Tiểu Dương Đà

Chương 53: Chương 53: Ngươi thật xấu




Vào lúc ấy, giọng điệu chất vấn như búng ra sữa của tiểu Dương Đà đánh sâu vào màng nhĩ mỗi người trong phòng.

Giang Vũ Dao lập tức nhìn về phía Lạc Minh Uyên, ánh mắt phức tạp, hiển nhiên đã mất hứng thú với vấn đề “vì sao tiểu dương nói chuyện được“.

Đầu tiên ánh mắt Lạc Minh Uyên hiện lên kinh ngạc, sau đó chuyển sang mờ mịt và cuối cùng khi hoàn hồn thì lại bắt đầu trở nên ngượng ngùng.

Hắn há miệng thở dốc, khuôn mặt vốn trắng bệch thoáng chốc nghẹn đến mức đỏ bừng, sững sờ hơn nữa ngày mới vô thức đưa mắt nhìn Giang Vũ Dao, cố gắng giải thích với một tâm thái quẫn bách: “Ta, ta không có, không phải... Ta thật sự, thật sự nghe thấy mà! Không nghĩ bậy, thật mà...”

“Vội vã giải thích với sư tỷ ngươi làm gì thế?” Vì để dời đi lực chú ý, Diệc Thu không lương tâm mà quạt thêm cho lửa cháy mạnh.

Giang Vũ Dao nghe vậy, xấu hổ đứng dậy, nói: “Ta, ta đi múc thêm một chén cháo cho ngươi.”

Dứt lời, giật lấy chén cháo đang ăn dở giữa chừng trong tay Lạc Minh Uyên, nhíu mày, cúi đầu, xoay người chạy ra khỏi phòng.

“Ngươi!” Thiếu niên hơi bực bội trừng mắt nhìn tiểu Dương Đà một cái.

Diệc Thu vội rúc vào sau người U Nghiên, cọ cọ mu bàn tay U Nghiên: “Chủ nhân, ta đói bụng, húp cháo chưa no, ngươi dẫn ta ra ngoài ăn gì đi!”

Đại vai ác và Thảo Nê Mã đều là bóng đèn, nam chủ trọng thương, nữ chủ chăm sóc, quả là một cơ hội tốt để cả hai ở chung một chỗ.

Nàng phải lôi kéo U Nghiên đi nhanh để khỏi ảnh hướng đến chuyện phát triển tình cảm của hai vị này mới được.

U Nghiên nhìn Diệc Thu trầm tư vài giây, cười khẽ xoa xoa đầu nàng, dẫn nàng ra khỏi phòng Lạc Minh Uyên.

Nửa đường, U Nghiên tiện tay làm phép tạo ra một kết giới cách âm ở xung quanh.

“Vừa nãy lúc kinh lúc rống, ngươi rốt cuộc biết cái gì?”

“Dạ?” Tiểu Dương Đà làm bộ không hiểu.

Nàng biết cái gì á? Nàng biết nhiều lắm!

Chim Ế kia chính Thần nữ Xà xơn Úc Tố, ở trong nguyên tác thường xuyên bay đi biển xanh.

Mà biển xanh lại là nơi Phù Tang mọc rễ, Kim Ô sinh sống.

Trong tiểu thuyết, con chim Ế này ở Xà sơn tự phong là Thần nữ, thực chất là yêu chứ không phải thần, chẳng qua khi còn bé sống ở biển xanh hơn ba trăm năm, nhiễm một chút thần lực nên sau khi trở về Xà sơn liền được tôn sùng thành thần minh.

Trong truyện từng ghi lại, nàng tâm sinh ái mộ với Kim Ô, thường thường sẽ đến biển xanh đứng nhìn ở xa xa.

Mà phần ái mộ này làm sự ghen ghét mà nàng dành cho Phù Tang ngày một lớn dần, cho nên khi nàng biết được Phù Tang đi theo Kim Ô đến hạ giới lịch kiếp, nàng không hề đè nén cơn oán giận trong lòng mình lại.

Vì để Phù Tang vĩnh viễn không thể quay về Thiên giới, có thể nói nàng rất hao tốn tâm huyết, không từ thủ đoạn, thậm chí không ngại làm U Nghiên lợi dụng vài lần, cuối cùng rơi vào một kết cục cực kỳ thê thảm.

Nếu vị kia là nữ ba ác độc yêu mà không chiếm được, vậy thì dễ giải thích tại sao nàng không giết Lạc Minh Uyên rồi!

Thích chứ gì nữa.

Đến nỗi vì sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy à, xét đến tất cả những sự chênh lệch giữa thế giới này và tiểu thuyết, Diệc Thu xin được mạnh dạn suy đoán một chút.

Úc Tố ghen ghét Phù Tang vì có được tình yêu của Kim Ô, muốn hại Phù Tang vĩnh viễn lưu lại phàm trần. Nàng nhịn đau thương tổn Lạc Minh Uyên có lẽ là bởi vì thấy U Nghiên ra tay, lúc này mới quyết định tương kế tựu kế, muốn mượn cơ hội này để dụ Giang Vũ Dao bước từng bước đến bẫy rập nàng đã giăng sẵn, đợi đến khi Giang Vũ Dao hoàn toàn bị ép đến bước đường cùng, nàng lại giả vờ vô tội, nói ra một câu “có người giả thành ta” là có thể dễ dàng giá hoạ lên đầu U Nghiên.

Bởi vì U Nghiên thật sự đã ra tay, điều này không giả được.

Nhưng mà trùng hợp vào đúng lúc này lại bị Triều Vân lén xuống núi tìm Lạc Minh Uyên bắt gặp.

Thân phận hiện tại của Lạc Minh Uyên chỉ là người phàm, nhưng Triều Vân vẫn là Mộc Thần Câu Mang, Úc Tố sợ bị phát hiện nên đành phải cuống quýt rời đi.

Triều Vân tự mình hạ phàm, đương nhiên cũng sợ lộ thân phân, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa còn sợ trước khi Giang Vũ Dao tìm được Lạc Minh Uyên, Lạc Minh Uyên sẽ bị yêu tà khác quấy nhiễu nên đã dùng pháp thuật lấp kín cửa động lại.

Tất cả những suy đoán này cứ vậy mà diễn ra hết sức trôi chảy.

Và trong lúc suy đoán, Diệc Thu thật sự rất muốn giơ hai ngón cái ở hai chân lên để tự khen mình.

Cơ trí, thật sự quá là cơ trí.

Đáng tiếc, hiếm lắm nàng mới cơ trí được một lần vậy mà chẳng có ai để chia sẻ suy đoán của mình.

Giờ này khắc này, đối mặt với vấn đề của U Nghiên, nàng cũng chỉ có thể giả ngu giả ngơ trả lời: “Lạc Minh Uyên nói hắn nghe thấy giọng nữ tử, cái giọng điệu do do dự dự, ấp úng ấy rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ. Chiếu theo lời nói của ta, có lẽ hắn cảm thấy mình sắp đi đời nhà ma nên xuất hiện ảo giác! Tiểu trư chân kia ấy à, ngoài miệng thì bảo nghe giọng của nữ tử, nhưng giữa rừng núi hoang vắng lấy đâu ra nữ tử? Ta thấy rõ ràng là ảo giác ra giọng của Giang Vũ Dao mới không dám thừa nhận!”

U Nghiên rũ mi hỏi: “Sao ngươi biết?”

Diệc Thu tiếp tục nói bậy bạ: “Thì người sắp chết trong đầu thường hay suy nghĩ hình ảnh của người mình quan tâm nhất ấy.”

U Nghiên nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười hỏi: “Lúc trước, ngươi tưởng ta muốn giết ngươi, trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì?”

Diệc Thu không khỏi sửng sốt, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, trả lời ậm ừ: “Ai, ai mà nhớ rõ mấy chuyện ấy, lúc đó thiếu chút nữa thì bị ngươi hù chết, đầu óc rối bời lắm được không!”

“Có phải ngươi cũng suy nghĩ rằng...” U Nghiên nói rồi bỗng nhiên ngừng lại mấy giây, nàng vươn ngón tay ra, khảy nhẹ lỗ tai tiểu Dương Đà, lúc này mới nói tiếp, “Ta còn trẻ như vậy, chưa tu ra hình người cũng chưa gặp được phu quân, ta không muốn chết quá sớm. Hửm?”

Khi U Nghiên nói ra lời này, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, từ “hửm” cuối cùng kia lại càng thâm thuý hơn, âm cuối hơi hơi nâng lên tựa như mang theo dấu ngã rất là kỳ quái.

Khoảnh khắc ấy, Diệc Thu cũng không biết vì sao lại cảm thấy hai má của mình nóng hôi hổi.

Nàng nghĩ, nếu trên mặt Dương Đà không có lông, giờ này khắc này, chắc hẳn mặt nàng đã đỏ choét.

Kỳ lạ thật, rõ ràng bản thân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thế mà khi nghe thấy câu hỏi của U Nghiên lại vô cớ cảm thấy thẹn trong lòng.

“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi đừng nói bây nha! Ta không có nghĩ đến mấy chuyện đó đâu!” Tiểu Dương Đà ngưỡng đầu cố gắng phản bác.

U Nghiên khẽ cười: “Tốt nhất không có, ngươi là linh sủng của ta.”

Diệc Thu nhỏ giọng nói thầm: “Nói vậy là ý gì?”

“Ý là, ngươi chỉ được đi theo ta.” U Nghiên dừng bước, đôi tay nâng chiếc đầu nhỏ của tiểu Dương Đà lên, cong mày, nói không chút để ý, “Nếu có một ngày, ngươi muốn đổi một người khác để đi theo, ta có thể cho ngươi hai lựa chọn.”

Diệc Thu nghe vậy nuốt nước miếng cái ực, mắt nhỏ chớp chớp, hỏi một cách sợ sệt: “Hai lựa chọn nào?”

Khóe miệng U Nghiên nhếch lên một độ cung nguy hiểm, mười ngón tay ôm đầu Dương Đà hơi siết lại, dưới ánh mắt khiếp đảm của nàng, kề sát vào tai nàng, thầm thì một câu.

“Ngươi làm thịt người nọ, hoặc là... Ta làm thịt người.”

Ê này...

Quả nhiên điểu nữ nhân sẽ không bao giờ cho Thảo Nê Mã chọn lựa điều tốt.

Tiểu Dương Đà hít sâu một hơi, hai mắt trừng lớn hô lên: “U Nghiên!”

U Nghiên: “Sao?”

“Ngươi, ngươi mà cứ làm ta sợ như vậy, sẽ dễ đánh mất ta lắm đấy...” Tiểu Dương Đà nói, dẩu miệng thở hồng hộc.

U Nghiên im lặng một lúc rồi bật cười một tiếng, vò vò cổ tiểu Dương Đà, đứng dậy đi về phía trước.

Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm một chút, vội vàng đuổi theo bước chân U Nghiên.

Sau khi ăn no nê, U Nghiên đưa Diệc Thu tới dòng suối nhỏ trong khu rừng u tĩnh từng đến vào lần trước.

Ngày hôm trước, tiểu Dương Đà chạy một mạch từ trên núi xuống chân núi, cả người dính đầy bùn đất, ngặt nỗi không có chỗ để tắm rửa nên đành phải chắp vá chịu đựng hai ngày, giờ này khắc này cuối cùng cũng được tắm sạch sẽ ở suối nước mát lạnh.

Tiểu Dương Đà tắm rửa xong, lông tơ trên người đều dính sát vào thân hình gầy guộc, không còn mượt mà tròn trịa như ngày thường, trông rất xấu xí.

Nàng vừa rũ bọt nước trên người cho bớt nặng, vừa cẩn thận đi đến gần bên U Nghiên.

Giờ phút này U Nghiên đang ngồi dựa vào một thân cây nhắm mắt dưỡng thần, Diệc Thu sợ làm ồn đến nàng nên mỗi bước chân đều đi cực nhẹ.

Có điều đã vụn bên dòng suối quá nhiều, đi từng bước cũng có thể dẫm tạo ra tiếng vang.

U Nghiên nghe tiếng, mở bừng mắt.

Nàng nhìn tiểu Dương Đà dừng lại bước chân vì sợ làm sai ở trước mặt mình khoảng chừng hai giây, sau đó khoé miệng liền khẽ nhếch lên.

Diệc Thu không khỏi sửng sốt.

Một màn này, giống như đã từng xảy ra, rồi lại không mấy tương đồng.

Tiểu Dương Đà ướt dầm dề, xấu hoắc bỗng nhiên nghiêng đầu, lẳng lặng ngóng nhìn vị “chủ nhân” dịu dàng trước mặt, nhất thời cảm thấy như đang quay trở về thuở ban đầu.

Nàng chỉ đi theo U Nghiên tới đây tắm rửa, không có gặp được Lạc Minh Uyên, cũng chưa từng quen biết Giang Vũ Dao.

Tiên Lộc Môn hay Thần nữ Xà sơn gì gì đó đều không có bất kỳ liên quan nào đến các nàng.

Nàng chỉ là một con Dương Đà, đi theo chủ nhân ra khỏi Ma giới lạnh lẽo, đến nhân gian này để phơi nắng.

Nếu được như vậy, thật là tốt biết bao.

Kỳ lạ quá, rõ ràng thời chưa trôi qua lâu nhưng nàng đột nhiên lại không muốn trở về thế giới kia như trước.

Bởi vì ở thế giới kia, không có ai nhìn thấy nàng, sẽ không lộ ra nụ cười tốt đẹp như nụ cười của U Nghiên.

U Nghiên: “Ngươi thật xấu.”

Diệc Thu: “......”

Đây là lý do mà ngươi cười sao?

Đậu má, chân cứng rồi đó!

Trả cảm động lại cho ta!

U Nghiên thấy mặt tiểu Dương Đà dần dần vặn vẹo, ý cười nơi đáy mặt lại càng sâu vài phần.

Diệc Thu bất mãn cắn chặt răng, thấy sự phẫn nộ của bản thân không được xem trọng, vì thế thở phì phò đến cạnh U Nghiên, cố ý giẫm chân tạo thành dấu chân nhỏ trên ống tay áo trắng tinh của nàng.

U Nghiên theo bản năng duỗi tay xoa đầu Diệc Thu, kết quả phát hiện không quá thoải mái bèn thuận thế đẩy nhẹ nàng ra nơi khác.

Rồi sau đó nhắm mắt lại và nói: “Phơi khô rồi hẵng qua.”

Diệc Thu nghe xong tức giận hít sâu một hơi, một đôi mắt tròn xoe sắp bị nàng trừng nhảy ra khỏi hốc mắt.

“U Nghiên!” Diệc Thu hung hăng rống lên một tiếng.

“Sao?”

“Ngươi ghét bỏ ta!” Diệc Thu càng hung hơn vừa nãy.

U Nghiên mở hai mắt, nhìn Diệc Thu với ánh mắt đầy tìm tòi, từ từ hỏi lại một câu: “Có ý kiến?”

Diệc Thu nghe xong, lập tức tức giận đến mức dậm chân tại chỗ.

Sao nàng có thể không có ý kiến được!

Lúc mà lông nàng xù xù thì điểu nữ nhân vừa vò vừa xoa, chẳng qua chỉ mới tắm rửa lông ướt thôi mà nàng đã nhanh chóng “không xứng” rồi sao?

Vậy tương lai nàng trở thành người, nói không chừng sẽ bị điểu nữ nhân ghét bỏ thậm tệ hơn nữa!

Không được, nàng phải phản kháng!

Diệc Thu bỗng nhiên đứng tại chỗ hít sâu ba lần liên tiếp.

Giây tiếp theo, tiểu Dương Đà ướt dầm dề cả người đột ngột nhảy cái phịch lên trên đùi U Nghiên, nằm bò không chịu động như con chó ghẻ.

U Nghiên không khỏi run lên, sau khi lấy lại tinh thần, hai tay siết chặt thành quyền chợt buông lỏng ra.

Nàng nhíu mày quát: “Đi xuống!”

Tiểu Dương Đà lại ngẩng cổ, hét to vào mặt nàng khiến nước miếng bay tứ tung: “Sao nào! Có ý kiến?”

U Nghiên: “......”

- ---o o----

Tác giả có lời muốn nói:

U Nghiên: Linh sủng càng ngày càng làm càn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.