Tiểu Dương Đà

Chương 28: Chương 28: Đúng là Quỷ Kiến Sầu




Diệc Thu không biết U Nghiên đang phát điên cái gì nữa, rõ ràng một giây trước trong miệng nàng còn nói “gia hỏa kia”, vậy mà một giây sau liền bắt đầu rối rắm vấn đề ánh mắt của tiểu Dương Đà nhà mình nên đặt ở đâu.

Nếu không đoán sai, “gia hỏa” trong miệng U Nghiên chính là nữ hai trong《 Cành Héo Úa 》, Mộc thần Câu Mang.

Câu Mang, cai quản sự đâm chồi nảy lộc của cây cối hai giới Thiên Nhân, bảo hộ Phù Tang suốt ngàn năm vạn năm.

Ở trong truyện, nàng luyến mộ Kim Ô hơn 4000 năm, nhưng vì nàng là tỷ muội tốt của Phù Tang, nên không bao giờ dám nói ra tình cảm trong lòng.

Thiên Đạo có nói, tiên thần lịch kiếp, người trong Thiên giới không được dùng thần lực trợ giúp hay quấy nhiễu, nếu làm trái, ắt sẽ phạt nặng.

Chín thế lịch kiếp của Kim Ô toàn chết trong thất bại, Phù Tang vì độ Kim Ô mà hạ giới. Câu Mang không yên lòng, biết rõ nếu dấn thân vào hạ giới bằng việc luân hồi, thần lực và ký ức sẽ bị phong ấn lại, như vậy sẽ không giúp được gì, nên nàng làm ra một quyết định vô cùng mạo hiểm —— đó tự là phong ấn thần lực của bản thân, âm thầm hạ giới, mượn thân phận con người để tương trợ cho nam nữ chủ.

Mà thân phận của Câu Mang ở Nhân giới, chính là sư muội của Giang Vũ Dao, sư tỷ của Lạc Minh Uyên, đệ tử Tiên Lộc Môn —— Triều Vân.

Vậy một “gia hỏa” vẫn luôn luôn đối nghịch với U Nghiên trong tương lai, chẳng lẽ không đáng chú ý bằng một tiểu Dương Đà sao?

Ở trong thế giới của đại vai ác, thật sự không hề có thứ gì thú vị hấp dẫn bằng việc khi dễ tiểu Dương Đà đáng thương nhỏ yếu bất lực sao?

Đối mặt với lời đe dọa của U Nghiên, lòng Diệc Thu tràn đầy sự sợ hãi, nàng im lặng một hồi lâu mới cười ha ha, bắt đầu sử dụng chiêu “nói lảng sang chuyện khác” với U Nghiên.

“Chủ nhân, chúng ta tìm Ma Tộc ở đâu ạ?” Tiểu Dương Đà ngưỡng đầu nhỏ, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn U Nghiên một cách rất là nghiêm túc.

U Nghiên nghe vậy, ánh mắt dừng ở trên người Diệc Thu thật lâu, rồi sau đó cười cười, giương mắt nhìn lên bầu trời xa xa, nói với giọng điệu thản nhiên: “Ma tộc tầm thường, vừa đến Âm Phủ liền sẽ bị âm binh ngăn lại, làm sao đến được Nhân giới?”

Chiếu theo lời nói của U Nghiên, trong thành Mạch Thủy sẽ không có Ma tộc thứ hai.

Vậy U Nghiên phải làm sao mới tìm được một Ma tộc giống như trong tiểu thuyết viết, làm bộ không địch lại rồi gây ra một động tĩnh lớn dẫn dụ vai chính tiến đến, sau đó liên thủ cùng với vai chính truy sát tên Ma tộc ấy, thu hoạch được sự tín nhiệm, trở thành khách quý của con gái chưởng môn Tiên Lộc Môn đây?

Diệc Thu không khỏi nghiêng đâu, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc.

Đúng vào lúc này, U Nghiên mở ra tay phải, u lục linh quang lóe lên trong lòng bàn tay nàng một lát, đợi đến khi linh quang tan đi, một bình sứ nhỏ tinh xảo màu xanh lá xuất hiện trên tay nàng.

Nhìn thoáng qua, dường như có vài phần quen mắt.

Sau khoảng thời gian mịt mờ ngắn ngủi, trong đầu Diệc Thu hiện lên một dòng chữ nhỏ màu trắng.

—— Cấm thuật luyện thành ma chủng, có thể làm người hóa ma, đánh mất bản tâm, không thể vào luân hồi.

Đúng vậy, nhớ không lầm thì đây chính là cái bình U Nghiên dùng để đựng ma chủng, ngày đầu tiên nàng đến thế giới này, hệ thống đã từng nhắc về nó.

“Chủ nhân, đây là...”

“Vật ấy ở trên người ai, người đấy tức khắc sẽ trở thành ma, nếu không phải là người có đạo hạnh cao thâm, chắc chắn sẽ không chống đỡ được.” U Nghiên nói, cười như không cười mà liếc nhìn Diệc Thu một cái, “Tìm một kẻ xui xẻo nào đó, không phải thực dễ dàng sao?”

Tiểu Dương Đà nhất thời nghẹn lời, đợi bình tĩnh một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Chủ, chủ nhân... Thương cập người vô tội, hình, hình như không tốt lắm...” Nàng nói, thấy sắc mặt U Nghiên trầm xuống, run rẩy, vội vàng nói thêm, “Ta nói, ta muốn nói... Nơi này là Nhân giới, chủ nhân trộm lẻn vào, lỡ như vì chuyện ấy mà bại lộ thân phận, làm người của Thiên giới chú ý đến, chẳng phải càng thêm phiền phức hơn!”

“Ngươi nói cũng đúng.” U Nghiên dứt lời, lẳng lặng nhìn Diệc Thu hồi lâu, cuối cùng thu liễm vẻ mặt lạnh nhạt kia, chớp chớp mắt nhìn Diệc Thu, thần sắc ngây thơ nói, “Nhưng đáng tiếc, ngươi đã nói chậm. Vào sáng sớm, ta đã gieo ma chủng rồi, tính toán thời gian, giờ Hợi đêm nay sẽ phát tác.”

Nói xong, U Nghiên nâng môi cười, xoay người tiếp tục đi về phía trước, nói như thể không có việc gì: “Vô tội ư, trên đời này nhiều người vô tội lắm, sao có thể khỏe mạnh suốt cả cuộc đời?”

Dứt lời, nàng cười.

Bên trong tiếng cười, chứa đựng một sự điên cuồng như có như không.

Diệc Thu nhất thời dại ra tại chỗ, há hốc miệng, nhưng lại không nói ra được câu nào, khắp toàn thân chỉ cảm thấy bắt đầu ớn lạnh.

Thì ra, danh tính của Ma tộc pháo hôi không được đề cập đến trong truyện, đến bằng cách ấy...

“Sao còn chưa đuổi kịp?” U Nghiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn Diệc Thu.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên -200 】

Diệc Thu: “......”

Diệc Thu không khỏi hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình phục tâm trạng của mình.

Ngươi chỉ đang ở trong tiểu thuyết.

Vốn dĩ người ngươi đối mặt chính là đại vai ác tâm địa rắn rết, không cần dùng tư duy của người bình thường để độ lượng nàng.

Vai ác làm những việc này, mới là một vai ác bình thường.

Mau đuổi theo đi, đừng vì chuyện đó mà chọc giận nàng, nếu không những ngày tháng sau này sẽ sống không tốt.

Diệc Thu nghĩ vậy, nhanh chóng đè nén nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, bước nhanh đến chỗ U Nghiên.

Giờ Ngọ hôm ấy, tiểu Dương Đà trầm mặc theo sau chủ nhân, đi lang thang không mục tiêu ở trong thành Mạch Thủy. Nàng gục đầu xuống, gắt gao nhìn chằm chằm làn váy của U Nghiên, nhắm mắt theo đuôi.

Người đi trên đường từng người vội vàng, phảng phất bọn chẳng liên quan gì đến nhau.

Không ai biết rằng, đêm nay, sẽ có người ở trong thành lấy thân phận Ma tộc mà chết đi, chết ở trong tay của người chính đạo.

Ngẫm lại rất là châm chọc, nhưng Diệc Thu vẫn thuyết phục bản thân mình tiếp nhận tất cả.

Bởi vì, nàng không có sự lựa chọn.

Khi màn đêm buông xuống, U Nghiên mang Diệc Thu đi ăn cơm chiều, rồi sau đó buộc nàng ở sân sau quán ăn, không nói một lời nào mà xoay người rời khỏi.

Trước lúc đi, U Nghiên đi lên thanh toán một số tiền không nhỏ để nhờ chủ quán trông giữ, chưởng quầy lấy tiền làm việc, cho nên thường sẽ đến sân sau chăm nom nàng, thấy tâm trạng của nàng không tốt, thường sẽ đút cho nàng một ít thức ăn vặt, dỗ dành nàng như dỗ dành chó.

Bóng đêm càng lúc càng u trầm, tiếng gõ mõ cầm canh báo hiệu đến giờ Hợi truyền từ ngoài vào trong quán ăn.

Thùng thùng! Thùng thùng!

Tiếng gõ làm cho tâm và những suy nghĩ của Diệc Thu loạn hết lên.

Giờ phút này, nàng cũng không nói được vì sao tâm tình của bản thân mình lại phức tạp đến vậy.

Nàng biết rõ, U Nghiên chính là một nhân vật tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình, nhưng khi chân chính đối mặt với phần tàn nhẫn này, lòng nàng vẫn sinh ra một nỗi thất vọng không thể nào tả xiết.

Có lẽ, là ôm một tia kỳ vọng dành cho người kia.

Cho rằng người kia, có lẽ sẽ có điều khác biệt với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết.

Chờ đợi luôn là một việc dài lâu, lúc tiếng gõ bên ngoài đến canh ba, quán ăn tắt hết đèn dầu, chưởng quầy trước khi đi ngủ, để lại một ít thức ăn và nước uống cho tiểu Dương Đà.

Đêm ấy, Diệc Thu không đợi được đến lúc U Nghiên trở về đón nàng.

Trước khi ngủ, nàng vẫn luôn suy nghĩ miên man, nghĩ bản thân đã bị U Nghiên vứt bỏ rồi phải không, nghĩ bản thân bỏ gian tà theo chính nghĩa liệu còn kịp, nếu làm nũng với nữ chủ, liệu có được thu lưu không.

Nghĩ, nghĩ mãi, nàng dần dần chìm vào cõi mộng theo những suy nghĩ rối loạn ấy.

***

Bên cạnh dòng suối u tĩnh xa lạ rồi lại có phần quen thuộc, Giang Vũ Dao đang tắm rửa cho tiểu Dương Đà dơ dáy ở trước mặt mình, nhất tần nhất tiếu, thậm chí mỗi một động tác nhỏ đều mang theo sự dịu dàng.

Tiểu Dương Đà nghịch ngợm, phun nước miếng vào vị chủ nhân mới này, chủ nhân mới không những không tức giận, hơn nữa còn cười bảo nàng đừng quậy, đồng thời kêu gọi Lạc Minh tiến tới hỗ trợ.

Đúng lúc này, nàng thấy U Nghiên đứng ở đằng xa, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng.

Mấy giây sau, xoay người rời đi.

Nàng sửng sốt một lát, mới vội vàng nhảy lên trên bờ, kéo theo bộ lông ướt sũng, một đường nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo hướng mà U Nghiên rời đi.

“Chủ nhân, chủ nhân!”

“U Nghiên! Ngươi đợi ta với!”

“Quỷ Kiến Sầu! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi không cần ta nữa hả!”

Nàng thật sự không biết bản thân mình đang đuổi theo cái rắm gì.

Nữ ma đầu kia luôn khi dễ, hù dọa nàng mỗi ngày, thân là chủ nhân nhưng chưa bao giờ cõng hay ôm tiểu sủng vật nhà mình lần nào, ngay cả tắm rửa cũng ném nàng vào trong nước, rồi bắt đầu ngồi ngẩn người ở bên cạnh.

Ngày thường hung dữ với nàng, nhưng khi đối mặt với đại móng heo liền nói cười vui vẻ, hệt như thiếu nữ trẻ hơn 3000 tuổi.

Một chủ nhân như vậy, hơn nữa còn là vai ác chuyên làm chuyện xấu, không biết đuổi theo làm gì...

Nhưng nàng, thật sự không thể dừng lại bước chân.

Tựa như, có một thanh âm đang nói cho nàng, nếu nàng không đuổi kịp cái người đáng ghét kia, có thể sau này nàng thật sự sẽ không còn cơ hội đứng ở bên cạnh nàng ấy.

Nàng chạy băng qua ngọn núi như một kẻ điên, có gió vội vàng xẹt qua bên tai, mang theo những lời nghị luận sôi nổi không biết đến từ đâu.

Mí mắt Diệc Thu run nhè nhẹ vài cái.

Ồn quá.

Quá là ồn ào.

Có thể cho người ta ngủ một giấc thiệt là ngon được không?!

Ơ, không phải đang đuổi theo Quỷ Kiến Sầu hả? Sao lại biến thành ngủ rồi?

Hai mắt, chậm rãi mở ra.

Tiểu Dương Đà híp nửa mắt, nhìn bốn phía với vẻ mặt mê mang.

Nơi này là sân sau của quán ăn ngày hôm qua, trước mặt nàng còn đặt bốn cái chén lớn, một chén đựng nước sạch, một chén đứng sữa đậu nành, một chén đựng táo đã được cắt sẵn, và cuối cùng là một chén đựng bánh bao thịt đã được xé thành nhiều miếng nhỏ.

Mấy món này đều do U Nghiên gọi, nàng nói tiểu dương nhà nàng kiều khí, ăn cái gì cũng cần người ta xẻ nhỏ ra mới chịu ăn.

Diệc Thu nhất thời cắn chặt răng, cố nén sự chua xót ở khóe mắt và chóp mũi.

Quán ăn, bỗng nhiên có những thực khách lớn tiếng nghị luận về một đề tài nghe có vẻ rất là oanh động.

Diệc Thu một bên ăn bữa sáng, một bên dựng lỗ tai lên để hóng chuyện qua rèm cửa.

“Nghe gì chưa? Cái tên lưu manh họ Trần sống ở thành nam ấy, đã chết vào đêm hôm qua!”

“Tên du côn lưu manh có bối cảnh kia ấy hả?”

“Không những là du côn lưu manh, mà hắn còn là một tên buôn người, mấy bé gái mới cao bằng cái bàn, hắn còn có thể lừa bán nữa là. Người nhà phát hiện, chạy tới nhà hắn đòi con, sau đó bọn họ đều mất tích, chưa hề trở về.”

“Sơn tặc đứng đầu Tây Sơn che chở cho hắn, có biết bao nhiêu người hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, ngay cả quan phủ cũng không dám đụng vào.”

“Cái thứ khốn nạn làm nhiều việc ác này cuối cùng đã chết rồi, đúng là ngay cả heo chó cũng không bằng!”

“Ta nghe nói, tên lưu manh họ Trần kia không phải người.”

“Đúng vậy, tiên nhân Tiên Lộc Môn bắt hắn lại, nghe nói là ma vật khoác da người, da người vừa lột, bộ dáng kia hiện lên liền dọa chết người ta!”

“Công tử Ngô gia cũng bị hắn giết, nghe nói là chắn đường kiếm tiền của hắn.”

“Ghê quá đi, cái đồ mặt người dạ thú...”

“May mà có tiên nhân!”

“Tiếc là những người vô tội bị tên cầm thú kia hại chết, không thể thấy được ngày này.”

—— Chủ, chủ nhân... Thương cập người vô tội, hình, hình như không tốt lắm...

—— Vô tội ư, trên đời này nhiều người vô tội lắm, sao có thể khỏe mạnh suốt cả cuộc đời?

Tiểu Dương Đà khụt khịt cái mũi, ngậm một miếng táo nhỏ vào trong miệng rồi bắt đầu lâm vào trầm tư.

Hồi lâu, nàng mạnh bạo nhấm nuốt miếng tảo nhỏ kia như thể đang nhai cắn người nào đó.

Đúng là Quỷ Kiến Sầu.

Rõ ràng biết đầu óc của ta có hơi chậm tiêu, bộ giải thích cho ta nghe một tí là sẽ làm ngươi toi mạng sao.

- ---o o----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.