Tiểu Dương Đà

Chương 55: Chương 55: Nhà ngươi ở đâu?




U Nghiên dẫn tiểu Dương Đà đang giận dỗi phía sau mình về thành.

Sau khi vào thành, nàng vẫn luôn đi dạo qua lại trên phố, chỗ nào cũng đi nhưng nhất quyết không chịu về y quán.

Diệc Thu xem như đã nhận ra, U Nghiên đây là lười trở về quấy rầy thế giới hai người của thụ nữ nhân và điểu nam nhân, định quanh quẩn ở bên ngoài lâu một tí, có thể kéo dài bao nhiêu thì kéo.

Dù đang giận dỗi U Nghiên nhưng khi tới giờ cơm nàng vẫn cần phải ăn một cái gì đó.

Người có thể không vì năm đấu gạo khom lưng nhưng bây giờ nàng không phải con người, nàng chỉ là một con Dương Đà, mà Dương Đà lại không thể không làm ra hành động khom lưng vì một bữa cơm.

Vậy mới nói quyết tâm của tiểu Dương Đà hoàn toàn không đáng nhắc đến, tựa như tác giả bồ câu nào đó chẳng hạn, ban ngày vừa mới đặt mục tiêu đăng thêm chương mới thì tối đến liền thất bại.

Nhưng mà Diệc Thu cũng không phải không có tính tình, vì không để cho U Nghiên cảm thấy nàng quá dễ dỗ, nàng vừa nhai đồ ăn U Nghiên đút đến miệng vừa điên cuồng liếc nhìn U Nghiên bằng ánh mắt khinh thường.

Cuối cùng, U Nghiên lau xong miệng cho nàng, nàng liền lầm bầm quay đầu chạy đi.

Chờ đến khi U Nghiên trả xong tiền cơm, đi ra quán ăn, tiểu Dương Đà nhà nàng đã bị ba đứa bé chưa đủ mười tuổi vây quanh.

Vóc dáng của bọn nhỏ thậm chí không cao bằng tiểu Dương Đà nhưng lại nhảy cười vây quanh ở bên cạnh tiểu Dương Đà, vừa quơ quơ cọng cỏ không biết lấy từ đâu ra đến bên miệng tiểu Dương Đà, vừa duỗi tay vuốt bộ lông trên người tiểu Dương Đà, vui vẻ nói ra những từ như thật mềm mại, thật thoải mái, thật đáng yêu.

Diệc Thu cảm thấy hơi quẫn bách khi bị ba đứa nhóc này sờ, thấy U Nghiên ra khỏi quán ăn, nàng vội vàng ném tới ánh mắt xin giúp đỡ.

U Nghiên đi đến chỗ Diệc Thu, nhàn nhạt nói câu: “Đi thôi.”

Bọn nhỏ thấy chủ nhân của “dê con” đã tới nên tránh đường ra, Diệc Thu thấy vậy bèn nhanh chóng đuổi theo bước chân U Nghiên.

Ba đứa nhóc nhảy nhót đuổi theo, ngửa đầu nhìn U Nghiên, cười rất hồn nhiên chất phác.

“Tỷ tỷ! Ngươi thật là xinh đẹp!”

“Ngươi cũng rất đáng yêu.”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đây là cừu lớn ạ?”

“Là tiểu Dương Đà.”

“Ta lớn chừng này rồi mà chưa thấy nó bao giờ! Nó đáng yêu quá!”

“Nàng rất ngốc.”

“Tỷ tỷ, bọn ta có thể sờ thêm được không ạ?”

“Tính tình nàng kém lắm, lúc không vui sẽ phun nước miếng.”

“Á! Bây giờ trông nó có vẻ không được vui lắm, liệu nó có phun chúng ta không?”

“Khó mà nói được.”

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, điểu nữ nhân U Nghiên lại có kiên nhẫn nói chuyện với mấy đứa trẻ không quen biết ở ven đường. Nói thì cứ nói đi, hà cớ gì lại không buông tha cho nàng, trong chốc lát nói nàng ngốc, trông chốc lát thì nói tính tình nàng kém...

Câu trước...

Câu trước có cơ sở thực tế, nàng đương nhiên không phủ nhận, nhưng câu sau rõ ràng là lời bôi nhọ!

Diệc Thu thề với trời, nàng tuyệt đối là một con Dương Đà có tính tình tốt nhất thế giới này, từ nhỏ đã tiếp thu với nền giáo dục tư tưởng đạo đức, tuy có được ưu thế chủng tộc trời ban nhưng chắc chắn số lần nhổ nước miếng chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay!

Nghĩ đến đây, tiểu Dương Đà không thể kìm nổi sự bất mãn mà nghiến răng nghiến lợi.

Cũng may sắc trời càng lúc càng tối, ba đứa nhóc kia cũng không đi theo U Nghiên lâu lắm liền từng người chạy về nhà mình.

Người trên đường đi tới đi lui vội vàng, như thể mỗi người chỉ có duyên phận lướt ngang qua nhau.

Diệc Thu vẫn luôn đi theo sau U Nghiên, cứ như mãi mãi đi theo là sẽ không chặt đứt được mối duyện phận này.

Nàng thấy U Nghiên đi ở phía trước, rồi bỗng nhiên dừng lại bước chân, xoay người quẹo vào một quán trọ sạch sẽ.

Cuối cùng U Nghiên vẫn không có ý định trở về, bởi vì dù sao y quán kia cũng chỉ có hai căn phòng để khách ngủ lại, mà điểu nữ nhân thì lại không thích ngủ cùng với người khác.

Đừng nói là người, ngay cả Dương Đà còn không được...

Nếu không thì sao lại nói điểu nữ nhân này kỳ quái chứ? Rõ ràng chỉ nằm nửa cái giường, vậy mà cứ nằng nặc đuổi tiểu Dương Đà xuống đất ngủ.

Thôi, làm quen là được, dù sao...

Dù sao thời gian cũng không còn nhiều.

Nghĩ vậy, Diệc Thu gục đầu xuống, theo U Nghiên vào quán trọ kia.

Buổi tối hôm ấy, Diệc Thu vẫn không chịu nói gì, nàng chỉ buồn rầu ôm gối đầu, nằm lên trên tấm thảm trải dưới sàn.

Nàng cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ biết rằng sau khi mình tỉnh dậy, túi thơm bị nàng gỡ ra trong lúc tắm rửa ngày hôm qua đã trở lại trên cổ.

Túi thơm đổi đổi mới hương liệu, mùi thơm dịu nhẹ dễ chịu, không một chút ngột ngạt.

Diệc Thu ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt liền thấy hai cái chén đặt trên bàn tròn đối diện giường đang đè một tờ giấy Tuyên Thành mỏng.

Diệc Thu buông lỏng gối đầu ôm trong lòng ngực, gắng sức giãn từ từ bốn cẳng chân nhỏ, đứng dậy tiến đến chỗ hai cái chén sứ kia.

Chén sứ bên trái đựng bánh nướng đã được xé sẵn, chén sứ bên phải đựng đầy sữa bò.

Tờ giấy bị cái chén đè xuống có viết hai hàng chữ.

—— Ta đi xem bọn họ, ngươi ăn xong thì lại đây.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, “bọn họ” chắc chắn là Giang Vũ Dao và Lạc Minh Uyên.

Thế đạo thay đổi nha, ngay cả vai ác cũng biết quan tâm đến nam nữ chủ, nếu cái này bị những người đọc kêu trời khóc đất ở khu bình luận thấy được, không biết sẽ có cảm tưởng gì đây.

Diệc Thu cúi đầu húp một ngụm sữa bò, khi ngẩng đầu không khỏi nhìn thoáng qua tờ giấy U Nghiên để lại, khoé miệng đột nhiên ngăn không được mà nhếch lên.

Trước đây điểu nữ nhân này cứ nói đi là đi, sẽ chẳng hề quan tâm đến chuyện tiểu sủng vật nhà mình có lo lắng sợ hãi hay không.

Vậy mà giờ đây cũng đã biết để lại thư giải thích hành tung của mình.

“Xem như ngươi có lương tâm, hôm nay... Tạm thời không giận ngươi nữa.” Diệc Thu nhỏ giọng nói thầm, vùi đầu ăn xong bữa sáng của mình.

Bên trong Diệp thị y quán, Diệp đại phu đang xem bệnh cho khách nhân, còn tiểu học đồ bên cạnh thì đang bốc thuốc theo đơn.

Bỗng nhiên, một con tiểu Dương Đà lông xù xù hấp tấp vọt vào trong, nghênh ngang chạy băng băng về phía sân sau cứ như đây là nhà của mình.

Diệc Thu mới vừa chạy đến sân sau thì thấy U Nghiên đang ngồi trên ghế đá trong viện uống trà một mình.

U Nghiên nhận ra ánh mắt nàng nên cũng giương mắt nhìn lại.

Diệc Thu nở nụ cười, nhảy tung ta tung tăng tới chỗ U Nghiên, vừa định há mồm chào hỏi, U Nghiên liền duỗi tay đè phía sau cổ nàng.

“Làm gì thế...”

“Không đút một bữa, miệng đã dính đầy đồ ăn!” U Nghiên cau mày, cầm một tấm khăn lụa sạch sẽ, bắt đầu lau miệng cho tiểu Dương Đà.

Tiểu Dương Đà nhíu nhíu mày, trợn to mắt trừng U Nghiên, đáy mắt viết đầy bất mãn.

Đợi đến khi U Nghiên lau sạch cái miệng nhỏ của nàng bằng nước trà, nàng mới thầm “hừ” một tiếng, nói: “Ta là Dương Đà, nào phải người, ta không có tay mà!”

U Nghiên nghe vậy, cười xoa cái đầu xù xù lông của nàng.

Diệc Thu bĩu môi, nhìn thoáng qua căn phòng đang đóng chặt của Lạc Minh Uyên, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi, tiểu trư chân kia có đỡ hơn chút nào chưa?”

U Nghiên không đáp, chỉ hỏi lại: “Sao ngươi vẫn luôn gọi hắn là tiểu trư chân vậy?”

“Đại trư chân là cách gọi chung của những tên nam nhân hoa tâm không đáng tin ở quê hương ta.” Diệc Thu nghiêm túc giải thích, “Lớn thì kêu đại trư chân, nhỏ thì đương nhiên sẽ kêu là tiểu trư chân rồi.”

U Nghiên trầm mặc hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Nhà ngươi ở đâu?”

Diệc Thu không khỏi sửng sốt, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, nhỏ giọng nói: “Hỏi cái này để làm gì?”

U Nghiên nhàn nhạt nói: “Nếu một ngày nào đó ngươi muốn trở về, ta có thể xuy xét xem có nên đi với ngươi không.”

Diệc Thu lắc lắc đầu, trả lời: “Ngươi không tìm được chỗ đó đâu, ta cũng không tìm được...”

“Tam giới này không có chỗ ta không đi được.”

“Chắc chắn có.” Thôi điểu nữ nhân ơi, mấy nam tổng tài trong tiểu thuyết bá tổng thường nói qua lời này chưa có một ai dám bước vào WC nữa cả.

“Không có.” U Nghiên vô cùng chắc chắn.

Diệc Thu trợn trắng: “Được rồi được rồi, ngươi nói không có thì không có! Nhưng ta thật sự không nhớ ra, ta cũng chẳng biết vì sao đến được đây...”

U Nghiên suy nghĩ một lát, nói: “Khi nào nhớ ra thì nói cho ta biết.”

“Ừm.” Diệc Thu gật gật đầu có lệ.

Đúng lúc này, Giang Vũ Dao bưng một khay vải bó thuốc ướt sũng máu ra khỏi phòng Lạc Minh Uyên.

Tiểu Dương Đà lập tức chào hỏi: “Giang cô nương, tiểu... Sư đệ ngươi đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn rồi, hắn hồi phục rất nhanh.” Giang Vũ Dao nói, cười nhẹ với Diệc Thu, “Lạc sư đệ nói với ta, ngươi tuy là yêu tinh nhưng từ nhỏ đã đi theo Bạch cô nương, bản tính lương thiện, cũng không đả thương người. Ngươi thông minh như vậy, cố gắng tu hành, tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu.”

“Có vẻ người không có thành kiến với yêu tinh mấy.” Diệc Thu ngửa đầu nói.

“Ngươi biết mà, sư đệ của ta hắn...” Giang Vũ Dao cúi đầu xuống một lát, rồi khoé môi chợt nhếch lên, hỏi ngược lại, “Tam giới to lớn, người, quỷ, tiên, yêu, thần và ma, sao mới gọi là thiện, sao mới gọi là ác?”

“Yêu ma làm ác, tiên thần làm thiện.” Giọng nói U Nghiên lạnh băng, “Chẳng phải thế nhân đã phân rõ thiện ác ra sẵn rồi sao?”

Giang Vũ Dao nghe vậy, lắc lắc đầu, nàng nói: “Tất cả yêu linh phàm trần đều có thể tu tiên, tiên thần bầu trời cũng có thể đọa ma. Thiện ác thị phi trước giờ chỉ ở trong tâm. Tựa như sức mạnh trong tay, dùng để bảo vệ đó là thiện, dùng để huỷ diệt đó là ác.”

Diệc Thu theo bản năng nhìn thoáng sang U Nghiên, chỉ thấy nàng đưa mắt nhìn xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ một gợn sóng.

Nhưng lúc này đây, U Nghiên không có tiếp lời của Giang Vũ Dao.

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Giang Vũ Dao bưng khay gỗ trong tay chuẩn bị rời đi, U Nghiên lại ngước mắt lên hỏi: “Ngươi tính khi nào đưa Lạc Minh Uyên về núi?”

Bước chân của Giang Vũ Dao khựng lại, suy nghĩ một lát, xoay người trả lời: “Đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích con chim yêu kia, trong môn lại không ai để ý đến sống chết của Lạc sư đệ, ta sẽ không mang hắn về... Đợi đến khi vết thương trên người hắn lành hẳn, ta sẽ dẫn hắn cùng đi rèn luyện.”

“Hắn không có bất kỳ bản lĩnh nào cả.” U Nghiên nói rồi bình thản nhấp một ngụm như không có gì xảy ra.

Giang Vũ Dao xoay người nhìn U Nghiên, đáy mắt hiện vài phần tức giận rồi dần dần tan đi sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Nàng cười cười, kiên định nói, “Ta là sư tỷ hắn, sư phụ xem thường hắn, ta xem trọng là được, sư phụ không dạy hắn, ta tới dạy. Tất cả mọi người nói hắn là phế vật, nhưng ta biết, hắn không phải, hắn chỉ là... Không muốn trở thành một người mà mọi người đều sợ hãi thôi.”

U Nghiên nhắm hai mắt, chậm rãi hít một hơi thật sâu, không nói nữa.

Giang Vũ Dao nhanh chóng rời đi, khi quay về nàng lập tức đi thẳng vào phòng của mình mà chẳng thèm nhìn U Nghiên một cái, hiển nhiên là không mấy vui vẻ.

U Nghiên chọc giận người ta xong, vẫn thản nhiên ngồi uống cho xong trà trong ấm.

Cuối cùng, nàng đứng dậy nói: “Đi thôi, nơi này không cần chúng ta.”

“Về Ma giới sao?” Diệc Thu hỏi.

“Ngươi muốn về?” U Nghiên hỏi ngược lại.

Diệc Thu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu đáp: “Tùy ngươi.”

Dù sao cốt truyện đi không nổi nữa, ở đâu cũng đều chờ chết, không có gì khác nhau.

U Nghiên tự hỏi một lát, nói: “Vậy không trở về.”

“Hả?” Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt tiểu Dương Đà, “Còn, còn có chuyện gì khác sao?”

“Nhân gian khá tốt.” U Nghiên nói, híp mắt nhìn mặt trời.

Ta là quỷ mới tin ngươi! Chắc chắn là ngươi còn muốn làm gì đó!

- ---o o----

[1] Trư chân/Móng heo (猪蹄子): chỉ những người hái hoa ngắt cỏ, bội bạc hoặc là không hiểu lãng mạn. Móng heo cũng được gọi là chân heo (猪脚 - Zhū jiǎo) và từ chân heo này lại đồng âm với từ vai chính (主角 - Zhǔ jiǎo), thông thường đóng vai tra nam trong phim ngôn tình 3 xu nên mới dùng từ móng heo để hình dung tra nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.