“Ahhhhhhhh”. Đỗ Hoàng Nam thân hình lão đảo, bước chân đi không vững cố gắng bước về phía trước. Hắn hét lớn tiếng một cái rồi quát lớn với giọng điệu không thể tin được. “Không thể nào”.
Bị một người thua kém cả một đại cảnh giới, cụ thể hơn là mười tiểu cảnh giới đánh bại, thậm chí ngay cả thương khí mà hắn tu luyện từ lúc còn nhỏ đến giờ lại bị một đứa trẻ mười bốn tuổi đánh bại hoàn toàn, nếu như thực lực của cả hai là như nhau thì chắc chắn trận chiến này hắn đã thua một cách nhanh chóng.
Nếu như Đế Nguyên Quân vận động phù triệt được khảm vào thanh kiếm từ lúc bắt đầu và không để hắn có thời gian vận động thiên địa lực lượng thì chưa chắc hắn đã chịu được một kiếm vừa rồi.
Trong tâm trí Đỗ Hoàng Nam lúc này đã xuất hiện một bóng đen, mặc dù đó không phải là tâm ma, nó giống như một bóng ma mờ ảo đang hiện hửu ở trong đó. Nó không có gây ảnh hưởng đến tâm thân mà chỉ bắt đầu khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân ở trong tầm mắt.
Toàn thân hắn rùng mình run nhẹ một cái.
Mặc dù chưa phân thắng bại nhưng sức chiến đấu hiện tại của Đỗ Hoàng Nam đã không còn, chân nguyên vẫn còn đó nhưng cơ thể chịu quá nhiều thương tích và bóng ma trong đầu khiến hắn như đang chùn bước.
Nhưng với sự kiêu ngạo của mình, hắn vẫn cố gắng nắm chặt trường thương mà từ từ tiến lại gần.
Trông thấy dáng vẻ tàn tạ này của Đỗ Hoàng Nam, Đế Nguyên Quân lắc đầu thầm than. ‘Cần gì phải làm như thế’.
Nếu hắn cứ tiếp tục như thế này thì đạo tâm sẽ chẳng mấy chốc mà bị ảnh hưởng. Như vậy sẽ khiến bóng ma trong tâm trí trở thành tâm ma, vì đây chỉ là một trận đấu loại nên kết quả này khiến Đế Nguyên Quân không mong muốn.
Dưới sự cứng đầu của Đỗ Hoàng Nam, Đế Nguyên Quân không thể làm khác mà bước từng bước tiến lại gần.
Ngay dưới lớp áo quần rách nát đó, từng miệng vết thương trên người hắn đang dần hồi phục trở lại. Dưới sự trợ giúp của ngũ hành bản nguyên và nhất đó chính là thuộc tích mộc ở trong tim và trong đan điền đang không ngừng ánh lên và tiết ra một dòng năng lượng sống mãnh liệt chửa thương giống như hắn vừa nuốt xuống một viên đan dược vậy.
Đi lên được vài bước, Đế Nguyên Quân cảm nhận được đạo tâm của Đỗ Hoàng Nam đang dần rạn nứt nên không thể chần chừ thêm nữa mà dẫm mạnh chân mà lao lên.
Với lượng chân nguyên ít ỏi còn lại và thương thế cực nặng của mình nên đây chình là một chiêu cuối cùng mà hắn có thể tung ra được.
“Ngu ngốc”. Đế Nguyên Quân vừa lao lên vừa lớn tiếng quát.
Bịch!
Đế Nguyên Quân vung mạnh tay hướng chuôi kiếm đánh mạnh vào gáy. Một kích này mặc dù mạnh nhưng đã tránh đi những chổ hiểm yếu. Ngay lập tức, Đỗ Hoàng Nam hai mắt trợn trắng rồi từ từ ngất đi.
“Vì một trận đấu loại, chỉ vì một trận thắng mà không tiếc làm hao tổn đạo tâm…”. Nhìn Đỗ Hoàng Nam từ từ ngả xuống, Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi nói. “Không đáng để bị như thế”.
“Ta ghi nhận ngươi là một sư huynh đáng được trân trọng”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân chống đở mũi kiếm xuống đất cố gắng chống đỡ cơ thể.
“Trận chiến kết thúc, Đế Nguyên Quân thắng”. Ngay lập tức, Hoành Trường Nam trưởng lão lớn tiếng nói.
Cùng với đó là những tiếng reo hò phấn khí, họ vừa chứng kiến một trận đấu quá mản nhãn. Một trận chiến giứa một thiên kiêu của nội môn đệ tử và một đệ tử nhỏ bé vừa mới vào tông chưa được bao lâu nhưng lại có thực lực bá đạo đế vậy.
Hắn có thể từ một Ngưng Hải cảnh tầng chín vượt một đại cảnh giới để đánh bại đối phương, lời này nếu như được truyền ra ngoài thì chắc chắn không có một ai tin nhưng khi chứng kiến họ mới tin được vào mắt mình, thậm chí phải gật đầu khen ngợi. Thậm chí còn có người vì trận chiến này mà nổi ốc và cảm thấy phấn khích đến như vậy.
Cố gắng bước thêm một bước, cơ thể Đế Nguyên Quân kịch liệt run lên, toàn thân dần mất hết sức lực, hai mắt thì đang dần nhắm chặt lại. Một trận chiến này khiến đã khiến hắn vượt qua giới hạn cảnh giới rồi.
“Sư đệ”. Ngay khi hắn chuẩn bị ngả xuống thì từ phía xa truyền đến một thanh âm êm ái nhưng cực kỳ lo lắng và rất quen thuộc.
Đứng quan sát trận chiến, Dược Liên Anh, Hồ Ngọc Ánh đều cảm thấy rạo rực trong người, một trận chiến khiến họ mở mang tầm mắt. Nhưng khi Đế Nguyên Quân chuẩn bị ngã xuống, cả hai người không đắn đo một giây nào mà đồng thời lao lên đỡ lấy.
Hai mắt từ từ khép lại, Đế Nguyên Quân nhìn thấy bóng dáng hai người mờ ảo đang tiến lại gần. Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng vẫn nhận ra được.
Hai mắt hoàn toàn nhắm lại, Đế Nguyên Quân không một chút sức lực ngã vào lồng ngực Hồ Ngọc Ánh. Mặc dù đang dần ngất đi nhưng cái cảm giác êm ái đến cực điểm.
“Ah… Cái cảm giác mềm mịn, thơm tho này”. Trước lúc ngất, Đế Nguyên Quân vẫn không quên nhếch môi một cái rồi thì thào nói nhỏ.
Lời nói vừa dứt, cơ thể hắn không còn một chút một chút sức lực nào nữa mà nằm bất động trong vòng tay của hai đại mỹ nhân ở trong tông.
Việc này khiến nhiều tên đệ tử mến mộ họ phải cắn răng ghen tỵ, bỏ mặc đi trận chiến vừa rồi mà nhìn hắn với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Đưa hắn về phòng trước”. Nhìn dáng vẻ của Đế Nguyên Quân hiện tại, Dược Liên Anh đẩy một viên đan dược vào trong miệng hắn rồi nói.
“Được”.
Nói xong, cả hai người đồng thời đạp không bay đi, Hồ Ngọc Ánh dìu hắn hướng về phía nhà ở của đệ tử nội môn còn Dược Liên Anh thì đi một chuyến về Luyện Đan Đường lấy một ít đan dược trị thương.
Đẩy cửa tiến vào, Hồ Ngọc Ánh dìu hắn tiến lại cái giường rồi tù từ hạ thấp người xuống. Ánh mắt nàng nhìn cơ thể đầy thương tích của hắn mà không khỏi kinh hãi, mặc dù những miệng vết thương này không sâu và nguy hiểm nhưng số lượng cũng phải hơn ba mươi miệng.
“Phù, diễn mệt chết ta rồi”. Hồ Ngọc Ánh cúi gầm đầu nhìn hắn thì đột nhiên, hai mắt Đế Nguyên Quân mở lớn, cơ thể tàn tạ vô lực thình lình bật dậy.
Cốc!
“Ahhh”. Đế Nguyên Quân kêu nhẹ một tiếng. Một tay đưa lên lay lay cái trán.
“Sư đệ, ngươi…”. Nhìn bộ dáng Đế Nguyên Quân, Hồ Ngọc Ánh kinh nghi nói.
“Ồ, là Ngọc Ánh sư tỷ đây mà?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi trả lời. “Là ngươi đưa ta về?”.
“Ừm…”.
“Đan dược đến rồi đây?”. Ở bên ngoài, một bóng dáng nữ tử có gương mặt hối hả, trên tay nàng nắm ba lọ đan dược tức tốc chạy tới, lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào truyền vào.
“…”. Ngay khi vừa bước vào bên trong, Dược Liên Anh sứng người đứng lại, ba ánh mắt nhìn nhau mà không biết nói gì.
“Sư tỷ, ngươi thật thương ta nha”. Ngồi ở trên giường, Đế Nguyên Quân lóe lên một cái rồi không biết từ bao giờ xuất hiện ngay trước mặt Dược Liên Anh, cánh tay đưa thu lấy ba lọ đan dược rồi đổ ào vào miệng hết toàn bộ rồi nói. “Mấy lọ đan dươc này ta cần a”.
“Ngọc Ánh, hắn…”. Dược Liên Anh chỉ tay về phía trước rồi nói với giọng điệu không thể tin được.
“Ta cũng không biết”. Đáp lại, Hồ Ngọc Ánh lắc đầu.
“Sư đệ, chuyện này là sao?”. Dược Liên Anh hỏi.
“Chuyện gì là chuyện gì?”. Đế Nguyên Quân vừa nhai những viên đan dược tam phẩm giống như ăn bánh kẹo vừa trả lời.
“Lúc nãy không phải ngươi bị thương rất nặng sao?”. Dược Liên Anh kinh nghi hỏi. “Sao bây giờ…?”.
“Ai za… Hai đại mỹ nữ, các ngươi không biết sao?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn rồi nói. “Không làm thế thì chuyện sẽ rất phiền phức”.
“Là sao?”. Hồ Ngọc Ánh sắc mặt ngơ ngác không hiểu chuyện.
“Hắc hắc… Ta nói hai người có phải nằm mộng rồi không?”. Đế Nguyên Quân cười châm chọc đáp lại.
“Ta mà không giả vờ bị thương nặng như vậy thì đám lão già trên kia chịu buông cho ta?”.
“Thiên địa cảnh tầng chín mượn thiên địa lực lượng bị một người Ngưng Hải cảnh tầng chín đỉnh phong đánh bại”.
“Như thế chẳng phải rất phiền phức?”.
“Ngươi mà cũng sợ chuyện đó sao?”. Dược Liên Ánh ánh mắt liếc chặt không tin tưởng nói.
“Uy… Tiểu gia ta chỉ không muốn bị để ý đến quá nhiều thôi”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Như thế bị mấy tiểu sư tỷ kia để ý thì chết ta”.
“Phì… Sư đệ, ngươi cũng sợ những người kia sao?”. Dược Liên Anh phì cười.
“Tại sao không sợ?”. Đế Nguyên Quân nhớ lại cảnh tượng lúc trước mà run lên một cái. “Gương mặt anh tuấn của ta bị đám nữ nhân kia cưỡng hôn. Việc đó đáng sợ biết mấy…”.
“Ta biết ta trời sinh anh tuấn ngút trời, đáng tiếc thân ta một mình không chống lại được đám hổ cái kia a”.
“Hahaha. Sư đệ ngươi thật biết nói đùa”. Hồ Ngọc Ánh đứng ở bên cạnh, trông thấy biểu cảm và lời nói thật thật giả giả của hắn chọc cười, nàng không chịu nỗi mà phá lên cười lớn.
“Mà sư đệ, lúc nãy ngươi làm sao có thể diễn giống như vậy?”. Dược Liên Anh một tay che miệng cười một lúc rồi với giọng điệu tò mò. “Ta đứng ở bên cạnh mà cũng không phát hiện ra được”.
“Xi xi xi xi… Hai ngươi vẫn chưa hiểu được tiểu gia ta đâu”. Đế Nguyên Quân ngón trỏ lắc qua lắc lắc lại trả lời. “Ta còn làm được nhiều chuyện hay ho lắm”.
“Được rồi, ta biết ngươi tài giỏi rồi”. Như biết được ý định của hắn, Dược Liên Anh nhanh chóng cắt ngang.
“Ta thật sự không ngờ ngươi lại mạnh đến như vậy đâu?”. Hồ Ngọc Ánh hai mắt sáng rực nhìn qua.
“Hắc hắc, do ta là thiên tài mà”. Đế Nguyên Quân ngẩng cao đầu, hai mắt thít chặt, khóe miệng nở một nụ cười lớn, trả lời với giọng điệu khoái chí.
“Lúc trước ngươi bảo, một quyền có thể hạ gục được Thiên Địa cảnh tầng năm thì ta không tin, hiện tại thì ta tin ngươi rồi”. Dược Liên Anh nhớ lại lời nói lúc trước của hắn nói.
“Hai za… Chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến…”.
“…”. Thấy điệu bộ cao hứng của hắn, cả hai người cũng chỉ biết lắc đầu.
“Ngươi mặc dù diễn như vậy nhưng thương tích trên người không thể làm giả được”. Dược Liên Anh nhìn một lúc rồi nói.
“Ai ui… Thương tích của ta”. Nghe thấy như vậy, Đế Nguyên Quân gương mặt làm bộ đau đớn, bước chân lảo đảo như sắp ngả nói.
“Sư đệ ngươi đừng làm trò nữa, ta biết chừng này vết thương không đáng là gì với ngươi hết”. Dược Liên Anh nhéo hắn một cái nói.
“Ta bị thương nặng lắm a...“.
“Được rồi, coi tỉnh dưỡng thêm đi”. Dược Liên Anh quay người. “Đối thủ ngày mai sẽ mạnh hơn hôm nay nên ngươi cũng chuẩn bị thêm đi”.
Nói xong, cả hai người cùng nhau đi ra ngoài. Còn Đế Nguyên Quân lúc này thì ngẫm lại những vết thương trên người, mặc dù chúng không gây ảnh hưởng gì nhiều nhưng đan điền hắn hiện tại đã hao hụt gần như hết toàn bộ, tấm phù triệt này đã hút đi không biết bao nhiêu là chân nguyên nên hiện tại hắn cũng chỉ có thể bổ sung thêm mà thôi.