Về việc Dương Đà có được tính là “một người” không, Diệc Thu nằm bò trên tấm đệm chải ở trên sàn bắt đầu tự hỏi một một lúc lâu.
Nghĩ xong rồi thì bỗng nhiên nàng đập đầu xuống đất hai cái, không ngừng mắng mình là đồ ngu ngốc.
“Bây giờ ta không phải người, nhưng đợi kiếm đủ độ thiện cảm rồi, không phải sẽ trở thành người đấy sao!”
Diệc Thu nghĩ vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự bối rối trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
Nàng quyết định, nếu U Nghiên thiếu thốn tình yêu, vậy nàng sẽ cho U Nghiên biết cảm giác được yêu là như thế nào.
“Tình yêu” là gì, là sự dung túng, thấu hiểu, bầu bạn mà người bạn, bạn bè, tình nhân có thể dành cho nhau.
Là một anti-fan trung thành biết rõ hướng đi của cốt truyện trong《 Cành Héo Úa 》, Diệc Thu tin chắc rằng ba điều này với nàng mà nói không hề tính là việc khó nhằn gì.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Diệc Thu từ đệm chăn mềm mại đứng dậy, bước đến cạnh cửa, đứng im mặc cho gió lạnh thổi qua, trông chẳng khác hòn vọng phu là bao.
Một lúc sau, U Nghiên trả xong chén đĩa, đi về từ Họa Mặc các.
Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy được U Nghiên, Diệc Thu vô thức duỗi cổ về phía trước, trong mắt hiện lên một chút vui mừng.
Xa xa, U Nghiên trông thấy tiểu Dương Đà duỗi cổ ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa chờ mình, khoé miệng không tự giác cong lên vài phần, rồi nhanh chóng ẩn đi. Lúc vào nhà và đi ngang qua nhau, như thể chưa từng nhìn thấy gì, nàng bình tĩnh đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống ghế một cách ưu nhã.
Nàng đang giận sao?
Trong lòng Diệc Thu “lộp bộp” một tiếng, vội vàng quay đầu theo U Nghiên vào phòng, chân sau thuận tiện đá về sau, một tiếng “rầm”, đóng cánh cửa phòng đang mở ra một nửa kia.
Cú đá này, không hề cố ý, nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh nên hành động đóng cửa ấy của tiểu Dương Đà trông như đang thể hiện sự giận dỗi.
Càng gay go nữa hơn là, cửa phòng vừa đóng lại liền làm cho căn phòng vốn không mở cửa sổ càng trở nên tối tăm hơn.
Trong phòng u ám, làm cho ánh mắt U Nghiên khi nhìn Diệc Thu càng trở nên sáng ngời, nàng nở một nụ nhẹ như không, khiến người khác không thể nào đoán ra được những suy nghĩ hiện tại của nàng.
Diệc Thu xấu hổ trong chốc lát, rồi vội xoay người sang chỗ khác, chổng mông dùng hai cái móng trước khều khều kẹt cửa, sau đó như trút được gánh nặng nàng mở cửa ra một lần nữa.
Giây tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng cười khẽ nho nhỏ truyền từ phía sau đến.
Nàng không khỏi bĩu môi.
Điểu nữ nhân lại bắt đầu chê cười nàng, chắc là bộ dáng khều cửa của nàng nhìn ngu lắm đây...
Ngu cũng đành vậy, miễn sao điểu nữ nhân vui vẻ là được.
Diệc Thu hít sâu một hơi, gục xuống đầu xoay người bước vài bước đến bên người U Nghiên, thấp giọng hừ hừ hai cái, dùng đầu cọ cọ khuỷu tay U Nghiên.
U Nghiên nghiền ngẫm nâng cánh tay, tiểu Dương Đà thấy vậy thì lập tức hoảng sợ, cổ nhanh chóng thụt lùi về sau một chút.
Bên tai, lại truyền đến một tiếng cười khẽ.
Diệc Thu cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu lên, sợ sệt nhìn U Nghiên, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ta sai rồi... Ngươi đừng, đừng tức giận mà.”
“Nói bình thường.” U Nghiên nói, đổ một ly nước lọc cho mình.
“Ta không có làm nũng!” Diệc Thu cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Giọng nói của tiểu Dương Đà ngây ngây ngô ngô, nói cái gì cũng giống như đang làm nũng, nhưng Diệc Thu thề với trời, nàng thật sự không hề làm nũng.
U Nghiên bưng ly nước, rũ mi nhìn Diệc Thu một cái: “Ừ.”
Ừ...
Lạnh nhạt quá vậy.
Diệc Thu nhíu nhíu mày, ghé vào bên chân U Nghiên, hai chân trước thò ra ôm lấy mắt cá chân U Nghiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chủ nhân không tha thứ cho ta, vậy hôm nay ta sẽ không buông tay đâu.”
“Ngươi khi nào có tay?” U Nghiên hờ hững hỏi.
Diệc Thu hít sâu một hơi, càng siết hai chân trước áp sát lại với nhau, sửa lời: “Chủ nhân không tha thứ cho ta, ta sẽ không buông chân!”
U Nghiên nghe vậy, uống nước trong ly, hỏi với giọng điệu hứng thú: “Ngươi sai ở đâu nào?”
Diệc Thu không khỏi thở dài ở dưới đáy lòng.
Lại là vấn đề này.
Thân là một con Dương Đà bị chủ nhân ăn hiếp mỗi ngày, mỗi lần Diệc Thu “xin lỗi” đều sẽ gặp phải vấn đề này.
Nói thật, nàng cảm thấy bản thân mình không hề làm sai chuyện gì cả.
Tuy vừa nãy nàng có nạt nộ U Nghiên, nhưng những lời lên án với cảm xúc phẫn nộ ấy chẳng phải bắt nguồn từ mấy điều tồi tệ mà U Nghiên đã làm ra với nàng sao?
Một người khi dễ nàng, nên nàng sinh ra cảm xúc phẫn nộ, sau đó vào ngày nọ tháng nọ năm nọ bởi vì nguyên nhân nào đó mà đột nhiên bùng nổ, chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa à!
Vậy mà tại sao, mỗi lần đều là nàng đứng ra xin lỗi trước, hơn nữa còn làm nàng phải nghĩ đi nghĩ lại lỗi sai của mình ở đâu chứ?
Diệc Thu nghĩ, có lẽ nàng chính là người xuyên thư chịu nhiều uất ức nhất trên đời này.
Mặc dù rất uất ức nhưng vấn đề đại vai ác đưa ra lại không thể không trả lời.
Tiểu Dương Đà hít hít cái mũi, gục đầu xuống, lẩm bẩm đáp: “Ta... Ta không nên vì sự uất ức nhất thời mà tỏ vẻ thái độ hằng hộc khi nói chuyện với chủ nhân.”
“Ồ?” U Nghiên nghe xong, tay phải đặt lên trên gáy Diệc Thu, ngón trỏ và ngón áp út gõ nhẹ hai cái vào cái đầu nhỏ của nàng, “Ngươi còn uất ức nữa à?”
“Chẳng lẽ ta không có quyền được ấm ức hả!” Diệc Thu gào thét điên cuồng dưới đáy lòng.
Nhưng mà nàng sợ, nàng không thét ra những lời này, cho nên lời nói đến bên miệng bèn biến thành một lời phủ nhận trái lương tâm.
“Không không không, ta không dám, không dám... Ta không uất ức, ta không uất ức chút nào hết.” Diệc Thu cẩn thận lắc lắc đầu, “Chủ nhân tốt với ta như vậy, ta không nên nạt nộ chủ nhân, dù thế nào cũng không nên! Ta quá đáng, ta khốn nạn, lần sau ta sẽ không làm thế nữa!”
“Lần sau?” U Nghiên thình lình bắt lấy một từ ngữ mấu chốt.
“Không có lần sau! Tuyệt đối không có!” Chợt, Diệc Thu ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định tựa như đang phát ra một lời thề độc.
Rồi đột nhiên, nàng đụng phải cặp mắt thon dài mang theo ý cười của U Nghiên, ánh mắt không khỏi cứng lại.
Một tia nắng sớm xuyên qua đám mây, chiếu vào cánh cửa đang mở, đối với căn phòng nhỏ ở trên đỉnh núi lạnh lẽo, tia nắng ấy lặng không tiếng động mà đưa tới vài phần ấm áp.
Các nàng nhìn lẫn nhau, ai cũng muốn tìm được thứ mình muốn thấy từ trong mắt đối phương, thời gian dường như ngừng trôi, không một người mở miệng nói, cũng không một người né tránh.
Sau mấy giây đối diện,U Nghiên vươn tay che đôi mắt Diệc Thu lại.
“Đừng suy đoán những thứ không nên suy đoán.” U Nghiên nhẹ giọng nói, buông lỏng tay đang che đậy tầm mắt của Diệc Thu.
“Ta... Không có...” Diệc Thu nhỏ giọng giải thích.
Chẳng qua nàng chỉ tò mò một chút thôi, tò mò rốt cuộc U Nghiên đã trải qua những gì, tại sao lại rời khỏi núi Côn Luân, và tại sao lại rơi vào Ma giới.
Trừ mấy điều ấy ra, nàng thật sự không hề suy đoán, cũng không có cách đi suy đoán.
U Nghiên “ừ” nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Tốt nhất là không có.”
Dứt lời, nàng vung tay áo khép lại nửa cánh cửa phòng.
Phòng khách nhanh chóng trở nên u ám, Diệc Thu không khỏi ngây người một chốc.
Nàng thích ánh sáng, nhưng U Nghiên thì không.
Thôi, U Nghiên thiếu thốn tình yêu mà, chuyện phòng không có ánh sáng vẫn nên theo ý của người thiếu thốn tình yêu kia đi.
Diệc Thu nghĩ thế, dần dần buông lỏng mắt cá chân của U Nghiên.
Cơ mà giây tiếp theo, U Nghiên bỗng nâng tay, mở ra cánh cửa sổ vốn đang đóng chặt kia.
Vào khoảnh khắc ánh mặt trời theo cửa mở tiến vào, U Nghiên đứng dậy, bước vài bước đến bên mép giường đằng sau tấm bình phong, lẳng lặng ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần.
Diệc Thu giương mắt nhìn cánh cửa sổ kia, nhìn nhìn, liền nghiêng nghiêng đầu trong vô thức.
Có lẽ do hôm quá quá mệt mỏi, lại thêm sáng sớm tỉnh dậy vì bị đói, nên Diệc Thu không thể ngủ một giấc thật no, giờ phút này cơn giận của U nghiên có vẻ đã tan đi, nàng mới cảm thấy yên tâm được phần nào, cơn buồn ngủ dưới đáy lòng dần dần bắt đầu đè nặng hai mí mắt.
Ban ngày, chỉ cần không cảm thấy nóng thì Diệc Thu vẫn luôn thích nằm ì một chỗ phơi nắng, bởi vì ngủ như vậy mới cảm thấy thoái mái nhất.
U Nghiên mở một cánh cửa sổ, những tia nắng ban mai từ bên ngoài liền chiếu vào.
Tiểu Dương Đà nằm xuống chỗ nắng ấy, nhắm mắt ngủ vô cùng say, bộ lông trắng mềm mại bị ánh nắng chiếu vào phát ra một vầng sáng vàng mờ ảo.
Không biết qua bao lâu, mặt trời ngoài cửa sổ đã treo lên đến đỉnh đầu, Diệc Thu cũng dần dần tỉnh giấc.
Cái bụng dán sát sàn nhà không ngừng phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Diệc Thu đứng dậy, nhẹ bước đến chỗ U Nghiên, thấy nàng vẫn luôn ngồi nhắm mắt, không nhịn được mà tiến lại gần dụi dụi loạn xạ lên đùi nàng.
U Nghiên mở hai mắt, duỗi tay đè cái đầu nhỏ đang dụi loạn của Diệc Thu lại.
Diệc Thu “hừm” một tiếng, ngước mắt nhắc nhở: “Buổi trưa rồi.”
“Ừ.” U Nghiên đáp lời, tiếp tục nhắm mặt thêm lần nữa.
Diệc Thu phồng má, đứng ngơ ngác một bên hồi lâu, cuối cùng không kìm được nên nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ta đói bụng quá.”
U Nghiên: “Vậy đi ăn đi.”
Diệc Thu: “Ta biết đi ăn ở đâu bây giờ?”
Nàng đâu có thể nói truyện trước mặt người phàm, e là đến lúc đó sẽ kêu “ừm ừm” loạn xạ cả lên, kêu rách cả cổ họng cũng chỉ có thể nhận một chậu cỏ xanh tươi mơn mởn thôi.
Nàng không cần ăn cỏ, cỏ không thể ăn được.
U Nghiên: “Ngươi cũng biết không có ta, ngay cả cơm ngươi cùng ăn không được à.”
Diệc Thu: “Ngươi vẫn còn giận ta à!”
U Nghiên mở bừng mắt, hờ hững hỏi: “Có ý kiến?”
Diệc Thu nhát gan: “Không có...”
U Nghiên rũ mi nhìn tiểu Dương Đà thuận theo trước mặt mình, không khỏi nở nụ cười nhạt.
Cũng không biết tại sao, Diệc Thu lại cảm thấy nụ cười kia không hề đơn giản chút nào.
Quả nhiên, sau mấy giây ngắn ngủi, U Nghiên vươn ngón trỏ, khảy nhẹ lỗ tai tiểu Dương Đà, cong mi cười hỏi: “Có biết là mình sai ở chỗ nào chưa?”
Diệc Thu há hốc miệng, vẻ mặt đừ ra, không biết phải trả lời thế nào.
U Nghiên: “Không sao, sai ở đâu không quan trọng, quan trọng là sai thì phải bị phạt.”
Diệc Thu: “Ơ...”
Đừng nói là muốn phạt nàng bằng cách không cho ăn cơm nhé?
“Ta vẫn luôn hầu hạ ngươi, vậy thì ngươi cũng nên hầu hạ ta một chút.” U Nghiên nói, đứng dậy, đi đến bên cái bàn ở buồng trong dưới ánh nhìn kinh ngạc của tiểu Dương Đà.
Diệc Thu đi theo một đường, rồi sau đó mờ mịt đứng đằng sau U Nghiên, thấy nàng chậm rãi mài mực hồi lâu mới chịu trải giấy cầm bút, viết vài dòng chữ nhỏ, viết xong thì thả bút xoay ngươi, đưa tờ giấy Tuyên Thành ấy tới trước mặt Diệc Thu.
Tờ giấy này là một cái thực đơn...
Diệc Thu nhanh chóng hiểu được ý của U Nghiên. Ánh mắt nàng mang theo ai oán nhìn chằm chằm U Nghiên, tựa như muốn xin đi chung với nhau, có điều cuối cùng vẫn không có kết quả gì, nên đành há mồm cắn tờ giấy Tuyên Thàng mỏng lét kia, xoay người ra khỏi phòng.
Gió trên núi thổi lạnh căm căm, Dương Đà lê từng bước từng bước không tình nguyện.
Đang đi trên đường, nàng chợt nhớ tới một video đã từng xem qua ở trên mạng, trong video có một con chó lớn, miệng nó ngậm một tờ thực đơn và rổ plastic có chứa mấy tờ tiền in hình Mao gia gia, chạy tới một siêu thị nhỏ gần nhà mua đồ ăn giùm chủ nhân, còn biết đứng chờ chủ quầy tìm tiền lẻ thối cho nó.
Nhớ đến con chó kia, rồi nhìn lại chính mình, Diệc Thu không khỏi cảm thán.
Công nhận con chó kia thông minh thật, quả thực thông minh y hệt nàng.
Có khi nào thành lập đất nước xong nó lén đi thành tinh không nhỉ?
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Thu: Làm gì có chuyện ta không bằng chó chứ? Chắc chắn là con chó kia nó thành tinh rồi.