CHƯƠNG 3: CẢNH SÁT YÊU THÚ
Chớp mắt, tiểu tùng thử Ô Mễ đã ở trong bệnh viện sủng vật Sao Sáng hơn nửa năm.
Tình cảm giữa ba người càng ngày càng tốt, Ô Mễ cảm thấy, mình đã thật sự trở thành người nhà của Lãnh Tinh Hồn và Lôi Khắc Tư.
Rất muốn biết Âm Dương sư Lãnh Tinh Hồn dùng linh lực như thế nào để khắc chế yêu thú ác độc, bất quá, trong khoảng thời gian này, đều không có người đến nhờ Lãnh Tinh Hồn trừ yêu.
Động vật bị bệnh tìm đến, Lãnh Tinh Hồn sẽ khám bệnh cho chúng, cũng có những ca tiểu phẫu.
Nhóm yêu thú gần đó biết được bệnh viện sủng vật này, thỉnh thoảng cũng sẽ đến, càng ngày chúng càng xem nơi đây như nhà mẹ đẻ, là nơi để trút bầu tâm sự, giống như bến dừng tâm linh vậy. Lãnh Tinh Hồn tựa như người anh cả của mọi người.
Ô Mễ từ từ cũng trở thành bạn bè của mấy yêu thú.
Ví như xà cơ Mật Lôi Na, như người em gái miêu sủng vật Đậu Đậu ở căn nhà trên phố bên cạnh, như em trai anh vũ (vẹt) Bối Bối của ngôi trường tiểu học kế bên, như người anh trư sủng vật A Phi của ông chủ tiệm đậu hũ đối diện nuôi dưỡng.
Thường vào buổi tối, chủ nhân là Lãnh Tinh Hồn đi ngủ, lưu lại mấy yêu thú hoá thành nhân hình ngồi xem TV trong phòng khách nhỏ trên lầu một.
Chủ nhân của Đậu Đậu và A Phi biết chơi mạt chược, bọn họ cũng tìm hiểu qua, một buổi tối nhàm chán liền la hét đòi bày một bàn mạt chược.
Lôi Khắc Tư sợ làm ồn đến Lãnh Tinh Hồn đang ngủ, không đồng ý.
Phải luôn miệng cam đoan không làm ồn đến Lãnh Tinh Hồn, thậm chí A Phi còn lén đem chăn bông của chủ nhân cậu ta đến trải lên bàn để chặn tạp âm, Lôi Khắc Tư đồng ý, sai Ô Mễ đi mua một bộ mạt chược cùng một cái thảm dùng làm đệm.
Nên những yêu thú khác tới càng gần hơn.
Miêu yêu Đậu Đậu là tiểu cô nương, tuổi người khoảng chừng mười ba, tuổi yêu thú đã gần một trăm. Bộ dáng nàng điềm mỹ, miêu hình của nàng mà một con mèo đen trắng, thường ngồi chồm hổm trong vườn hoa dưới lầu nhà chủ nhân, nhìn mấy chiếc xe chạy qua chạy lại.
Bối Bối là một tiểu nam hài, tuổi người so với Ô Mễ nhỏ hơn một chút, dáng tròn ủm, cũng không giống anh vũ thích nói chuyện. Có lẽ gì tuổi người cũng xấp xỉ nhau, tình cảm giữa cậu ta và Đậu Đậu rất tốt. Chạng vạng những ngày hè, Ô Mễ thường nhìn thấy một đôi yêu thú gần trăm tuổi nhưng ngoại hình thì nhỏ như cô bé cậu bé, sóng vai ngồi trong lương đình ở hậu viện bệnh viện sủng vật, cùng uống nước trái cây Lãnh Tinh Hồn mang ra, hát hát xướng xướng.
Bộ dáng nhân hình của A Phi đã gần hai mươi tuổi, anh ta cũng không mập, ngược lại còn gầy nhom, bộ dáng cũng khá nhã nhặn thanh tú, luôn mặc một cái quần yếm giặt trắng bóc cùng chiếc áo sơ mi sọc xanh ngắn tay, một chút cũng không ngốc như trư, chính là nói chuyện có chút ngọng.
Mỗi lần đánh bài, Bối Bối luôn ngồi đằng sau Đậu Đậu xem nàng đánh, A Phi thì ngồi đối diện Đậu Đậu.
Có lần đánh bài đếm khuya, mọi người vẫn còn hưng trí, chưa muốn giải tán, Lãnh Tinh Hồn giật mình tỉnh lại nghe được thanh âm, bước ra xem.
“Lãnh đại ca, muốn chơi một ván không?” Đậu Đậu mời.
“Đừng gọi anh là Lãnh đại ca a, Đậu Đậu, anh rất lạnh sao? Hay là anh làm em lạnh?”
Nghe Lãnh Tinh Hồn nói như vậy, Ô Mễ nhịn không được trợn trừng mắt.
Anh ta như thế nào luôn có bộ dạng này.
Bị Lãnh Tinh Hồn phát hiện mình chơi mạt chược, Lôi Khắc Tư tựa hồ có chút ngượng ngùng, muốn đứng lên, bị Lãnh Tinh Hồn ấn xuống.
“Cược nhiều không a?” Lãnh Tinh Hồn hỏi.
“Chúng tôi không ăn tiền, chỉ cược bằng kẹo.”
Lãnh Tinh Hồn gật gật đầu, “Muốn xem bộ dáng người vận đỏ như thế nào nhưng không được.”
A Phi nói, “Tôi thắng thì mời mọi người ăn kem.”
Lãnh Tinh Hồn vỗ vỗ vai A Phi, “Được, vậy chờ cậu thắng.” Sau đó anh liền ngáp rồi đi ngủ.
Có lần Mật Lôi Na đến, nghe Ô Mễ kể chuyện chơi mạt chược, la hét ầm ĩ không ở lại một đêm thì không được, Lãnh Tinh Hồn bị ép vào đường cùng đành phải nói với chủ nhân nàng, nàng cần ở lại thêm một ngày để theo dõi.
Đêm đó, nhóm yêu thú lại mở một sòng bài.
Kỹ thuật chơi bài của Đậu Đậu được chủ nhân nàng rèn luyện, khá tốt. Đầu tiên Mật Lôi Na theo Đậu Đậu học một lúc, sau đó, Lôi Khắc Tư liền chủ động nhường chỗ, để Mật Lôi Na ngồi lên trước, anh ngồi phía sau Mật Lôi Na.
Với người mới mà nói, phi thường hưng phấn, cả khuôn mặt Mật Lôi Na ửng đỏ, mắt to sáng rực.
Mật Lôi Na luôn tịch mịch, có một đám đồng bạn có thể cùng nhau đùa giỡn, hạnh phúc đến bay được luôn.
Gần như đánh bài suốt đêm, đến khi mọi người chịu không nổi nữa mới giải tán.
Ngày hôm sau Ô Mễ liền ngủ quên, Lôi Khắc Tư vẫn như cũ giống đồng hồ báo thức rời giường, hơn nữa còn tha Lãnh Tinh Hồn ra khỏi giường luôn.
Lúc Mật Lôi Na rời đi, càng thêm lưu luyến không rời. Đậu Đậu không về nhà ngồi một góc trong phòng khách, meo meo gọi nàng.
Thời gian của đám yêu thú, mỗi ngày đều trôi qua như nhau.
Trong thành phố, mỗi ngày đều phát sinh rất nhiều chuyện, chính là không liên quan đến bọn họ.
Lãnh Tinh Hồn hỏi Ô Mễ, hỏi cậu có muốn đi học hay không.
“Đi học?”
“Đúng vậy, cậu như bây giờ, có thể học năm thứ nhất trung học. Học môn này môn kia, thú vị hơn so với ở bệnh viện.”
Ô Mễ thực cảm kích Lãnh Tinh Hồn đã suy nghĩ giùm cho cậu, nếu muốn tiếp tục sống tại thành phố này, có một nghề nghiệp luôn là chuyện tốt.
Đáng tiếc Ô Mễ không có căn bản, không tiếp thu được chương trình của trung học.
“Nếu không, tôi dạy cậu trước?”
Ô Mễ nhìn nụ cười tà mị nơi khoé miệng Lãnh Tinh Hồn, đoán anh ta rốt cuộc muốn dạy cậu cái gì.
Nhìn thế nào cũng thấy không phải là nụ cười tốt đẹp.
“Đợi sau một thời gian nữa rồi nói, để tôi từ từ đọc sách trước đã.”
“Vậy cậu tiếp tục làm ‘ông nội trợ’ nho nhỏ a.” Lãnh Tinh Hồn cười nói.
Ô Mễ nhìn nhìn bộ dáng mình đang mang tạp dề, tay cầm khăn lau, lại trừng mắt liếc Lãnh Tinh Hồn một cái, không ừ hử.
Thứ ba, bệnh viện sủng vật không khám bệnh, Lãnh Tinh Hồn ngủ một giấc đến gần giữa trưa.
Lôi Khắc Tư lau xe trong gara, Ô Mễ quét dọn phòng ốc.
Có người gõ cửa.
Ô Mễ nghe tiếng, bước ra, qua ô tò vò nhì ra bên ngoài.
Ngoài cửa có một nam nhân cao lớn đang đứng.
Ô, là một anh siêu cấp đẹp trai a.
Mái tóc đen gọn gàng, đôi mắt đen sáng ngời, bên khoé miệng mang ý cười, nam nhân xa lạ thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, anh tuấn, mang theo một cỗ kiên cường.
Nếu nói Lãnh Tinh Hồn là ‘tà mị’, thì nam nhân này, thoạt nhìn chính là ‘xấu xa’.
Đến cửa là khách, nghĩ như vậy, Ô Mễ mở cửa ra.
“Đừng mở cửa!”
Là tiếng của Lôi Khắc Tư.
Nhưng đã muộn, Ô Mễ đã kéo cửa, mở ra.
Trên khuôn mặt nam nhân xa lạ lộ ra nụ cười chiến thắng.
“Nhĩ hảo a, tiểu gia hỏa đáng yêu.”
Ô Mễ không khỏi lui về sau mấy bước.
Người lạ bước qua cửa, thân cao chân dài, thân hình vạm vỡ, hai chân thon dài trong chiếc quần jean bó sát, đi lại nhẹ nhàng, tiêu sái hào phóng.
“Cậu là ai a, trước kia chưa gặp cậu.” Nam nhân xa lạ lịch sự hơi cúi người, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, hỏi Ô Mễ.
Bị đôi mắt đen sáng ngời kia nhìn chăm chú, Ô Mễ đỏ mặt.
“Yêu, còn có thể đỏ mặt, thật sự là tiểu gia hoả đáng yêu. Cậu là tân sủng của Lãnh Tinh Hồn sao?”
Mặt Ô Mễ càng đỏ hơn, vội vàng phản bác, “Không, không phải!”
“Vậy cậu là ai nha?”
Đằng sau, Lôi Khắc Tư bước ra.
“Tiểu Lôi Lôi, không giới thiệu chúng ta một chút được sao?”
Lôi Khắc Tư khụ một tiếng, tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn giới thiệu.
“Đây là Ô Mễ, thành viên mới trong nhà, cậu ta giống như tôi. Vị này là Trầm Sở Thiên, cảnh sát yêu thú.”
Ô Mễ vừa nghe được nam nhân xa lạ là cảnh sát yêu thú, lập tức mở to hai mắt nhìn, nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Nhìn trái nhìn phải, đều nhìn không ra được điểm nào giống với một cảnh sát.
Trầm Sở Thiên vừa nghe nói Ô Mễ là yêu thú, cũng đánh giá Ô Mễ, “Cậu là… tùng thử?”
Kinh ngạc thấy đối phương có thể nhìn ra bản thể của mình, Ô Mễ gật đầu.
Trầm Sở Thiên cười, “Quả nhiên nhãn lực của tôi không tồi.”
Lôi Khắc Tư bên cạnh hừ một tiếng, “Còn không phải thiếu gia dạy cho anh.”
“Mắt Lãnh Tinh Hồn cũng không tệ, tiểu tùng thử thực tuấn tú.”
Nghe Trầm Sở Thiên nói như vậy, lại thấy anh ta vuốt cằm đánh giá mình, Ô Mễ vội vàng phủ nhận, “Anh đừng nói lung tung, Lãnh đại ca anh ấy là… Lãnh đại ca, chúng ta là người một nhà.”
Ý cười Trầm Sở Thiên càng đậm, “Yêu, đều là ‘người một nhà’, tiểu tùng thử, thích Lãnh đại ca của cậu không?”
Mặt Ô Mễ lại đỏ lên.
Trầm Sở Thiên lại nói tiếp, đùa với tiểu tùng thử trước mặt, nga không, là tiểu thiếu niên, “Ca ca tôi cũng không tồi, nhìn thử xem muốn kết giao một chút không? Đúng rồi, đừng gọi ta là Trầm đại ca, rất sến, ân, để tôi nghĩ coi, gọi tôi là Sở Thiên ca, nga không, gọi Thiên ca, nếu không, gọi là ‘Điềm’ ca ca cũng được a, ha ha ha ha…”
Tên này… Thái dương Ô Mễ hiện ra hắc tuyến.
Như thế nào cũng là người như vậy!
Anh đẹp trai thì có đẹp trai, bạn của Lãnh Tinh Hồn vừa đẹp trai lại tà mị đúng là đẹp trai, phong cách và tính tình cũng rất giống anh ấy, cũng là ‘xấu xa’ như vậy.
Đùa đủ rồi, Trầm Sở Thiên chạy lên lầu.
Lôi Khắc Tư ngăn anh ta lại, “Anh làm gì vậy?”
“Ai, Tiểu Lôi Lôi, để nhanh hơn một chút thôi, cho dù không cho tôi gọi cậu ta rời giường, thì chính cậu cũng nên đi gọi.”
Lôi Khắc Tư hạ tay xuống.
Ô Mễ lo lắng, đi theo sau Trầm Sở Thiên lên lầu.
Đẩy mạnh cửa đi vào trong phòng, Trầm Sở Thiên bước đến trước giường, một phen túm lấy mền Lãnh Tinh Hồn kéo ra, sau đó nâng đùi phải lên, đặt đôi giày bốt cao đến đầu gối lên ngực Lãnh Tinh Hồn, động tác gọn gàng lưu loát, giống như được huấn luyện qua.
Xem ra, anh ta làm vậy không phải mới một hai lần.
Lãnh Tinh Hồn nằm trên giường vẫn không có động tĩnh gì.
“Đứng lên! Con heo kia! Ngủ như chết vậy?”
Trầm Sở Thiên kêu to.
Lãnh Tinh Hồn không chút động đậy.
“Tôi thèm! Thật sự thành con heo, cậu không phải trư yêu, nga không, cậu là cái thận heo.” Trầm Sở Thiên bị tiếng cười lạnh của mình làm bật cười, Ô Mễ đứng một bên cũng không vui lòng.
Anh ta sao có thể đối xử với Lãnh Tinh Hồn như vậy, trách không được Lôi Khắc Tư không cho anh ta vào.
Là tại mình, đã để anh ta vào.
Thấy Lãnh Tinh Hồn ngay cả đẩy tới đẩy lui mà vẫn không tỉnh, nhãn châu Trầm Sở Thiên chuyển, thay đổi chiến lược.
Lập tức bổ nhào lên người Lãnh Tinh Hồn, Trầm Sở Thiên giở thủ đoạn, ăn đậu hủ nửa người trên xích loã của Lãnh Tinh Hồn, miệng không ngừng lặp đi lặp lại, “Tinh Hồn, tiểu tinh tinh, tiểu tinh nhi, ca ca nhớ cậu muốn chết, ca ca yêu cậu đến chết mất, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, cậu liền theo ca ca đi…”
Thấy Trầm Sở Thiên sờ đông sờ tây trên người Lãnh Tinh Hồn, trong lòng Ô Mễ rất không thoải mái.
Anh ta cũng quá lớn gan, sao có thể như vậy!
Lãnh đại ca là… để tuỳ tiện cho người khác sờ sao?
Chính mình còn chưa được sờ qua.
Làn da Lãnh đại ca đẹp như vậy, để cảnh sát yêu thú này sờ loạn…
Ô Mễ đứng bên cạnh đang nghĩ lung tung, Lãnh Tinh Hồn đã tỉnh dậy.
Đôi mắt hàn tinh bắn ra lãnh quang, thanh âm cũng lạnh lùng, “Bỏ tay cậu ra!”
Trầm Sở Thiên mặt dày, cười cười kề sát vào Lãnh Tinh Hồn, ôm lấy tay đối phương, tuy không động đậy nhưng miệng lại không nhàn rỗi, “Yêu, tiểu tinh nhi tỉnh rồi, a, thấy ca ca đến, cũng không cười với ca ca một cái, ca ca chính là nhớ cậu, nhớ đến khẩn trương nha…”
“Cậu câm miệng lại cho tôi, cút xéo!”
Trầm Sở Thiên nhào vào Lãnh Tinh Hồn, cọ cọ, tiếp tục chọc ghẹo, “Ân, tôi không đi, tôi không đi…”
Lãnh Tinh Hồn tái mặt, không nói không rằng nhấc chân lên, đem Trầm Sở Thiên đạp qua một bên.
Trầm Sở Thiên thoạt nhìn công phu không tồi, vừa rớt xuống đất lăn một vòng liền đứng lên, “Yêu, tiểu tinh nhi, có phải ngại ca ca gần đây không đến thăm cậu hay không, lại cáu rồi, đừng nha, ca ca không tới, nhưng trong lòng đều nhớ cậu…”
Lãnh Tinh Hồn vuốt lại mái tóc đen mềm rối bù của mình, cúi đầu quát: “Cậu cút ra ngoài cho tôi!”
“Đừng nha, tôi tìm cậu có chuyện chính đáng.” Trầm Sở Thiên thu lại sắc mặt đùa giỡn, ngữ khí còn rất nghiêm túc.
“Vô nghĩa, không có việc gì cậu mới không tới.”
Trầm Sở Thiên lại lộ ra nụ cười xấu xa, “Yêu, tiểu tinh nhi, sao có thể nói như vậy, cậu nói vậy làm ca ca đau lòng nha, tôi…”
Lãnh Tinh Hồn túm lấy cái gối ném tối, “Nếu không câm miệng, tôi dùng biện pháp khác khiến cậu câm miệng!”
Trầm Sở Thiên lập tức nghiêm chỉnh, thu lại nụ cười, “Tôi ở phòng khách tầng trệt chờ cậu.”
Thấy Trầm Sở Thiên bước đi, Lãnh Tinh Hồn lại gục xuống giường, giận dữ hừ một tiếng, “Ngủ đang ngon… tên chết tiệt! Ai cho cậu ta vào?”
Ô Mễ một bên nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, là tôi… Tôi không biết anh ta…”
Lãnh Tinh Hồn ngồi dậy, phất tay, “Quên đi. Lần sau nhìn thấy cậu ta, không cần mở cửa!”
Rửa mặt xong, thay quần áo, Lãnh Tinh Hồn mang khí tức thanh sảng xuất hiện ở phòng khách tầng trệt. Trầm Sở Thiên lúc này đã sớm ngồi trên sofa đợi anh.
Cầm bữa sáng trong tay, Lãnh Tinh Hồn ngồi xuống đối diện với Trầm Sở Thiên.
Trút bỏ khí tức hỗn độn lúc mới tỉnh ngủ, Lãnh Tinh Hồn khôi phục sự tà mị của anh, Ô Mễ phát hiện, khí thế anh mạnh hơn rất nhiều, Trầm Sở Thiên rõ ràng không dám cợt nhả như vừa rồi nữa.
Xem ra, thời gian hai người nhận thức không ngắn, Trầm Sở Thiên nhất định hiểu tình hình, mới có thể giữa trưa thứ ba mà đến đây.
“Chuyện gì? Nói! Không có gì liền cút!”
Ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, uống trà, Lãnh Tinh Hồn nói.
“Coi cậu kìa, sao có thể nói với tôi như vậy?”
“Vậy cậu còn muốn thế nào! Phá giấc ngủ của tôi, giết không tha!”
“Cậu cũng nên tỉnh dậy được rồi. Tôi thật sự có chuyện mới đến.”
“Nói!”
Trầm Sở Thiên từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, đặt lên bàn trà, “Thỉnh cậu nhìn giùm tôi, xem đó là gì?”
Ô Mễ không khỏi bắt đầu khẩn trương, mở to hai mắt.
Quả nhiên, cảnh sát ra mặt tìm Lãnh Tinh Hồn, nhờ sự giúp đỡ của Lãnh Tinh Hồn, xem ra, Lãnh Tinh Hồn thật sự là Âm Dương sư có linh lực.
Lãnh Tinh Hồn liếc liếc tấm ảnh một cái, nói đơn giản: “Tạp chủng.”
“Sao là tạp pháp, cậu nói cho tôi biết a.”
“Tạp chủng là tạp chủng, tạp pháp gì chứ.”
“Vậy, như thế nào trị nó?” Trầm Sở Thiên hỏi thẳng.
Lãnh Tinh Hồn không kiên nhẫn nói: “Các cậu không phải có dụng cụ dùng để lộ nguyên hình sao, như thế nào, tiết kiệm không dùng?”
Trầm Sở Thiên lắc đầu, “Không phải, nhưng hiện hình rồi thì chưa ai thấy qua, giết không chết, lại làm nó trốn thoát.”
“Đánh vào tim nó.”
Trầm Sở Thiên khẽ nhíu mày, nhìn Lãnh Tinh Hồn, “Vậy tim nằm ở đâu a, ca ca của ta, cậu nói cho tôi biết đi a.”
Lãnh Tinh Hồn lấy tay đẩy tấm ảnh về phía Trầm Sở Thiên ra hiệu, “Nhìn thấy không, kẻ này, chỗ bên dưới cánh tay. Hoả lực mạnh hơn một chút, bắn một phát.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Trầm Sở Thiên tựa hồ không quá tin tưởng, chớp mắt.
Lãnh Tinh Hồn ân một tiếng, coi như trả lời.
Được giải đáp thắc mắt, nụ cười Trầm Sở Thiên lộ ra, “Cám ơn.”
“Ít giả bộ! Miệng thi cảm ơn tôi, thực sự chưa từng chứng minh!”
Ô Mễ nghĩ, Trầm Sở Thiên nghe Lãnh Tinh Hồn nói vậy, nhất định sẽ nói những câu mang tính đùa giỡn, kết quả anh ta không nói, ngược lại vẻ mặt còn thành khẩn, “Tôi thật sự muốn mời cậu ăn cơm, nhưng cậu cũng biết, tôi chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, chỉ kiếm được mấy đồng bạc, thiếu gia như cậu sao tôi mời được nổi.”
“Được rồi, đừng giả bộ, không có gì thì mời ra về.”
Trầm Sở Thiên mở to hai mắt nhìn, “Cậu không muốn đi ngủ nữa đi, đừng nha.”
“Cậu quản tôi?”
Thấy Ô Mễ im lặng ngồi bên cạnh, Trầm Sở Thiên tìm được đề tài mới, “Tiểu gia này từ đâu tới? Trước đây chưa thấy qua.”
“Trợ lý mới của tôi.”
Trầm Sở Thiên cười xấu xa, “Bộ dáng không tồi, cậu thật sự có mắt nhìn.”
Lãnh Tinh Hồn nhìn nhìn Ô Mễ, sau đó nói với Trầm Sở Thiên, “Thu lại ánh mắt xấu xa của cậu! Nói cho cậu biết, tôi đã giúp cậu ta làm chứng minh thư rồi. Hiện tại Ô Mễ là người của Lãnh gia chúng tôi. Giới thiệu kỹ với đám cấp dưới của cậu, sau này bên ngoài có nhìn thấy Ô Mễ chúng tôi, không được khi dễ cậu ta!”
“Biết rồi, biết rồi.” Thấy biểu tình Lãnh Tinh Hồn nghiêm túc, Trầm Sở Thiên cười tươi trả lời.
Lãnh Tinh Hồn che chở mình như vậy, trong lòng Ô Mễ một trận thoải mái.
Lãnh Tinh Hồn vừa muốn tiễn khách, Trầm Sở Thiên hiển nhiên chưa muốn đi, kéo Lãnh Tinh Hồn ra hậu viện uống trà nói chuyện phiếm.
Ô Mễ nghĩ, nói chuyện phiếm nhất định là Trầm Sở Thiên ngồi nói, Lãnh Tinh Hồn ngồi nghe.
Nhìn thân ảnh hai người ngồi trong lương đình, Ô Mễ cảm thấy, quan hệ giữa bọn họ cũng không đơn giản như giữa Âm Dương sư và cảnh sát yêu thú, cũng không đơn giản quan hệ bạn bè.
Tựa hồ, thật sự có muối ràng buộc sâu hơn.
Buổi tối, chờ sau khi Lãnh Tinh Hồn đi ngủ, Ô Mễ đến hỏi Lôi Khắc Tư.
“Trầm Sở Thiên rất có khả năng, là cảnh sát yêu thú khá xuất sắc, tuy rằng không có linh lực, bất quá giác quan thứ sáu khá mẫn tuệ, điểm này thiếu gia cũng rất khen ngợi.”
Lôi Khắc Tư đem những chuyện anh biết về Trầm Sở Thiên kể cho Ô Mễ nghe.
Trầm Sở Thiên hai mươi tám tuổi, là tiểu đội trưởng cảnh sát yêu thú, anh ta và đội viên của mình là tiểu đội cảnh sát yêu thú hùng mạnh của thành phố N. Vài vụ án lớn yêu thú đánh trọng thương người, cuối cùng đều do anh và đội viên giết yêu thú, giải trừ mối nguy.
Cuối cùng, Lôi Khắc Tư nói: “Kỳ thật, cách nhận biết bản thể yêu thú của anh ta, vẫn là thiếu gia dạy cho anh ta. Gặp vấn đề anh ta sẽ đến tìm thiếu gia, thiếu gia không ra mặt, vừa vặn anh ta đến xử lý.”
“Bọn họ là bằng hữu sao?”
Lôi Khắc Tư nghĩ nghĩ, “Quan hệ không tồi. Thiếu gia vừa vào đại học thành phố N không bao lâu, liền nhận thức Trầm Sở Thiên, tính ra cũng năm sáu năm, thường xuyên qua lại.”
Cuối cùng, Lôi Khắc Tư bổ sung: “Thiếu gia không thích bị quấy rầy, là Âm Dương sư nhưng không có ý định gây náo động, thích cuộc sống nhàn nhã thanh tĩnh, nhưng anh ấy lại thích cuộc sống phồn hoa náo nhiệt của thành phố, cho nên, cuộc sống hiện tại là thích hợp nhất với thiếu gia. Trầm Sở Thiên biết ý tưởng của thiếu gia, nên không nói cho ai biết thân phận của thiếu gia. Cậu có biết, có vài vị Âm Dương sư có được một chút linh lực, mỗi ngày đều lên TV, cố gắng gây náo động.”
Ô Mễ nhớ tới bản tin hôm qua mới xem, gật gật đầu.
“Kỳ thật, thiếu gia so với bọn họ mạnh hơn rất nhiều.”
Tuy nói như vậy, bất quá Ô Mễ chưa từng thấy Lãnh Tinh Hồn sử dụng linh lực, vẫn không tin lắm vào lời của Lôi Khắc Tư.
Một tối cuối tuần, Lãnh Tinh Hồn nói có một nhà hàng mới khai trương, muốn dẫn Ô Mễ và Lôi Khắc Tư đi ăn.
Thấy Ô Mễ lấy ra chìa khoá xe thường, trong mắt Lãnh Tinh Hồn loé lên một tia sáng nhỏ, sau đó nói Ô Mễ lấy chìa khoá xe khác đến.
Trên đường chạy đến nhà hàng, Ô Mễ phát hiện biểu tình Lãnh Tinh Hồn có chút nghiêm túc, thái độ khác thường không đùa giỡn với mình, mà Lôi Khắc Tư thì đang hầm hầm, hình như không vui, doạ Ô Mễ cũng không dám nói nhiều.
Lúc ăn cơm, không khí tốt hơn nhiều, Lãnh Tinh Hồn bắt đầu kể chuyện hài bậy, hai người còn lại ngồi nghe mà mi mắt giựt giựt.
Đến khi ăn cơm xong, ba người ra khỏi nhà hàng, người giữ cửa lái xe Lãnh Tinh Hồn đến, khi anh đang định nhận lại chìa khoá xe, từ rất xa, nghe được tiếng còi xe cảnh sát hú vang.
Ô Mễ không khỏi nhìn về hướng thanh âm truyền đến.
Một cơn gió thoảng qua, mùi huyết tinh xen lẫn trong đó, còn có… yêu khí!
Ô Mễ nhìn qua Lãnh Tinh Hồn, phát hiện nét mặt anh thực bình tĩnh, khoé miệng cong lên nụ cười yếu ớt như có như không, giống như sớm đoán được chuyện sẽ xảy ra.
Lôi Khắc Tư cũng không nói gì, kéo Ô Mễ lùi lại.
Lãnh Tinh Hồn nhảy lên xe thể thao, động cơ gầm khẽ, chạy ra đường chính.
Trong bóng đêm, chiếc xe màu đen giống như tia chớp đen, đèn hậu màu đỏ loé lên một cái, liền tiêu thất khỏi tầm nhìn của Ô Mễ.
Ô Mễ nhìn thấy Lôi Khắc Tư không vui, hắn không muốn chọc doberman đang tức giận, trên đường về nhà vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau taxi.
Suốt một đêm, Lãnh Tinh Hồn vẫn chưa trở về.
Mười giờ sáng hôm sau, Lôi Khắc Tư nói Ô Mễ treo bảng tạm ngừng mở cửa lên cửa.
“Lãnh đại ca anh ấy…” Ô Mễ thực lo lắng, nhịn không được đến lúc giữa trưa đến hỏi Lôi Khắc Tư.
Lôi Khắc Tư hừ một tiếng, “Ta thấy, con yêu thú Trầm Sở Thiên đang truy nhất định hiện thân. Hừ, thiếu gia thật là, cũng không ai mời hắn, lại cứ muốn xông vào, làm mấy chuyện nguy hiểm, thay cảnh sát xuất lực.”
“Lãnh đại ca là bảo vệ thành phố này…”
Lôi Khắc Tư cắt lời Ô Mễ, “Đương nhiên tôi biết! Nhưng rõ ràng có cảnh sát, hơn nữa người ta cũng không mời anh ta, lại rất dễ bị thương, thiếu gia lúc nào cũng vậy, cũng không quan tâm là tôi lo lắng cho anh ta đến mức nào!”
Ô Mễ ngồi xổm vuốt lưng Lôi Khắc Tư, “Lãnh đại ca nhất định không có việc gì.”
Lôi Khắc Tư dùng cái mũi ô một tiếng, “Dù như vậy cũng làm người ta lo lắng. Hừ, Trầm Sở Thiên, nếu không phải do yêu thú khó đối phó, anh ta sẽ không đến, sẽ lợi dụng thiếu gia! Quấn quýt lấy thiếu gia không rời, cợt nhả, thật đáng ghét! Sau này không được mở cửa cho anh ta!”
Chiều hôm sau, Lãnh Tinh Hồn trở về, sắc mặt như thường, vẻ mặ thì mỏi mệt.
Lôi Khắc Tư trước vẫn như sau, chỉ hỏi có muốn ăn gì hay không.
Lãnh Tinh Hồn không nói thêm gì, trong phòng bếp rửa mặt, lập tức trở về phòng ngủ.
Lôi Khắc Tư lòng vòng ngoài cửa phòng ngủ, không đành lòng quấy rầy, nằm canh chừng bên ngoài cửa phòng ngủ.
Mãi cho đến nửa đêm, Lãnh Tinh Hồn giật mình tỉnh giấc, nhẹ nhàng bước qua Lôi Khắc Tư đang ngủ, đi vào bếp tìm nước uống.
Ô Mễ không ngủ, nhìn những ánh đèn lặng lẽ lướt qua, Lãnh Tinh Hồn ra hiệu cho cậu, hai người rón rén rời đi.
“Lãnh đại ca, anh có muốn ăn gì không?”
Lãnh Tinh Hồn lắc đầu, “Để tôi ngủ tiếp.”
Ô Mễ muốn làm gì đó cho Lãnh Tinh Hồn, nhìn đến sách ảnh rải rác trên giường, liền ra tay dọn dẹp lại giá sách, cậu phát hiện trong một quyển sách ảnh, rớt ra một quyển album.
Xem ra không giống như sách ảnh, Ô Mễ thấy Lãnh Tinh Hồn đang quay lưng về phía mình uống nước, liền vươn tay giở ra trang thứ nhất.
Bức ảnh hé ra, trên đó có hai người, dung mạo phi thường tưởng tượng, giống như cùng một người.
“Lãnh đại ca, anh có anh em sinh đôi?” Ô Mễ kinh ngạc hỏi.
Lãnh Tinh Hồn quay đầu lại, thấy Ô Mễ đang mở album ra, anh cong khoé miệng cười, “Rất giống đi. Bất quá không phải anh em sinh đôi, đó là anh trai tôi.”
“Anh trai anh?” Ô Mễ mở to hai mắt, cậu chưa nghe Lôi Khắc Tư nhắc đến chuyện này.
“Sao? Lôi Khắc Tư không nói cho cậu?”
Việc mình hỏi Lôi Khắc Tư mấy chuyện bát quái nhất định đã bị Lãnh Tinh Hồn biết, Ô Mễ không khỏi đỏ mặt, “Ai… không có.”
“Lôi Khắc Tư thật là… cậu ta không thích anh tôi, nên mới không nói với cậu đi.”
Lãnh Tinh Hồn ngồi xuống giường, lấy album lật xem, “Anh hai hơn tôi một tuổi, bộ dáng chúng tôi phi thường giống nhau, chiều cao cũng không kém nhau nhiều, người khác vẫn nghĩ chúng tôi là song sinh. Lôi Khắc Tư có chút hiểu lầm với anh hai tôi, trong tiềm thức luôn mâu thuẫn với anh ấy. Sau khi cha mẹ qua đời, tôi và anh hai chia nhau ra ngoài học, rời khỏi nhà, vẫn chưa gặp mặt nhau.”
Ô Mễ tính thầm trong đầu, nếu từ khi học đại học, hai anh em tách ra, đã gần năm sáu năm.
“Lãnh đại ca, anh… nhớ anh ấy sao?”
“Nhớ a,” Lãnh Tinh Hồn nhìn thấy tấm ảnh, “Chính là, anh ấy vẫn luôn ở châu Âu, không muốn quay về, tôi cũng không có biện pháp.”
“Anh ấy cũng là Âm Dương sư sao?”
“Đúng. Anh hai và tôi cũng không quá giống nhau, anh ấy có sở trường đối phó ác quỷ.”
Ô Mễ chớp chớp, “Anh ấy bắt quỷ a.”
Lãnh Tinh Hồn đóng album lại, đặt xuống gối, “Nếu nói đến anh hai tôi, cậu sẽ không thể gọi tôi là Lãnh đại ca, là anh ta mới đúng. Đúng rồi tiểu Ô Mễ, tên của anh hai tôi là Lãnh Tinh Dương.”
Thấy Lãnh Tinh Hồn kéo mền, Ô Mễ cúi đầu, rời khỏi phòng ngủ.
Lãnh Tinh Hồn ngủ, ngủ suốt một ngày, Lôi Khắc Tư thuỷ chung không đi gọi anh ấy dậy.
Nhưng thật ra Trầm Sở Thiên gọi điện thoại lại hỏi, nghe ngữ khí thập phần cao hứng, có lẽ yêu thú ác đã bị tiêu diệt. Ô mễ nói với Trầm Sở Thiên là Lãnh Tinh Hồn vẫn còn đang ngủ, sau đó khéo léo từ chối lời đề nghị anh ta đến đây thăm.
Chiều hôm sau nữa, Lãnh Tinh Hồn tỉnh, sau khi ăn bữa cơm phong phú, liền ra lương đình ở hậu viện nghỉ ngơi.
Bệnh viện vẫn đang treo bản tạm ngừng mở cửa.
Ô Mễ mang trà lên cho Lãnh Tinh Hồn, thấy anh lười biếng nửa khép hờ mắt tựa lưng vào ghế, biểu tình như con mèo, trong lòng thầm mắc cười.
Nâng tay đặt lên vai Lãnh Tinh Hồn, Ô Mễ định nói với anh, nước trà phải uống lúc còn nóng, lại đột nhiên phát giác một tia khác thường.
Mùi máu…
Không đúng a, trước đó đều không cảm thấy.
Ô Mễ thầm trách vì sự sơ ý của mình.
“Lãnh đại ca anh…”
Lãnh Tinh Hồn vẫn như cũ khép hờ mắt, nhìn mây trên trời, khoé miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, vươn tay vỗ vỗ lên tay Ô Mễ.
“Tôi sẽ không nói với Lôi Khắc Tư.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Ô Mễ liền hối hận, mình còn có thể phát hiện được, Lôi Khắc Tư càng có thể phát hiện được.
Lãnh Tinh Hồn tà mị cất tiếng cười trầm thấp, “Anh ta… nhiều nhất chỉ mắng thầm Trầm Sở Thiên một phen. Đừng lo lắng, vết thương nhỏ thôi.”
“Bắt được không?” Ô Mễ hỏi.
“khụ, ai muốn bắt nó, tiêu diệt mới là chính đạo.”
“Anh vì sao phải làm như vậy? Trầm Sở Thiên bọn họ hẳn là có thể đối phó với nó.”
“Nếu tôi ra tay, người bị thương sẽ không nhiều như vậy.” Lãnh Tinh Hồn quay đầu, nhìn Ô mễ, giữa ánh sáng phản chiếu, ánh mắt anh tối trầm tĩnh yên lặng, giống như có thể đem người hút vào trong.
“Trầm Sở Thiên ra sinh vào tử, cũng không phải vì cậu ấy.”
Nói xong, Lãnh Tinh Hồn cười với Ô Mễ, nụ cười tràn ngập mị lực, làm Ô Mễ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Theo bản năng liền vươn tay ra, ôm lấy người bị thương trước mắt.
“Lãnh đại ca…”
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp quen thuộc của Lãnh Tinh Hồn, “Hừ, Tiểu Ô Mễ, đừng gọi tôi là Lãnh đại ca, như thế nào tôi làm cậu thấy lạnh sao?”
Một ngày trước đây, nếu có người hỏi Ô Mễ có thích Lãnh Tinh Hồn không, Ô Mễ nhất định sẽ do dự, sau đó lắc đầu.
Nhưng hiện tại, nếu có người một câu giống như vậy, cho dù Ô Mễ không chịu nói, trong lòng cũng sẽ cho một câu trả lời thuyết phục khẳng định.
Thích… thích nam nhân nhìn như lãnh khốc tà mị, thực tế rất ôn nhu.