Tóm tắt chương trước: hai người vì giải quyết việc hôn sự mà đi tới khách
điếm Đồng Phúc, Bệ Ngạn bởi vì biến thành tẩu tử lừa đảo ở đế đô, bức
Lan Nhan té sỉu ngay tại chỗ.
Sau bữa cơm chiều, dọn dẹp xong bát đũa, kịch hay rốt cuộc diễn ra.
Tiết Dĩ An nhìn chằm chằm phụ thân và vợ chồng Nhai Tí, hơi mím môi, bàn tay chặn lại nói: “Không cần nói, ta đồng ý.”
Vợ chồng Nhai Tí ngẩn ra, nhìn nhau cười một tiếng.
Nhai Tí nói: “Đồng ý cái gì? Chúng ta chưa mở miệng nói gì mà.”
Tiết Dĩ An không để ý Nhai Tí, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Lan Nhan, chiếm hết tiện nghi nói:
“Tiểu mỹ nhân của ta, các ngươi không phải muốn ta cưới Tất An sao? Ta đồng ý!”
“Ah?” Tiết Thải nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhi, không hiểu chút nào : “An
An, hôm nay sao con dễ nói chuyện như vậy?” Lại nói, Tiết đại lão gia
vốn tưởng rằng hôm nay chắc chắn phải tốn lời.
Tiết Dĩ An giương cao khóe miệng, mắt long lanh vô tội:
“Phụ thân thật ra thì người không nói con cũng hiểu, thân thể của con đã bị
tên dâm tặc này sờ từ đầu tới chân, còn có thể thế nào? Trừ hắn ra bây
giờ còn ai dám muốn con?”
Tiết Dĩ An diễn trò đang hăng say, lại bị Bệ Ngạn vẫn trầm mặc dội cho chậu nước lạnh.
Bệ Ngạn nói: “Không đúng.”
Lan Nhan hỏi: “Cái gì không đúng?”
Bệ Ngạn chống cằm, vô cùng nghiêm túc nói:
“Ở đế đô ta thường nghe người ta nói, Tiết đại tiểu thư không ai dám cưới.”
“. . . . . .”
Bệ Ngạn ngu ngốc, có mấy lời trong nội tâm hiểu rõ là tốt rồi, không thể nói ra được, ngươi không hiểu sao
Tay Tiết Dĩ An nắm rất chặt , hàm răng cũng nghiến kèn kẹt.
Quả nhiên ở chung một chỗ với tên khốn kiếp này sẽ giảm thọ, đoạn đường đi đến đây này, Tiết Dĩ An sớm bị sự ngu dốt và “thành thực” của Bệ Ngạn làm cho giận sôi lên, vào giờ phút này, nàng lại càng nghiêm túc bắt đầu hoài nghi tên khốn kiếp này có phải
giả bộ hay không!
Có quỷ mới muốn thành thân với ngươi!
Tiết Dĩ An hít sâu một hơi, miễn cưỡng từ khóe miệng kéo ra một nụ cười khó coi:
“Đúng vậy, cũng là bởi vì không ai muốn, cho nên muốn cưới—— ngươi ——”
Tiết Dĩ An cố ý kéo dài hai chữ “Cưới ngươi”, làm cho mọi người cả người nổi da gà lên, dĩ nhiên, Bệ Ngạn không có tim không có phổi là ngoại lệ.
Lan Nhan sờ bụng của mình, mặt toát mồ hôi nói:
“Thật ra thì ta mới vừa nói gả Bệ Ngạn là nói chơi, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn Bệ Ngạn ở rể hả?”
Tiết Thải dùng sức lắc đầu, “Sao sao, căn cứ tập quán của Nhược Lam quốc, dĩ nhiên là nam nhi gả cho gia đình nhà gái, Lan Đại Chưởng Quỹ không phải đã nhận đồ cưới rồi sao?”
“Phốc ——” Lan Nhan đang uống trà phun hết lên bàn, kích động nắm lấy mép bàn, khớp xương có chút trắng bệch, “Cái gì quốc?”
Nói nửa ngày, thì ra Tiết gia còn không phải người đế đô? Người một nhà liền rời quê hương đến đế đô từ từ phát triển?
“Nhược Lam quốc.” Tiết Dĩ An lặp lại lần nữa, “Nước chúng ta lấy nữ nhi làm
bảo vật, cả đời một người con gái có thể gả cưới nhiều lần, nếu như đối
với nhà trượng phu mình không vui vẻ nữa, tùy tiện tìm người chuyển lời
liền có thể giải trừ quan hệ hai bên, nam nhân ngay cả tư cách tới hỏi ‘ tại sao ’ cũng không có.”
Tiết Dĩ An cố ý ở trước mặt Bệ Ngạn nói Nhược Lam quốc có bao nhiêu kinh khủng, hi vọng Lan Nhan và Bệ Ngạn biết khó mà lui.
Ai ngờ, mỹ lệ như Lan Nhan, trong con ngươi lại đột nhiên lưu chuyển ánh sáng khác thường .
“Vậy nói như thế, nếu quả là chúng ta gả Bệ Ngạn. . . . . . Tiết đại lão gia mang tới cũng không phải là đồ cưới nữa?”
Tiết Thải nháy mắt mấy cái, không hiểu ý Lan Nhan lắm.
“Theo lý mà nói, Tiết gia chúng ta vào Trung Nguyên đã hơn mười năm, nhập gia tùy tục cũng là việc nên làm. Nhưng nếu như An An kiên trì muốn dùng
nghi lễ thành thân của Nhược Lam quốc, đúng vậy thì không gọi đồ cưới
rồi, phải là lễ hỏi. ( quà tặng của nhà trai hoặc người đàn ông muốn lập gia đình gọi lễ hỏi )”
Lan Nhan gật đầu một cái, chống cằm một bộ suy nghĩ.
Nhai Tí ở một bên ho khan, chắp tay nói với Tiết Thải: “Tiết lão bản, ban
đầu vợ ta đã mạo muội, dưới tình huống chưa hiểu rõ ràng đã nhận lấy lễ
hỏi, chuyện Tứ đệ cưới con gái người này thật sự không thể tưởng tượng
nổi, thứ cho ta không cách nào tiếp nhận, xin Tiết lão bản thu hồi lễ
hỏi đi!”
Tiết Thải gấp gáp dậm chân, “Này, này, Nhai Tí đại nhân chớ hoảng sợ, có chuyện tốt thương lượng, thương lượng!”
Tiết Dĩ An cũng tức giận vỗ bàn, “Các ngươi đây là muốn thoái hôn?” Trong
lòng lại sớm sướng ngất trời, như thế rất tốt rồi, là người trong nhà
ngu ngốc không đồng ý, nhưng không liên quan đến mình, ha ha!
Một nhóm người huyên náo khí thế ngất trời, một tiếng rên rỉ cực kỳ bé “Oái” - theo thanh âm đi vào.
Nhai Tí không chút suy nghĩ, lập tức theo bản năng cúi đầu nhìn Lan Nhan.
Ngũ quan xinh xắn toàn bộ nhăn thành một khối, khẩn trương đỡ thê tử hỏi thăm: “Nhan nhi, không thoải mái sao?”
Tiết Thải thấy chuyện từ hôn bị gác lại, cũng bận rộn nói giúp vào:
“Có phải sắp đến ngày sinh hay không, đây thật không hay! An An, con nhanh
đi tìm bà đỡ bà mụ, Nhai Tí đại nhân mau đỡ phu nhân trở về phòng.”
Tiết Dĩ An xắn tay áo, “Mời bà mụ cái gì? Ta chính là đại phu!”
Bệ Ngạn xì mũi coi thường, “Đại phu thi thể?” Còn là một nhị siêu .
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Vợ chồng son đang cãi nhau ầm ĩ, mới vừa rồi bộ mặt Lan Nhan còn khổ sở giờ lại khoát tay nói:
“Không cần, có lẽ là sáng nay ăn nhiều, bị tiêu chảy.”
“. . . . . .” Nếu như tình huống cho phép, nhất định sẽ có con quạ bay qua.
Nhai Tí rất tức giận nói: “Lan Nhan, nàng cứ thử làm cho ta hoảng sợ như vậy một lần nữa xem?” Biết thê còn hơn phu, nữ nhân đáng chết này nhất định là lên kế hoạch để nói chuyện, cố ý rên rỉ khiến mọi người chú ý.
Lan Nhan trực tiếp bỏ qua uy hiếp của lão công, cười lúm đồng tiền động lòng người nhìn Tiết Thải, cuối cùng
còn ngọt ngào kêu một tiếng:
“Tiết đại lão gia ——”
“Ai!” Chẳng biết tại sao, Tiết Thải đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn.
“Lễ hỏi chúng ta nhất định phải trả, chỉ là chúng ta nhất định phải cưới.”
“Nhất định phải cưới?” Tiết Dĩ An nghe vậy nhất thời cứng đờ, lắp bắp nói: “Đây, ngươi. . . . . .”
Lan Nhan vỗ bả vai Bệ Ngạn mỉm cười nói:
“Ngài xem, Tiết đại lão gia, đứa bé tốt như vậy phải tặng cho ngài. Trừ tham
ăn chút, thì làm việc rất tốt? Lễ hỏi sao có thể ít như vậy?”
Tiết Thải nhất thời sáng tỏ, lập tức cười ha hả.
“Tiết mỗ hiểu, Lan đại chưởng quỹ yên tâm, ta sẽ viết thư cho con ta, để hắn chuẩn bị đại lễ thật lớn tới đây.”
Lấy được câu trả lời chắc chắn, Lan Nhan cũng vui mừng đến nở hoa. Bộ dáng
kia, còn sinh đẹp hơn Quai Sương Nhi nghìn lần vạn lần, nhưng Tiết đại
tiểu thư háo sắc lại không có hứng thú thưởng thức.
Ngàn tính vạn tính, thế nào cũng không còn tính
đến Bệ Ngạn lại có người chị dâu tham tiền như thế.
Thật ra thì,
điều này cũng không thể hoàn toàn trách Lan Nhan, nếu không bởi vì Bệ
Ngạn hóa thành bộ dáng của nàng đi thanh lâu giả danh lừa bịp, làm danh
kỹ đầu bảng, có lẽ Lan Nhan sắp làm mẹ người còn có thể có thiện tâm, bỏ qua cho Bệ Ngạn, ít nhất cũng sẽ không bị bán nhanh như vậy, chỉ trách
Bệ Ngạn nhanh mồm nhanh miệng, đắc tội Lan đại tẩu hẹp hòi vô cùng.
Bên này Nhai Tí cũng giận đến sôi lên, cưới lão bà lâu như vậy, tật xấu
tham tiền chỉ có tăng không giảm, hận chỉ hận hiện tại Lan Nhan bụng lớn sắp sinh, nếu không hắn thật muốn nhào tới hung hăng bóp chết nàng.
“Lan Nhan, nàng! Nàng, nàng, nàng như thế bảo ta phải giao phó thế nào với phụ thân thân đây?”
Lan Nhan lười biếng nâng mí mắt, thấy trượng phu giận đến nổi gân xanh, xì cười ra tiếng.
“Lão công, bộ dáng này thật xấu.”
“Nàng đừng nói sang chuyện khác.”
“Nhai Tí chàng ngu hết biết, cái gì gả với cưới, đều là hình thức. Chờ chuyện tốt của vợ chồng son thành, bọn họ ở đâu chỉ cần nói với phụ thân chàng một câu. Thần Long, cửu ngũ chí tôn, ai dám đắc tội? Hả?”
Ngụ ý, có thể vơ vét nhiều sao không vơ vét nhiều?
Buổi nói chuyện, nói đúng có lý có cứ, Nhai Tí nghe vậy nhất thời không tìm được phản đối .
Tiết Thải nghe Lan Nhan nói mình dễ làm thịt, cũng không tức giận, gật đầu như gà con mổ thóc nói:
“Đúng vậy, đúng vậy. Nếu như thân gia không thích, tiểu nữ nhất định đi theo
Bệ Ngạn trở về Long cốc ở.” Đây chính là chuyện cực tốt, thân phận nhà
họ Tiết hắn là gì, có thể leo lên cành cao như thế. Nếu không phải là nữ nhi từ nhỏ cưng chiều thành tánh, theo tập tính Trung Nguyên gả con
gái có gì không được?
Mắt thấy hai bên cha mẹ cứ như vậy ăn nhịp
với nhau, quyết định đại sự cả đời của mình, Tiết Dĩ An giận đến nghẹn,
nhìn lại Bệ Ngạn vẫn trầm mặc không nói, đùa nghịch ly trà trên tay.
Dứt khoát nổi giận vỗ bàn thét to:
“Tất cả im miệng cho ta ——————”
Quả nhiên, mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tiết Dĩ An không cách nào bình phục tâm tình, chống nạnh chỉ vào ba người nói:
“Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, các ngươi làm như ta và Tất An đều vô hình hay
sao? Tại sao không hỏi ý kiến hai người trong cuộc?”
Tiết Thải kỳ quái, sờ trán nữ nhi.
“An An có phải con bị sốt hay không? Sao lại không nhớ gì vậy? Con vừa mới nói đồng ý thành thân.”
Lần này Tiết Dĩ An không ngừng cắn răng, ngay cả ngón tay cũng bấm mạnh vào bàn. Phụ thân biết rõ vừa rồi mình giả bộ, bây giờ lại. . . . . .
“Tốt.” Tiết Dĩ An gật đầu, đi kéo Bệ Ngạn nhận tội, vốn định một bả xách hắn
lên, thật không nghĩ đến hắn quá nặng, vẫn không nhúc nhích.
Xấu hổ lúng túng, Tiết Dĩ An liền tựa vào trên lưng Bệ Ngạn nói:
“Hắn còn chưa nói ý kiến?”
Nhai Tí cau mày, chần chừ cũng đúng, bất luận như thế nào hỏi Tứ đệ có nguyện ý hay không trước đã.
“Tứ đệ ——”
Nhai Tí vừa mở miệng, lại bị Bệ Ngạn chặn lại.
“Nhị ca, ca trả lời đệ mấy vấn đề trước.”
Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, Nhai Tí gật đầu: “Đệ hỏi đi.”
Bệ Ngạn trầm ngâm suy nghĩ một chút, mới nói:
“Cái yếm có phải không thể tùy tiện cầm hay không?”
“Đây là dĩ nhiên.”
“Chỉ có vợ chồng mới có thể cầm?”
“Khụ khụ, chuyện này. . . . . .”
Thấy Nhai Tí ấp a ấp úng, Bệ Ngạn dứt khoát trực tiếp đưa tay vào trong ngực Nhai Tí .
Nhai Tí kinh hãi, không hiểu nổi sao đệ đệ lại hoàn toàn không theo chương pháp xuất bài.
“Đệ làm gì đấy?”
“Tìm cái yếm.”
“Phốc ——” Lan Nhan che miệng cười to, thì ra tên đần này lại hiểu lầm rồi,
cho là mình trộm cái yếm của Tiết Dĩ An, cho nên mới bị buộc phải thành
thân. Lan Nhan ngăn hành động quái dị của Bệ Ngạn lại, đâm lao phải theo lao nói:
“Bệ Ngạn ngừng, trên người nhị ca của đệ không có cái yếm của ta.”
“Vậy hai người còn là vợ chồng?”
“Cái yếm của chúng ta ở trên giường.” Một câu nói mập mờ vô cùng, cho dù
Nhai Tí lão luyện trầm ổn cũng không nhịn được quát lên:
“Nhan Nhi!”
Lan Nhan vỗ bả vai Bệ Ngạn, giải thích nói:
“Đệ đã nhìn thân thể Tiết đại tiểu thư, nàng cũng đã là người của đệ.”
Tiết Dĩ An hoảng hốt, Lan Nhan bịa chuyện như vậy, Bệ Ngạn sớm muộn cũng bị
mắc bẫy, đang muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại phát hiện mình không
thể lên tiếng, ngay cả thân thể cũng không cách nào nhúc nhích .
Lan Nhan quay đầu cười hả hê với Tiết Dĩ An, mới tiếp tục nói với Bệ Ngạn: “Hiểu không?”
Bệ Ngạn cái hiểu cái không gật đầu, “Vậy đệ cưới.”
Rầm rầm rầm!
Nghe ba chữ này, giống như sét đánh ngang tai.
Ở đáy lòng, Tiết Dĩ An điên cuồng la, Bệ Ngạn, tên khốn kiếp này, ta
không muốn ngươi cưới, ta nhìn rất nhiều thân thể, chẳng lẽ cũng phải
cưới hết đám thi thể đó về nhà?