Diệc Thu nhớ trong tiểu thuyết nguyên tác từng có giả thiết là ma chủng được tinh luyện bằng chính máu của U Nghiên.
Nếu đã được tinh luyện bằng máu của U Nghiên vậy ít nhiều gì U Nghiên cũng có thể cảm ứng được vị trí người bị ma hoá.
Sở dĩ U Nghiên có thể một đường truy tìm đến tận đây, hơn phân nửa là do cảm ứng được thứ gì đó.
Nhớ không nhầm thì ở trong tiểu thuyết, U Nghiên sử dụng người bị ma hoá để dẫn dắt nam nữ chủ đi đến tiết điểm kích hoạt cốt truyện.
Thế nên tác dụng của ma chủng chưa bao giờ chỉ là giết người, mà nó còn có thêm tác dụng dẫn đường.
Trong tiểu thuyết, U Nghiên lấy ma chủng để dẫn đường cho nam nữ chủ.
Mà giờ này khắc này, kẻ nhặt đi ma chủng lại cố tình dùng nó để dẫn đường cho U Nghiên.
Bởi vì nếu chim Ế thật sự nhặt được ma chủng, vậy nàng chắc chắn sẽ biết được sự tồn tại cùng với lập trường của U Nghiên, hơn nữa còn biết U Nghiên có sự cảm ứng với ma chủng.
Nàng vẫn luôn ẩn nấp ở chỗ tối, đầu tiên là trọng thương Lạc Minh Uyên, làm Giang Vũ Dao phải đi rèn luyện một mình trước ngày dự kiến; sau đó gieo ma chủng vào cơ thể vợ chồng Lạc thị khiến cho tâm Lạc Minh Uyên sinh ra thù hận, bước lên con đường trả thù; cuối cùng rải ma chủng đến nơi ngàn dặm xa xôi này, cố ý chỉ đường cho U Nghiên để U Nghiên đưa Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao đến nơi này.
Mất công như thế, e là nàng đã bố trí mai phục sẵn rồi.
Nhưng sẽ mai phục như thế nào đây?
Căn cứ vào mỗi quan hệ giữa các nhân vật trong tiểu thuyết, mục tiêu chim Ế muốn diệt trừ có lẽ chỉ có Giang Vũ Dao, bởi vì dù gì nàng cũng có tình cảm sâu đậm với Kim Ô, nên tuyệt đối sẽ không ngăn cản Kim Ô quay về Thiên giới vào lần lịch kiếp cuối cùng này.
Nhưng Phù Tang là thần, chết một lần trong lúc lịch kiếp ở thế gian cũng chẳng có gì ghê gớm, nếu muốn giết thần chắc chắn cần phải tìm ra cách huỷ diệt hồn phách.
Chẳng lẽ có thứ gì đó có đủ uy lực để huỷ diệt thần hồn của Phù Tang, nhưng vẫn có thể bảo vệ mạng sống của Kim Ô sao?
Nếu thực sự có, liệu U Nghiên đối phó được không?
Nghĩ đến đây, Diệc Thu không khỏi giương mắt nhìn sang U Nghiên.
Cho dù chỉ dùng tám cái móng chân của tiểu Dương Đà để suy nghĩ cũng biết một con chim thông minh như U Nghiên, không có khả năng không nghĩ đến những vấn đề mà tiểu Dương Đà có thể nghĩ được.
Nhưng lúc này đây, sắc mặt U Nghiên trông rất tự nhiên, có vẻ như không hề có một chút lo lắng gì về phiền toái lớn mình sắp gặp phải.
Cũng dễ hiểu thôi, điểu nữ nhân này lợi hại như vậy, tuyệt đối sẽ không có thứ gì có thể làm nàng sợ hãi.
Nàng nghĩ, điểu nữ nhân biết rõ nơi này có bẫy rập nhưng vẫn đuổi theo đến tận đây, tám chín phần là không sợ gì cả, thậm chí có lẽ còn có vài phần tò mò —— tò mò trong hồ lô con chim Ế rốt cuộc đang bán thuốc gì.
Suy cho cùng, hầu hết các vai ác đều có một tinh thần khá lạc quan, dù có gặp phải chuyện rắc rối đến cỡ nào cũng vẫn có thể cười ha ha, sau đó nói ra một câu: “Chuyện càng lúc càng trở nên thú vị rồi.”
Và U Nghiên lại chính là con quỷ thích thú vị như vậy.
Diệc Thu dám chắc chỉ cần điểu nữ nhân này bắt đầu nhàm chán, phía trước cho dù là núi đao biển lửa, nàng cũng sẽ tiến lên vừa dẫm vừa kêu thú vị.
Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Nơi này cũng chỉ là Nhân gian, chẳng lẽ Nhân gian còn có nơi có thể làm U Nghiên bị thương sao?
Tiểu Dương Đà nghĩ vậy, lá gan lớn không ít, mỗi bước chân cũng bắt đầu trở nên tự tin hơn.
Ba người một đà, đi rồi đi, đi từ ban ngày cho đến ban đêm.
Sau khi mặt trời lặn xuống, nhiệt độ không khí ở nơi này sụt giảm rất nhiều, cứ như từ mùa hè nóng bức chuyển thẳng sang đầu mùa đông vậy.
Cây cỏ bốn phía nơi này rất ít, gió đêm không chịu bất kỳ thứ gì cản lại nên thổi vù vù, ập thẳng làm người đau cả mặt.
Ma khí phía trước dần dần nồng đậm, hiển nhiên không cần tiểu Dương Đà tiếp tục hỗ trợ chỉ đường.
Mọi người đối mặt với gió lạnh, đi một mạch về nơi phát ra ma khí, mãi đến khi trăng khuyết treo trên đỉnh đầu, bọn họ tìm thấy một cái hang động khá kỳ quái.
Cửa vào hang động cao và rộng, hai bên là những phiến đá sắc nhọn hướng xuống đất, đứng nhìn từ xa cứ trông như răng nanh của một con mãnh thú.
Lạc Minh Uyên thổi con cúi [1] đi đầu, Giang Vũ Dao đi sát theo sau, U Nghiên không nhanh không chậm đi ở cuối cùng, kế bên còn có một con tiểu Dương Đà nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Con đường này chưa đi được bao xa, phía trước đã càng lúc càng tối.
Diệc Thu cũng vì vậy mà trở nên sợ hãi hơn, dần tiến sát đến bên người U Nghiên.
Giây tiếp theo, U Nghiên duỗi tay xoa đầu Diệc Thu, đầu ngón tay tuy lạnh lẽo nhưng lại làm sự sợ hãi dưới đáy lòng nàng biến mất rất nhanh.
Có điểu nữ nhân ở đây, không việc gì phải sợ.
Diệc Thu nghĩ đến đó bèn trợn to hai mắt nhìn về phía U Nghiên, nương theo ánh lửa nhìn thấy góc cằm vô cùng xinh đẹp kia.
Đúng lúc này, người phía trước ngừng bước chân.
Diệc Thu hoàn hồn, theo ánh sáng của con cúi trong tay Lạc Minh Uyên, nhìn chằm chằm về phía trước.
Phía trước có một cây trụ nhọn, trên cây trụ nhọn có một ma nhân đang bị đâm xuyên qua người với tư thế vặn vẹo, hơi thở thoi thóp.
Không sai, là đâm xuyên...
Cơ thể hoàn toàn ma hoá của nó bị cây trụ kia xuyên thủng từ dưới lên trên, mà dòng máu màu lục đặc sệt theo cây trụ nhỏ từng giọt rơi xuống rồi thấm vào lớp đất vốn đã bốc mùi.
Nó giống như sắp chết, nhưng nó vẫn còn sống.
Máu thịt nó sinh sôi không ngừng, nhưng ý thức hiển nhiên đã tiêu tán, chỉ có đôi mắt giăng đầy tơ máu vẫn luôn mở to, bên trong ngoại trừ nỗi thống khổ cũng đã không còn cảm xúc khác.
Khoảnh khắc đó, Diệc Thu không biết phải diễn tả sự sợ hãi trong lòng mình như thế nào, nàng chỉ nhút nhát cố gắng tiến sát lại gần U Nghiên.
Tuy đã sớm dự đoán nơi này không đơn giản, nhưng khi gặp phải cảnh tượng này, Diệc Thu vẫn cảm thấy bản thân mình không thể thừa nhận được.
Tiểu Dương Đà lùi về sau hai bước theo quán tính, sự khiếp đảm cũng chợt trào dâng ra khắp đáy lòng vào lúc này.
“Đáng lẽ nó đã chết, nhưng lại có người dùng cách nào đó để tục mệnh cho nó, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn dẫn chúng ta lại đây.” Giang Vũ Dao nói, nhíu nhíu mày, nhắc nhở, “Tuyệt đối phải cẩn thận, nơi này rất kỳ quái, ắt hẳn là có yêu tà hung ác đang ẩn nấp ở đây.”
“Tuyệt, tuyệt đối phải cẩn thận?” Diệc Thu run rẩy hỏi, “Ý của lời này là, các ngươi... Có ý định tiến sâu vào bên trong?”
Nàng đột nhiên không muốn đi vào nữa, ngay cả một ma nhân đáng sợ như vậy cũng có thể bị xiên qua, thử hỏi nếu có thứ gì ẩn giấu trong đó được chuyển thể thành phim truyền hình chắc gì đã qua được kiểm duyệt?
“Chẳng lẽ bây giờ lại phải lui ra ngoài?” U Nghiên đứng ở một bên, bình tĩnh hỏi như chuyện không liên quan đến mình.
“Nhưng, nhưng ma khí đã bị gián đoạn ở đây rồi, nếu đã biết có người cố ý dẫn các ngươi tới đây, vậy chắc chắn phía trước sẽ có nguy hiểm!” Diệc Thu nói xong, theo bản năng thối lui đến sau lưng U Nghiên, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cái này không giống như biết rõ núi có hổ, vẫn hướng hang hổ đi đâu đấy?”
“Nhưng không đi vào, người phía sau màn sẽ không lộ diện.” U Nghiên cười nói, “Nếu không muốn bị chúng ta phát hiện, chắc chắn người này đã không dùng ma chủng lần nữa. Chúng ta đã tìm thấy ma khí, chứng tỏ ngay từ lúc bắt đầu cũng đã đi vào bẫy rập được lập sẵn của người đó, bây giờ đã đi đến đây thì làm gì có chuyện lâm trận bỏ chạy được?”
Quả nhiên trong lòng điểu nữ nhân biết rất rõ rồi, có lẽ đi đến tận đây là vì muốn chờ đợi giây phút này, muốn nhìn xem con chim Ế này rốt cuộc tính làm gì.
Giang Vũ Dao theo bản năng nhìn sang Lạc Minh Uyên, thấy tay hắn siết chặt thành quyền liền biết hắn cũng không có ý định lùi bước.
Chậc, nếu đại vai ác và vai chính không sợ hãi, một con Dương Đà nhỏ bé, hoàn toàn không có quyền lên tiếng còn đứng ở bên cạnh đánh trống khuyên lui làm gì?
Tiểu Dương Đà không khỏi thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Được rồi, các người không sợ, ta còn ý kiến gì nữa đây?”
Mục tiêu đạt được nhất trí, Diệc Thu tiếp tục đi theo sát phía sau ba người.
Hang động này rất sâu, hơn nữa còn không chia thành nhánh, chỉ có duy nhất một đường kéo dài nên bốn phía vô cùng rộng lớn.
Bọn họ càng đi, khắp nơi càng trở nên lạnh lẽo.
Một con cúi nho nhỏ không đủ để chiếu sáng một cái động to như vậy nên Giang Vũ Dao cũng thúc giục linh kiếm trong tay, tăng thêm vài phần ánh sáng cho nơi tối tăm này.
Cái động này vô cùng yên tĩnh, đi lâu như vậy nhưng ngoại trừ tiếng hít thở cùng với tiếng bước chân của mọi người, bọn họ vẫn chưa nghe thấy bất kỳ một tiếng vang nào khác.
Ước chừng vào lúc này, Diệc Thu chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ truyền từ góc tối bên kia đến, chỉ một tiếng động nhỏ nhưng cũng làm nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức dính sát đến bên đùi U Nghiên rồi hét lên.
“Có chuyện gì thế?” Giang Vũ Dao lo lắng, sốt ruột xoay người hỏi.
“Không có gì cả.” U Nghiên nói xong, nhanh chóng đè gáy Diệc Thu lại, thầm nói, “Đừng có làm quá lên như vậy.”
“Các ngươi không nghe à? Vừa nãy, vừa nãy ở bên kia có tiếng động.” Diệc Thu nhìn về phương hướng phát ra tiếng vừa nãy, nhịn không được rùng mình.
Vào lúc đó, trong không gian rộng lớn yên tĩnh này, ngoại trừ U Nghiên ra mọi người ai cũng ngừng việc hô hấp.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hang động chỉ còn lại hai tiếng hít thở.
Một tiếng đến từ U Nghiên, một tiếng đến từ nơi mà tiểu Dương Đà đang nhìn chằm chằm vào.
Tiếng hít thở kia vừa chậm vừa nhẹ, nghe có vẻ không giống thứ quái quỷ to lớn gì.
“Nghe thấy chưa...” Diệc Thu bất giác đè thấp giọng nói run rẩy của mình xuống.
Giang Vũ Dao nhíu nhíu mày, đang muốn cầm kiếm bước lên thì Lạc Minh Uyên đã nhanh tay nhanh chân tiến lên trước một bước.
Khi hắn dần đi đến chỗ cái góc ấy, ánh lửa cũng từ từ đẩy bóng tối xung quanh ra khỏi tầm mắt.
Một bước, một bước rồi lại một bước.
Cuối cùng, ánh lửa chiếu đến cái “thứ” đen như mực, vẫn luôn hít thở kia.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Diệc Thu lo lắng đề phòng hít sâu một hơi.
Giây tiếp theo, thở phào.
Sợ bóng sợ gió một hồi mới biết cái thứ nằm ở trong góc cùng với tiếng hít thở làm cho Diệc Thu sợ tới mức chết khiếp kia chỉ là một động vật nhỏ đen tuyền, lông xù xù.
Lạc Minh Uyên lập tức thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, Giang Vũ Dao ở đằng sau cũng như trút được gánh nặng.
Giang Vũ Dao: “......”
Lạc Minh Uyên: “Lần sau đừng làm quá lên nữa.”
Thực hiển nhiên, bọn họ bị tiếng hét của tiểu Dương Đà hù cho phát khiếp, suýt chút nữa còn tưởng rằng có một thứ đáng sợ nào đó đang ẩn nấp ở trong góc kia.
“Đó, đó là...” Tiểu Dương Đà tráng lá gan chạy lên trước vài bước, nương theo ánh lửa trong tay Lạc Minh Uyên, nàng thấy rõ tiểu gia hoả đang cuộn tròn bên vách tường đá.
Đó chỉ là một con chó con đen tuyền, nhìn qua còn chưa lớn bằng nửa con Dương Đà, giờ phút này nó rúc vào chỗ kia ngủ, hơn nữa còn ngủ rất là ngon.
Phía sau, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
U Nghiên: “Tự mình dọa mình.”
Nghe vậy mặt già Diệc Thu đỏ lên, gục cái đầu nhỏ xù xù lông của mình xuống.
Nói thật, nàng cảm thấy chuyện này cũng không thể trách nàng quá nhát gan được, bởi vì đâu ai ngờ rằng sẽ có một con chó con đen xì ở đây chứ!
Nàng còn tưởng ở cái nơi quỷ quái này, chắc chắn sẽ cất giấu một con quái vật đáng sợ gì gì đó...
Mà con chó này cũng thật kỳ lạ, chui vào nơi u ám này ngủ, lá gan coi bộ cũng lớn đấy, nếu đổi thành nàng, thà rằng tự đào mộ chôn mình ngay tại chỗ còn hơn là ngủ ở đây hơn nửa giây.
Nghĩ như vậy, trái tim Diệc Thu bỗng nhiên giật thót một cái.
Chim Ế đưa mọi người đến tận đây, chắc cũng không có khả năng làm mọi người đi du lịch ngắm cảnh thôi đâu nhỉ?
Đi ra khỏi nơi này thì sẽ thấy một cây thịt ma xiên tươi rói cách đó không xa, mà muốn tiếp tục đi sâu vào thì lại càng không biết bên trong còn ẩn chứa thứ gì.
Sao lại có chó nằm ngủ ở nơi này?
Sao lại có chó có thể ngủ ngon giấc ở đây được chứ?
- ---o o----
Chú thích:
[1] Con cúi: là một cuộn giấy hoặc vật liệu dễ cháy được cuộn thật chặt lại rồi nén vào khúc gỗ, sau đó đốt một ít ở đầu và đóng nắp lại. Lửa sẽ dập tắt nhưng vẫn còn tàn lửa âm ỉ, khi dùng thì gỡ nắp ra, lấy hơi thổi nó sẽ bừng cháy lại. Trong điều kiện bình thường tức là thời tiết không quá ẩm, lạnh thì có thể dùng được từ 4 đến 5 ngày, hoặc 1 tuần.