Tiểu Dương Đà

Chương 68: Chương 68: Ta bán ngươi rồi...






Diệc Thu ngồi xổm bên thau đồng chứa đầy nước, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.

Đó là một gương mặt xa lạ rồi lại chọc người yêu thích, môi anh đào mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn mang theo vài phần trẻ con, thịt mum múp nhưng không béo, nhìn qua có vẻ giống như đứa trẻ loắt choắt cỡ 15 - 16 tuổi.

Lông tơ trắng tinh hóa thành một bộ y phục thuần trắng, mái tóc đen hơi xoăn xõa trên vai có chút bù xù.

Cuối cùng nàng cũng biến thành người.

Vui vẻ nhưng lại không mấy vui vẻ.

Chỉ với vẻ ngoài như một cô nhóc thế này e là khi gặp phải tiểu trư chân, nàng cũng không có mặt mũi nói mình lớn hơn hắn.

Diệc Thu sửng sốt nhìn chằm chằm vào đôi tay đã toạc băng gạc một lúc lâu, ngón tay lúc đóng lúc mở mà hoạt động một chút rồi sau đó vô ý chạm đến vết bỏng trên tay, nàng đau đến cau mày hít ngược một ngụm khí lạnh.

Không chỉ tay mà vào giờ phút này ngay cả cặp chân trần trụi làm căng hỏng băng gạc đang đạp lên trên mặt đất cũng cảm thấy đau đớn đến khó tả.

Diệc Thu đứng dậy, nhìn U Nghiên với vẻ mặt không biết phải làm sao.

Nàng đã từng nghĩ đến chuyện mình sẽ làm sau khi biến thành người, nhưng ngay lúc này đây, nàng lại vô cùng bối rối, hoàn toàn không biết bản thân nên làm gì.

Đây không phải ảo giác, nàng đã không phải là một con Dương Đà, đứng ở trước mặt U Nghiên cứ cảm thấy có đôi chút... Mất tự nhiên.

Cảm giác này giống như vẫn luôn chú ý một người, mà mình đứng ở đằng xa xa, bản thân quen biết người kia nhưng người kia lại không quen biết mình. Rồi bỗng nhiên có một ngày, nàng đi đến trước mặt người kia, thấp thỏm, hoảng loạn còn có chút khiếp đảm hiện lên trong lòng.

Liệu người kia có thích nàng không?

Mà nàng, nên dùng cách gì để tiếp cận được người kia đây?

Nàng không thể ghé vào bên cạnh U Nghiên, ngáp dài giống một con động vật nhỏ như trước đây.

Nàng không thể ôm đùi U Nghiên rồi khóc hu hu xin tha sau khi phạm sai lầm như những lần trước.

Nàng không thể đến bên cạnh U Nghiên, dụi dụi vào người U Nghiên hay để U Nghiên vuốt lông cho mình mỗi khi nhàm chán nữa.

Nói cách khác, U Nghiên vẫn là U Nghiên nhưng tiểu Dương Đà đã không phải là tiểu Dương Đà.

"Lại đây." U Nghiên ngồi ở trên giường nhẹ giọng nói với nàng.

Diệc Thu nghĩ ngợi, tựa như trên mặt đất có cái đinh nàng đi một chút đau một chút, đau một chút nhảy một chút, một đường nhe răng trợn mắt nhảy đến bên mép giường, sau đó nàng đứng không vững, bổ nhào về phía trước cùng với tiếng kêu "á á á" phát ra từ miệng.

U Nghiên duỗi tay đỡ lấy khuỷu tay phải của nàng, nàng nhón mũi chân, dẩu mông, một tay chống trước giường tạo thành một tư thế vô cùng kỳ quái.

"Shh ——" Cái tay chống lên giường đau quá đi...

Diệc Thu không khỏi nhíu mày, hít ngược một ngụm khí lạnh.

Hôm nay dường như nàng đã hít xong gần hết tất cả những ngụm khí lạnh của cả một tháng qua.

Những giọt nước mắt cố kiềm vào lúc nãy lại trào ra ngay khi gặp phải đau đớn.

Nếu đặt ở trước kia, có lẽ U Nghiên sẽ lại nói nàng là đồ yếu ớt.

Nhưng bây giờ độ thiện cảm đã cao vậy rồi, chắc sẽ không còn ghét bỏ nàng nữa đúng không?

"Yếu ớt." U Nghiên nhíu nhíu mày, buông lỏng tay đang đỡ Diệc Thu.

Diệc Thu dần dần thu người lại, ngồi xổm bên mép giường với vẻ mặt tủi thân —— động tác cuộn tròn cơ thể vẫn tự nhiên như lúc còn làm Dương Đà.

Nàng im lặng cắn cắn môi, muốn phản bác nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không có mặt mũi để mở miệng.

Giờ này ngày này, người tá túc ở tiểu viện này ngoại trừ Triều Vân mang mọi người đến đây, còn có ai bị thương nhẹ hơn con Dương Đà lười biếng như nàng?

Rõ ràng là bị thương nhẹ nhất nhưng được hưởng sự quan tâm chăm sóc từ mọi người.

U Nghiên nói nàng yếu ớt quả thật không sai chút nào.

Nhưng nàng thật sự chưa từng bị thương đến mức ấy!

Ở thế giới cũ, bị rách một tí da, va va đập đập chảy một tí máu nàng đều có thể đăng lên Weibo và vòng bạn bè để bán thảm, đâu giống bây giờ, suýt chút nữa thì bị con "hot dog" ăn luôn, hơn nữa còn không có chỗ than khổ.

Diệc Thu nghĩ nghĩ rồi thu cái tay đang chống trên giường về, cúi đầu im lặng thổi thổi vết thương ở ngón tay và trong lòng bàn tay.

Đang thổi giữa chừng, tay nàng chợt bị U Nghiên nắm lấy, thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cái tay lạnh lẽo kia lôi kéo thật mạnh.

Cú lôi kéo này mang theo một sức mạnh làm người hoàn toàn không thể kháng cự được, hệt như đang dùng roi kéo nàng, khiến cho hai chân nàng nhanh chóng nhấc khỏi mặt đất, "ê ê" một tiếng bổ nhào vào trên giường, cơ thể còn đè lên đùi U Nghiên.

Tuy nói người ngã trên giường không đau nhưng lần này vẫn làm Diệc Thu quăng ngã đến ngơ ngác.

Nàng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía U Nghiên.

U Nghiên: "Ngồi ngay ngắn vào."

Diệc Thu nghe vậy, vội vàng dùng khuỷu tay chống giường, sau đó lập tức cá mặn xoay người, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh U Nghiên.

Nàng sợ hãi cúi thấp đầu, ánh mắt lại không tự giác mà nhìn lén U Nghiên vài lần.

U Nghiên không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay Diệc Thu, đầu ngón tay mang theo linh lực, khẽ phất qua vết bỏng trên cái tay kia.

Mặc dù không thể làm miệng vết thương khép nhưng cảm giác mát lạnh ấy lại nhanh chóng xoa dịu đi cái đau đớn nóng rát lúc trước.

Diệc Thu sửng sốt một lát, thấy U Nghiên nhẹ nhàng buông tay trái nàng xuống, rồi nhẹ nhàng kéo lấy tay phải của nàng, mãi một lúc sau nàng mới hoàn hồn, vốn định thụt tay về thì lại bị tay U Nghiên giữ chặt không tài nào tránh thoát được.

"Ngươi, ngươi ngươi, đừng phí linh lực vì ta..." Diệc Thu nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở, "Vết thương của mình còn chưa khỏi hẳn, quan tâm đến vết thương nhỏ của ta làm gì chứ!"

U Nghiên cũng không để ý đến nàng, tiếp tục dùng linh lực chữa thương cho nàng.

Diệc Thu suy nghĩ một lúc rồi rũ mi, nhỏ giọng nói: "U Nghiên, ta không ngờ... Bọn họ sẽ quay về cứu chúng ta."

U Nghiên nhàn nhạt đáp: "Đúng là rất buồn cười."

Diệc Thu trầm ngâm hai giây, lại tiếp tục nói thêm: "Ta không ngờ rằng chúng vẫn còn sống, lúc ấy bọn họ bắt lấy ta, không cho ta trở về cho nên..."

"Cho nên?"

Diệc Thu căng thẳng nuốt nước miếng, theo bản năng duỗi duỗi cổ về phía trước như Dương Đà, phát hiện chưa đủ dài vì thế cơ thể nàng cũng xê dịch, tiến đến bên tai U Nghiên.

Nàng nhẹ giọng nói: "Cho nên, ta bán ngươi rồi..."

U Nghiên nghe vậy nhíu nhíu mày.

Diệc Thu lại vội vàng giải thích: "Nhưng ta có bán hay không thì bọn họ vẫn sẽ nghi ngờ ngươi thôi! Linh lực, giọng nói của ngươi... Dù sao, ngươi bại lộ rồi!"

Hôm nay tỉnh lại, kể cả Lạc Minh Uyên hay Giang Vũ Dao đều chưa từng hỏi nàng điều gì, mọi người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, một đám đều giả vờ như không hề có chuyện xảy ra.

Nhưng chuyện về chim yêu ở Tiên Lộc Môn phải cho họ một lời giải thích rõ ràng.

Việc này, U Nghiên không thể không biết.

U Nghiên trầm mặc một lát, nói: "Không sao cả, sẽ giải thích sau."

"Ừm..." Diệc Thu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thật ra, việc này cũng không khó giải thích lắm, đơn giản là làm chuyện xấu với mục đích tốt, đợi sau khi giải thích xong, Lạc Minh Uyên nghĩ sao cũng không quan trọng, chỉ cần U Nghiên không tức giận là được.

U Nghiên buông tay phải của Diệc Thu xuống, thấp giọng nói: "Chân."

"Không, không cần đâu..."

Diệc Thu từ chối theo phép lịch sự lại bị U Nghiên trừng mắt liếc một cái, trong lòng tức khắc sinh ra nhút nhát, do do dự dự mà xê dịch mông, thay đổi dáng ngồi, đưa chân đến trước mặt U Nghiên.

Trời má ơi, nàng rốt cuộc có tài đức gì chứ!

Chỉ trong một ngày mà bốn cái chân cùng tay không làm ra trò này của nàng đã được hưởng thụ các loại đặc quyền thuộc cấp bậc thiên vương rồi.

Hoàng đế nhân gian chưa chắc đã sướng bằng nàng.

U Nghiên vừa chữa thương cho nàng vừa bình tĩnh giải thích: "Với bản lĩnh của ngươi hoàn toàn không có cách để tiêu hoá huyết ngưng châu, cho nên nó vẫn còn chịu sự khống chế của ta, ngươi phải nghe lời ta nói, nếu ta không vui, chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể biến ngươi về lại hình dạng cũ."

"Hả?" Diệc Thu nghe xong nhíu mày cắn cắn môi.

Hèn gì, hèn gì U Nghiên không truyền công trực tiếp cho nàng mà một hai phải tiêu hao linh lực luyện hóa huyết ngưng châu gì đó.

Lâu vậy mới vỡ lẽ hoá ra là U Nghiên không tin nàng, hơn nữa còn muốn dùng cách khác để nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, giữ ở bên cạnh mình.

Thế mà vừa rồi lại làm nàng cảm động đến mức suýt khóc ra thành tiếng!

"Có ý kiến?"

"Không có ý kiến!" Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi đáp lời, hận không thể ném thẳng hai chữ "ý kiến" chứa ở bên trong mắt vào mặt U Nghiên.

U Nghiên thấy thế cười khẽ một tiếng: "Vậy mới đúng."

Vừa dứt lời, nàng buông lỏng mắt cá chân của Diệc Thu, thuận tay lại vuốt vuốt hai cái, sau đó rũ mi biến ra một tấm khăn lụa, bắt đầu chà lau đôi tay của mình, đáy mắt tuy không có nửa phần ghét bỏ nhưng hành vi cử chỉ lại bộc lộ hai chữ "ghét bỏ" rất rõ ràng!

Diệc Thu liên tục hít sâu ba cái.

Điểu nữ nhân này thật sự quá đáng lắm.

Lau tay xong, U Nghiên vứt bỏ khăn lụa, ngón trỏ nhấc lên, một đôi giày và vớ liền xuất hiện ở dưới giường.

"Đi xuống đi."

Diệc Thu hít thêm một cái thật sâu.

Hiểu rồi, nàng đã hiểu rồi, nàng không xứng được ngồi trên giường thêm chốc lát.

Thiếu nữ xụ mặt nhịn đau mặc vớ và giày vào, nhảy cà nhắc cà nhắc tới trước cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ta đi lấy chút thức ăn cho ngươi."

Nàng nghĩ, tuy điểu nữ nhân vẫn không tốt với nàng mấy, nhưng bây giờ nàng đã có tay có chân, dù sao cũng nên ra sức chăm sóc điểu nữ nhân trong quá trình dưỡng thương này.

"Khoan đã." U Nghiên bỗng nhiên lên tiếng kêu dừng.

Chân Diệc Thu ngừng lại, hai má hơi hơi phồng lên, quay đầu nhìn về phía U Nghiên, nở một nụ cười chân thành đầy tính chuyên nghiệp: "Chủ nhân còn muốn dặn dò gì ạ?"

"Ra cửa không thể không vấn tóc."

"......" Ờ ha, cổ đại vẫn luôn có cách nói, dù là nam tử hay là nữ tử, không vấn tóc khi ra cửa đều là đồi phong bại tục.

Nhưng nàng làm gì biết vấn tóc, buộc tóc đuôi ngựa được không?

Liệu có phù hợp với thế giới này không nhỉ?

Vả lại trong tay nàng cũng đâu có dây buộc tóc, phải dùng gì để buộc đây?

Nghĩ vậy, Diệc Thu cúi đầu nhìn tay mình, đang tự hỏi nên vấn tóc thế nào thì trên người nàng đột nhiên lóe lên một vầng sáng, ngay tức khắc mái tóc đen xoăn xoăn kia bị từng sợi dây buộc tóc màu xanh lá mạ kết thành kiểu tóc bím đèn lồng, rủ xuống hai bên vai.

Diệc Thu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào U Nghiên một hồi lâu.

"Sao còn chưa đi?" U Nghiên giương mắt hỏi.

Diệc Thu cúi đầu nhìn thoáng qua hai cái bím tóc, mím môi hỏi: "Đẹp không ạ?"

U Nghiên đánh giá từ trên xuống dưới cỡ vài lần mới ra kết luận: "Cũng được."

"Cũng được á?"

"Ừ."

Hai cái... Tóc bím lồng đèn...

Không phải chứ, thẩm mỹ của điểu nữ nhân trẻ vậy sao?

Khóe mắt Diệc Thu giật giật vài cái, sau một hồi chần chừ nàng xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến bên chậu nước nhìn thoáng qua.

Hình như trông cũng được.

Thôi thôi, tạm chấp nhận vậy, khoan nói tới việc nàng chỉ biết buộc tóc đuôi ngựa, mà cho dù có biết thì với trình trạng hiện tại của cái tay này cử động thôi cũng đã khó chịu rồi.

"Ngươi, ngươi đợi tí nhé, ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi."

"Ừ." U Nghiên đáp lời, thấy Diệc Thu kéo ra cửa phòng, như sực nhớ ra điều gì, nàng nhíu mày bảo, "Ngươi thử hỏi bọn họ xem ngày ấy chúng ta thoát hiểm bằng cách nào."

"Chắc là Triều Vân đã cứu chúng ta đấy." Diệc Thu nói như vậy.

"Không có khả năng." U Nghiên lập tức trả lời không một chút nghĩ ngợi.

"Nhưng..." Mặc dù Triều Vân phủ nhận nhưng ngoại trừ nàng ra, hoàn toàn không còn ai có đủ bản lĩnh để cứu mọi người.

"Nàng không có bản lĩnh ấy." U Nghiên khẳng định một cách chắc chắn.

"Hả?" Diệc Thu không khỏi sửng sốt.

Nghĩ kỹ lại thì có vẻ không có thật...

Đừng nói là Câu Mang tự phong ấn thần lực lén hạ phạm, kể cả nàng không hề phong ấn thần lực, Mộc thần gặp phải Họa Đấu có thể điều khiển thiên lửa... Hình như cũng không chiếm được lợi thế.

Nhưng nếu không phải Triều Vân thì ai là người đã ra tay cứu giúp chứ?

- ---o o----

Editor: U Nghiên sẽ là vợ của mình nên đừng ai danh hết nhé, cảm ơn ^^




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.