điểu tỷ rồi, ngờ đâu bộ này tệ đến vậy, xem mà giận tới ói máu!”
“Chỉ cần mắng Tiểu Điểu Cô Cô Phi, chúng ta chính là chị em khác cha khác mẹ khác họ!”
Cùng lúc đó, dưới truyện có các nhóm “Cành Nữ Oa” bắt đầu mở ra hình thức “vá trời”, bày những chi tiết ẩn ý và hố sâu mà tác giả không lấp ra, nghiêm túc phân tích thành bài đánh giá dài, mỗi người đều có suy đoán riêng, mỗi suy đoán đều vô cùng xuất sắc.
Mà những suy đoán này, hầu hết đều hoài nghi việc U Nghiên đọa ma có liên quan đến Kim Ô, thậm chí có người còn cảm thấy, U Nghiên không thích là bởi vì căm hận Kim Ô, mà tình tiết Kim Ô tạo mười trời là để đối phó với U Nghiên.
Phải nói suy đoán này thật sự rất hấp dẫn, không ít người đọc xem xong đều phát ra những lời cảm thán từ bên trong nội tâm: “Định mệnh, chẳng lẽ cái này không hay bằng kết cục sao? Không có sách quậy nát cửa hàng [1], hiểu?”
Diệc Thu nhớ ngày sơ ngộ ở trên núi, U Nghiên nhìn Lạc Minh Uyên với ánh mắt có chứa sát ý.
Có lẽ là do trước khi xuyên thư nhìn thấy nhiều suy đoán ở khu bình luận, nên nàng tự lý giải phần sát ý kia thành “hận“.
Nhưng mới vừa nãy, lời nói trước khi U Nghiên rời đi rõ ràng có ẩn ý... ngôn tình sủng
Đặc biệt là giọng điệu của nàng, có vài phần châm chọc, vài phần cảm thán, trừ hai cái này ra, không oán không hận, chỉ có hờ hững.
U Nghiên nói mình chưa từng gặp Kim Ô, Diệc Thu nguyện ý tin tưởng, rốt cuộc một kẻ tuỳ tâm tuỳ tính như đại vai ác, thật sự không cần thiết phải đi lừa gạt một con tiểu Dương Đà.
Nàng có thể nhận thấy được, trong mấy ngày rời khỏi Ma giới, tuy U Nghiên vẫn còn rất nhiều điều giấu giếm nhưng lại không hề lừa dối nàng. Giống như có một số chuyện, nếu nàng hỏi, U Nghiên sẽ lập tức trả lời, và nếu không muốn nói, U Nghiên cũng sẽ không cho phép nàng hỏi.
Cho nên, tính cách U Nghiên khả năng giống như trong miêu tả của tiểu thuyết, làm gì cũng được, muốn làm liền làm, chỉ cần thấy thú vị sẽ không cần lý do dư thừa.
Có điều, tác giả sai thật rồi, chỉ dựa vào một động cơ “thú vị” thì không đủ sức giải thích những hành vi độc ác mà vị đại vai ác tuỳ hứng này đã phí tâm lao lực tạo ra được.
Bởi vì ở trong mắt U Nghiên, Lạc Minh Uyên hoàn toàn không đủ thú vị.
Diệc Thu không khỏi suy nghĩ, đối với một vai ác điên phê, thế nào mới là thú vị?
Là vẩy mực làm bẩn cái trắng không tì vết? Là kéo người cao cao tại thượng ngã vào bụi bặm? Hay là từng bước từng bước bẻ gãy tất cả tự tôn của kẻ kiêu hãnh?
Mặc kệ là cái gì đi chăng nữa, tiền đề của những thứ này dường như đều là tàn phá, huỷ diệt cái “tốt” trên đời.
Ở thế giới quan của truyện gốc, Tam Túc Kim Ô chính là con trai độc nhất của Thiên Đế Đế Tuấn và Nữ Thần Mặt Trời Hi Hoà, có lẽ ngàn năm trước ăn no rửng mỡ nên mới tạo ra thêm chín mặt trời bằng thần lực, cuối cùng phạm sai lầm lớn, bị chặt một chân biếm xuống nhân gian.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngàn năm trôi qua, chín thế lịch kiếp của Kim Ô đều chấm dứt trong thất bại.
Mà kiếp thứ mười này, chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
Tác giả từng nhắc về cái tên Lạc Minh Uyên, mỗi chữ đều thuộc thuỷ, với ý nghĩa “Mặt trời chìm xuống vực thẳm đáy biển, ánh sáng hoàn toàn rơi vào bóng tối vô biên“.
Như U Nghiên đã nói, nó tựa như mặt trời lặn, vừa lặn xuống liền ảm đạm không ánh sáng.
Có lẽ ngay từ đầu, U Nghiên cảm thấy hứng thú với hắn, nhưng đó cũng chỉ là ngay từ đầu mà thôi.
Đã từng là vũ tộc có quang mang rực rỡ nhất tam giới, hiện tại mất đi một thân thần lực, rơi vào bên trong vũng bùn phàm tục này, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng giẫm đạp.
Đối với U Nghiên, hắn tựa như một kẻ đáng thương, nhìn thêm một cái còn ngại nhàm chán.
Chính bởi lý do ấy, lần đầu tiên khi U Nghiên nhìn thấy Lạc Minh Uyên, đã bày ra phản ứng hoàn toàn khác nguyên tác.
Diệc Thu kết luận rằng tất cả lịch trình mưu trí của U Nghiên có khả năng rất là đơn giản.
Trước khi nhìn thấy Lạc Minh Uyên —— thật buồn tẻ, nghe nói con trai Thiên Đế đang lịch kiếp, vậy ta đến ngáng chân chút.
Sau khi nhìn thấy Lạc Minh Uyên —— tên phế vật này là Tam Túc Kim Ô? Thật là nhàm chán! Uổng công đi một chuyến, tức giận, chi bằng trực tiếp làm thịt, sau đó đối nghịch với cha hắn!
“Cho nên, U Nghiên không có trực tiếp giết chết Lạc Minh Uyên, đều là bởi vì... Bởi vì ta sao?”
Nghĩ đến đây, Diệc Thu hít một hơi thật sâu.
Gần đây điểu nữ nhân không làm gì cả, cũng không để nàng làm bất cứ điều gì, mỗi ngày đều lẳng lặng lười nhác ở chỗ này, nếu không phải hôm nay nàng nhắc tới đại hội thí luyện, có lẽ ngay cả ra cửa điểu nữ nhân còn lười đi ra.
Những hành vi này của đại vai ác, thấy thế nào cũng không có chút liên quan đến tuyến truyện chính.
Lời giải thích duy nhất chính là U Nghiên đã mất hứng thú với vai chính, hiện tại chỉ muốn biết rõ trong hồ lô của tiểu Dương Đà nhà mình rốt cuộc đang bán thuốc gì.
Kết luận này tuy có hơi thái quá, nhưng nó thực sự rất đúng lý hợp tình.
Diệc Thu không khỏi đau đầu.
Diệc Thu cảm thấy bản thân mình tựa như một tên hề, vì chủ tuyến nàng không ngừng khuyến khích vai ác đi làm chuyện vai ác nên làm, mà đại vai ác lại là một người xem diễn, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng một cách hứng thú, rõ ràng biết nàng đang diễn, nhưng chưa từng đứng ra vạch trần.
Thảo nào nàng cứ sinh ra ảo giác U Nghiên đã nhìn thấu mọi việc.
Hoá ra nó không phải là ảo giác gì!
Chắc chắn U Nghiên đã nhận thấy nàng có vấn đề, cho dù không biết được ý đồ của nàng, nhưng cũng rõ ràng tất cả động cơ nàng làm tuyệt đối không đơn thuần.
Nàng nghĩ, trong mắt U Nghiên, nàng nhất định là một con Dương Đà vừa ngu vừa đần, một kẻ ngu suýt chút nữa là viết hết kế hoạch lên trên mặt, vậy mà ngày nào cũng tự nhận mình là một người tâm cơ.
Quá đáng, thật quá đáng...
Trên đời này sao lại có một vai ác quá đáng đến vậy, đặt vai chính dưới mi mình không đi đùa giỡn, lại khăng khăng đùa giỡn một con Dương Đà không biết làm gì khác ngoại trừ việc ăn uống tiêu tiểu ngủ!
Thảo Nê Mã! Đây thật sự là điều mà người có thể làm ra sao?
Gió đêm thổi vù vù, nội tâm tiểu Dương Đà vỡ vụn, ánh mắt dại ra, bốn cẳng chân vẫn không nhúc nhích, đứng đơ ở cạnh cửa, hỗn độn trong gió.
Xa xa nhìn lại, trông như có người dán một cục bông lớn ở cửa.
Gió đêm nay không tính lớn, U Nghiên trở về cũng không tính là muộn, khi tiểu Dương Đà bị nàng kéo vào nhà còn chưa kịp đông thành một hòn vọng phu.
Nến trong phòng được thắp lên, căn phòng tối tăm càng ấm áp thêm vài phần.
U Nghiên đóng hết tất cả cửa sổ xung quanh, xoay người đi đến phía sau bình phong, cúi đầu nhìn Diệc Thu.
Diệc Thu vừa vào phòng liền chạy về chăn trải sẵn ra sàn của mình, co người lại thành một nhúm, giờ này khắc này ngửa đầu nhìn U Nghiên, bên trong đôi mắt tròn xoe ấy tràn ngập sự tủi thân.
U Nghiên cau mày trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, như thể muốn trách cứ vài câu, cuối cùng lại mềm lòng dưới ánh mắt vô cùng đáng thương kia.
“Bảo ngươi về phòng đợi, sao vẫn đứng canh cửa làm gì?” Nàng hỏi rồi ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ bộ lông bị gió thổi loạn của tiểu Dương Đà.
Cho dù là xuân hạ thu đông, ngón tay U Nghiên đều rất lạnh lẽo, nhưng ngón tay tuy lạnh, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Dưới cái vuốt ve dịu dàng nhẹ nhàng ấy, Diệc Thu gục đầu xuống im lặng một hồi lâu.
Trong lòng nàng có chuyện, muốn nói nhưng không dám, kết quả cũng chỉ hỏi được một câu: “Ngươi đi đâu vậy?”
U Nghiên nghe xong, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Lại sợ ta bỏ rơi ngươi à?”
Diệc Thu quay đầu đi, nhỏ giọng phản bác: “Làm gì có.”
U Nghiên xoa xoa đầu nàng, chợt nghiêng người tiến sát lại gần lỗ tai nhỏ nhòn nhọn của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đi làm tặc.”
“Gì?” Theo bản năng Diệc Thu ngửa ra sau một chút, trong lúc nhất thời tâm loạn đến mức không biết phải làm ra hành động gì.
“Báo danh cho tiểu phế vật kia.” U Nghiên cong mi nói, “Ban ngày không hỏi rõ ràng, lén lút đi làm nửa ngày mới biết chỉ cần đưa con dấu của đệ tử vào linh thạch kế bên danh sách vài giây là được, ta còn tưởng rằng nó phức tạp lắm.”
“Ngươi...”
“Đói bụng không?” U Nghiên hỏi.
Diệc Thu nghe vậy không khỏi sửng sốt, nếu U Nghiên không nhắc tới, có lẽ nàng sẽ quên mất chuyện mình còn chưa ăn cơm chiều.
Không đợi Diệc Thu hồi phục tinh thần, U Nghiên đã tự tay lấy ra hai cái bánh nướng, không biết lấy từ đâu, có hơi lạnh, nàng đặt ở trong lòng bằng tay bắt đầu dùng linh lực hâm nóng lại.
“Chẳng phải ngươi... Ngươi cảm thấy, đề, đề nghị của ta, cực ấu trĩ, cực nhàm chán sao?”
“Ừ.” U Nghiên xé một miếng nhỏ rồi đưa tới bên miệng Diệc Thu, “Vô cùng ấu trĩ.”
Diệc Thu cắn nó, chớp chớp mắt nhìn U Nghiên, đáy lòng không tự giác dâng lên một cảm giác ấm áp, những oán khí tích tụ trong bụng cách đây vài phút trước bỗng chốc đã biến mất không còn tăm tích.
Ấu trĩ ngươi cũng đi làm vì ta đấy thôi...
- ---o o----
[1] Không có sách quậy nát cửa hàng: tức “Hiệu sách không có sách của ngài, tôi sẽ quậy nát hiệu sách” là một hình thực nói gọn, dung hợp nhiều từ ngữ lưu hành trên mạng, ý muốn ca ngợi đối phương nói có sách mách có chứng, làm người tin phục. Trên các nền tảng mạng thường xuyên xuất hiện bình luận hài hước, cư dân mạng không chỉ like những bình luận xuất sắc ấy mà còn sẽ hồi phục tỏ vẻ duy trì. Ban đầu trên mạng thịnh hành kiểu hồi phục như “Có thể nói thêm chút nữa được không” “Có thể ra sách không”, lúc sau kéo dài ra thành “Có thể mua sách của ngài ở đâu”, bởi vậy sinh ra câu “Hiệu sách không có sách của ngài, tôi sẽ quậy nát hiệu sách“.