Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 2: Chương 2: Giữa suối có đại mỹ nhân




“Hắc hắc. Tự cầu phúc đi”. Cuối cùng, hắn chỉ cười nói giống như đang châm chọc lấy vị tông chủ kia.

“Lão đầu tử. Ông chán sống hay sao? Tối nay cút ra ngoài ngủ cho bà”. Đột nhiên, phía xa có một tiếng quát rất lớn vang vọng đến khiến toàn trường phải rùng mình im lặng.

Toàn trường tĩnh mịch!

“Lão bà. Tha cho ta”.

Vị tông chủ này cũng quả thật là mất khí độ, thân làm Thánh cấp cường giả nhưng lại sợ vợ một cách thái quá, đúng thật, vị phu nhân này không phải là một người bình thường, tuy là một đại mĩ nữ cùng thực lực cường đại nhưng lại có cacsi tính khí hết sức khó gần. Bề ngoài thì nóng nảy như vậy thôi nhưng kỳ thật lại rất là tốt bụng.

“Tông chủ nay lại phải xui xẻo rồi”. Đám đệ tử thấy tông chủ chạy một mạch như vậy cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán, cái cảnh tượng này cũng không hiếm thấy nhưng cũng quả thật là bổ mắt, nên suy nghĩ lại có nên tìm lão bà hay không?

“Tiểu sư phụ, ngươi quả thật muốn ra ngoài lịch luyện hay sao?”. Mộ Dung Anh đứng một bên hơi xìu mặt xuống rồi nói.

“Ta cũng muốn ra ngoài, đã một thời gian dài chưa đi ra chơi”.

“Uy uy, ngươi đã là Thánh cảnh cường giả rồi còn ra ngoài, ức hiếp người ta hay sao?”. Nàng có chút buồn giận trong người rồi nói.

“Hắc hắc, ta đang tính tu luyện lại từ đầu đây, mạnh quá cũng chẳng biết làm gì?”. Hắn suy nghĩ một lúc rồi đáp.

Để đáp người xung quanh phải giật mình, toàn bộ khí tức của hắn tình lình bùng nổ một cái rồi hoàn toàn biến mất, hắn lúc này trông chẳng khác gì một người bình thường cả. Điều này khiến toàn trường phải lo lắng.

“Tiểu sư phụ, ngươi đây là làm cái gì? Khí tức của ngươi”. Một bên, Nguyên Nhật lo lắng nên chạy lại hỏi.

“Đúng vật, ngươi đã làm gì?”. Mộ Dung Anh cũng như vậy, ẩn ẩn trên gương mặt nàng có chút đỏ lên dường như muốn khóc. Đây quả thật là tâm tính của một người nữ tử 17 18 tuổi mà thôi.

“Hắc hắc. Các ngươi đừng quá lo lắng, ta chỉ dùng cấm pháp phong bế mà thôi”. Nhận thấy nhiều người lo lắng như vậy, hắn thở ra một hơi rồi nói.

“Thật không?”.

“Thật”.

“Tiểu sư phụ, ngươi đi thì cũng phải để lại một chút gì đi, kiếm pháp thánh cấp chẳng hạn”. Mộ Dung Anh kìm xuống cảm giác, rất nhanh nàng liền lấy lại được dáng vẻ ngây thơ của mình rồi hì hì cười nói.

“Thánh cấp kiếm thuật, ngươi bà mẹ nó tham lam”. Hắn giật mình một cái rồi quát.

Kỳ thật hắn không phải là keo kiệt mà không truyền thụ nhưng kiếm pháp hắn tu luyện đâu phải là dạng tầm thường, chỉ sợ bọn họ cũng chẳng thể tu luyện ra được.

“Tiểu sư phụ keo kiệt, thế thiên cấp kiếm thuật cũng được?”. Nàng thấy không ăn được liền hạ xuống yêu cầu.

“Hừ, chỉ lần này thôi đó”. Hắn có chút ngoài ý muốn nên hừ lạnh một tiếng rồi trả lời.

“Ta biết mà, tiểu sư phụ là tốt nhất”. Nàng vui vẻ như muốn nhảy lên mà ôm hắn.

Xung quanh, đám đệ tử nghe thấy vậy cũng vui mừng theo, thiên cấp kiếm thuật đâu phải là rau cải ngoài chợ đâu, trong tông môn mặc dù có nhưng cũng không quá nhiều, tầm vài chục cuốn mà thôi, nhưng kiếm pháp của hắn đâu phải của trong tông môn đâu, đại đa số hắn tu luyện một là tự sáng tạo hoặc là lấy được từ đâu đó.

Trên người hắn thậm chí không thiếu thánh cấp kiếm pháp đâu!

Trông thấy vẻ mặt mong đợi của đám đệ tử, hắn cũng chri biết thở dài một cái rồi làm cho qua.

“Kiếm thức này chỉ có một chiêu, ta vừa rồi tu luyện chán quá nên tạo ra để mua vui”. Hắn lật lại suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói.

Hoàng cấp kiếm thuật tạo ra chỉ để mua vui?!

Đám đệ tử chỉ biết nhìn nhau mà ngầm than trong lòng, chỉ sợ người ngoài không biết liền xem như hắn đang trang bức mà thôi. Nhưng hắn chân chính có thực lực là như vậy, quá kinh khủng.

“Kiếm này tên Ngạo Bất Nhân!”. Hắn đồng dạng thi triển vừa nói.

Đúng như hắn nói lúc nảy, kiếm này chỉ có duy nhất một thức nhưng uy lực của nó không phải dạng tầm thường, thậm chí có thể đạt tới trung phẩm kiếm pháp đâu.

Ngạo Bất Nhân Kiếm, đúng như tên gọi, người thi triển kiếm rất thanh thoát, điệu nghệ, đường kiếm uyển chuyển tràn đầy sức mạnh, thậm chí ẩn ẩn có một tia bất ngạo giữa thiên địa, xem thường mọi thứ, một kiếm có thể trảm diệt hết toàn bộ.

Đám đệ tử trông thấy như vậy càng thêm nóng mắt, vừa rồi một kiếm quả thật cực kỳ kinh diểm, đây mới chính là đỉnh cấp thiên kiêu, không ai có thể so sánh được. Duy chỉ có một vài người ở trong đó có thể ngộ ra được một hai phần mà thôi. Mộ Dung Anh cùng Nguyên Nhật rất có thiên phú nhưng cũng chỉ có thể ngộ được hai phần mà thôi.

Xa xa mới có thể thi triển được như hắn.

Ở trên đại lục này, công pháp chia làm Thần, Thánh, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng cấp (từ cao xuống thấp), mỗi cái chia ra làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm bốn cái tiểu cảnh giới.

Có thể ngộ được kiếm thức một hai phần có thể xem là thiên phú siêu quần rồi, thậm chí ở trong vương triều kia không có mấy ai có thể so sanh được.

Đám đệ tử đang trong lúc chìm đắt vào cảm ngộ thì hắn liền quay người chạy đi, hướng về phía Luyện Khí Các để tuyển một ít kiện vũ khí.

Hắn cũng chẳng quán xuyết hay suy nghĩ gì đến người khác nên nhanh chóng chạy vào bên trong kho chứa rồi chọn lấy một vài thanh kiếm.

Quả là một cái siêu phẩm tông môn có khác, ngay vừa đi vào kho chứa thôi cũng đã có thể nhìn thấy được rất nhiều loại vũ khí có đẳng cấp cực kỳ cao, chỉ cần để lộ một thanh ra ngoài thôi cũng đủ để tạo lên một trận phong ba, thậm chí xảy ra huyết chiến để tranh đoạt.

Vũ khí gồm có các loại cảnh giới: Linh Khí, Pháp Khí, Bảo Khí,Thiên Địa Linh Khí, Chuẩn Thiên Kiếp Linh Khí, Thiên Kiếp Linh Khí, Hoàng cấp Linh Khí, Thánh Cấp Linh Khí, Thần Khí,…, Thái Cổ Danh Khí. Và mỗi cảnh giới như vậy được chia làm những cái tiểu cảnh giới nhỏ: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.

Không ngạc nhiên khi vừa tiến vào nhà kho thôi cũng đã có thể nhìn thấy được một vài thanh Thiên Kiếp Linh Khí nằm y nguyên nguyên trên những bệ đá riêng của nó, giá trị của mỗi thanh như vậy được xem như gần là vô giá vậy, không phải bình thường một cái tông môn có thể sở hữu.

“Ồ, tiểu gia ngươi tới đây có việc gì?”. Hắn đi vào được một lúc thì từ phía trong góc có một vị lão giả đang cúi người xuống thu gọn một vài thanh kiếm giống như đang dọn rác vậy.

“Lão già. Ta đến là muốn tìm một vài thanh kiếm để dùng mà thôi”. Hắn cũng không dấu giếm mà nói ra mục đích.

“Không phải ngươi có thanh kiếm kia rồi sao? Đẳng cấp của nó đã đủ ngươi dùng rồi, nơi đây không có cái nào mà ngươi dung được cả đâu”. Lão giả nhanh chóng bật người đứng thẳng rồi quay qua nói.

“Khí tức của ngươi?”. Rất nhanh, lão giả liền vận dụng bản mệnh thần thông nhìn ngó cảnh giới của hắn liền giật mình mà thốt lên.

“Ta muốn ra ngoài lịch luyện nên toàn bộ đã bị ta phong bế rồi, ngay cả thiên phú thần thông cũng là như vậy”. Hắn cũng không cần giấu diếm liền trả lời.

“Hóa ra là vậy. Thế nay ngươi muốn loại vũ khí như thế nào? Lấy vài thanh Thiên Kiếp Thần Binh được không?”. Lão giả gật đầu rồi hỏi hắn.

“Không cần quan trọng như vậy. Cho ta một thanh Pháp Khí nào tốt nhất đi, ra ngoài lịch luyện mà mang loại vũ khí kia thì rất phiền phức”. Hắn lắc đầu đáp.

“Pháp Khí sao? Đã lâu ta không có tạo ra một thanh như vậy”. Lão giả suy nghỉ một lúc rồi tiếp tục nói. “Có rồi, đợi ta một chút”.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu chờ đợi.

Một lúc sau!

Từ phía sau góc nhà kho, bụi mù bay lên nghi ngút và từ trong đó phát ra một tiếng động rất lớn “Ầm”. Từ trong đó đi ra, lão giả trên thân dính rất nhiều bụi đất cùng từng lớp mạng nhện bám vào trên thân thể. Trái lại, lão giả lại nở một nụ cười nhẹ vì tìm được một thanh kiếm đủ yêu cầu của hắn.

“Thanh kiếm này có tên Uyển Dương Kiếm là thượng phẩm Pháp Khí một trong, được ta đúc tạo từ khi ta vừa nhập vào Tam phẩm chế tạo sư, nguyên liệu chủ yếu là Vấn Tinh Kim, Uyển Dương Thủy, Huyền Giới Mộc, Đằng Tam Kim nên nó có độ bền chắc cùng độ sắc bén rất tốt”. Lão giả nhớ lại thời gian trước khi đang tạo thanh kiếm này mà nở một nụ cười.

“Cũng tạm được”. Hắn đưa tay nắm lấy chuôi kiếm rồi đưa tay múa một vài đường liền đưa ra nhận xét.

“Hah hah hah. Cúng đúng mà thôi, ngươi là dung thanh kiếm kia đâu phải ai cũng có thể so sánh được”. Khóe miệng lão có chút co giật rồi cảm thán.

“Ngươi dự định như thế nào?”.

“Chỉ muốn tu luyện như người bình thường mà thôi, như vậy mới có niềm vui”. Hắn nhẹ nhàng trả lời.

“Thiên phú của ngươi cũng có thể khóa lại được hay sao?”. Lão giả có chút bất ngờ rồi tiếp tục hỏi.

“Có gì mà không được”. Hắn lắc đầu trả lời. “Mà thôi, thời gian không còn sớm, có dịp ta lại đến đây chơi với lão”.

Vừa dứt lời, hắn liền quay người đi ra bên ngoài, vừa đi được một vài bước thì đột ngột dừng lại. “Đúng rồi, cho ta mượn con chim của lão dùng một chút”.

“Ngươi muốn làm gì?”. Nghe ngữ điệu của hắn như vậy, lão giả chợt nhớ đến cảnh tượng hắn nướng thịt rồng kia rồi sợ run lên.

“Hắc hắc. Chỉ mượn đi nhờ một chút mà thôi”. Hắn bật cười rồi nói.

“Thật không. Nó mà thiếu một cọng lông ta liều mạng với ngươi”. Lão giả đưa tay lên thổi sáo một cái rồi lên giọng nói.

“Tất nhiên”.

Từ phía bên ngoài!

Đột nhiên có một trận gió lớn thổi lên. Từ phía trên cao, có một thứ gì đó màu xám đang hạ xuống, rất nhanh liền có thể nhận thấy, đây là một con chim rất lớn là một đầu Hung Thú thất cấp Bách Sát Kim Điểu. Là sủng vật của lão già kia.

“Kim điểu bảo bối, ngươi phải chịu khổ một lúc”. Lão giả đi ra rồi tiến lại gần vuốt ve nó rồi nói.

Quạc quạc!

Ngay lúc hắn đi ra, đầu này kim điểu liền run lên liên hồi sợ hãi. Không phải danh tiếng của hắn chỉ được truyền giữa đám đệ tử thôi đâu, mà các đầu sủng vật này cũng có thể nhận thức được, nên nhìn thấy hắn thì giống như gặp sát tinh vậy.

Ẩn ẩn, nó muốn quay người mà chạy đi, cặp mắt tròn lóng lanh đen nhánh của nó có chút ướt giống như muốn khóc vậy.

“Hắc hắc. Không nghe lời ta liền vặt lông người rồi đem lên nướng”. Trông thấy đầu kim điểu này, hắn liền nở một nụ cười quái dị rồi hù dọa.

Rất nhanh, đầu kim điểu liền gật đầu đồng ý. Nó quá sợ hãi.

“Ngươi…”. Lão giả nghe thấy vậy liền có chút đắng chát trong miệng mà phản bác.

Hắn chỉ lắc đầu một cái mà không nói gì thêm.

Nhanh chóng đi về phía đầu kim điểu rồi nhảy lên phía trên lung của nó rồi ngồi xuống.

Đầu này sủng vật cũng quả thật là nghe lời, hắn vừa ngay lúc ngồi xuống liền vỗ cánh mà bay lên. Toàn thân có một bộ lông vũ màu xám rất giày nên hắn ngồi lên cảm giác cái mông rất là thoải mái mà không có chút khó chịu nào cả.

Sải cánh của nó trải dộng hết cở chí ít cũng phải rộng hơn ba trượng, tốc độ nó bay đi cũng thật là nhanh, không hổ là thất cấp Hung Thú một trong. Chưa tới năm phút, hắn đã rời khỏi Tử Cực Kiếm Môn. Hắn ngoái đầu nhìn lại một cái rồi thôi.

“Đưa ta xuống Nam Vực đi, tìm một cái cấp thấp vương triều nào đó rồi cho ta xuống”. Hắn đưa tay vỗ nhẹ mấy cái trên lung nó rồi nói.

“Quác quác”. Rất nhanh, nó liền lên tiếng đáp lại.

Ở phía bên dưới mặt đất!

“Ôi mẹ ơi, thất cấp Hung Thú, mắt ta có phải bị mộng không trời?”. Một hán tử đang ưởn người ra sau kéo dản cơ liền trông thấy liền thốt lên.

“Hah hah hah. Chắc chắn ngươi bị mộng rồi, nơi này làm gì có thất cấp Hung Thú, ngay cả nhị phẩm Hung Thú cũng tìm không ra đâu”. Bên cạnh, có một vị hán tử khác bật cười rồi nói.

“Ahahaha. Chắc tối qua ta ngủ không đủ giấc”.

“…”.

Một ngày sau!

Tốc độ của đầu Kim Điểu này cũng thật là quá nhanh, chỉ cần dùng một ngày liền có thể đưa hắn đến Nam Vực này, phải biết toàn bộ đường đi cũng phải lên tới mấy trăm vạn dăm đâu.

“Quác quác”. Ngay khi chuẩn bị đến nơi, đầu Kim điểu liền lên tiếng đánh thức.

“Oa oa. Đến rồi sao?”. Trên lung, hắn đánh một giấc thật ngon lành liền bị đánh thức mà tỉnh dậy.

Hắn đưa mắt nhìn xuống phía bên dưới liền trông thấy một con suối nhỏ với dòng nước trong suốt mát lạnh, xung quanh được bao bọc bởi từng hàng cây, bụi rậm rất kín đáo. Và phía xa kia có một bóng dáng nữ tử đang trần truồng đứng giữa con suối mà tắm.

Hắn trông thấy cảnh tưởng ngàn năm có một này nên khóe miệng có chút chảy giải, hai mắt sáng lên.

“Nhanh chóng hạ xuống”. Hắn vổ vổ mấy cái rồi lên tiếng.

Kim điểu cũng vì thế mà dần dần hạ xuống rồi thả hắn. Không thèm để ý gì thêm liền quay người bay đi, giống như thả được hòn đá lớn vậy.

- --

Ps: Cầu like chương, cầu đề cử, cầu kim phiếu, cầu ủng hộ.

Đa tạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.