Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 80: Chương 80: Mê Huyễn Kiếm Trận




“Kiếm này trông thật quen, hình như ta gặp nó ở đâu đó rồi thì phải?”. Trận đấu vừa kết thúc, Lão giả tại vị ở trên cao nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân mà suy nghĩ.

“Hả, Vân Linh lão già, ngươi đang lẩm nhẩm cái gì vậy?”. Ngồi ở bên cạnh, một vị lão giả khác lên tiếng.

“Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ một chuyện khác mà thôi”. Vân Linh lão giả gật gù trả lời.

“…”.

Ngay khi xuống lôi đài, Đế Nguyên Quân đi ra phía bên ngoài nhằm tìm kiếm một khu vực yên tỉnh. May là hiện tại vòng ba Thiên Kiêu Tuyển vẫn còn đang tiếp tục nên lúc này chỉ có rất ít người qua lợi ở chổ này.

Tìm được một gốc cây lớn ở phía trước, Đế Nguyên Quân nhảy lên một cành cây lớn gần đó rồi ngồi xuống.

“Với thực lực hiện tại chỉ có thể miển cưởng tung ra được thôi sao?”. Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi lẩm nhẩm.

“Nếu như đột phá Thiên Địa cảnh, mượn nhờ lực lượng thiên địa là có thể sử dụng Trảm Thiên Không này dễ dàng hơn một chút rồi”.

Cảm nhận đan điền của mình bị kiếm chiêu bòn rút sạch khiến hắn không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, nếu như không phải vì có hỗn độn chân nguyên cùng với năng lực từ ba điểm sáng ngũ hành hỗ trợ thì một kiếm này chắc chắn hiện tại không thể tung ra được.

Không suy nghĩ thêm nữa, Đế Nguyên Quân lấy ra một bình đan dược tam phẩm rồi liên tục cắn nuốt, từng viên đan dược bị hắn nuốt trọn. Mỗi một viên bị nuốt xuống, chúng đi đến đâu thì cảm giác được linh khí nồng đậm cùng với cảm giác nóng bỏng đến đó.

Hơn hai mươi viên đan dược bị hắn nuốt trọn, chúng bị đẩy xuống khu vực đan điền. Ở trong đó, tôn côn bằng nằm la liệt ở dưới đáy giống như một con cá đang đợi chết khô, chân nguyên không còn, nó cũng chỉ là một con côn bình thường mà thôi.

Rống!

Nhưng, khi đan dược lũ lượt rơi xuống, tôn Côn Bằng lúc này mới rống mạnh một tiếng như đang vui mừng.

Dần dần, đan dược tiết ra dược lực của mình cùng với lượng linh khí cực kỳ nồng đậm không ngừng bị đan điền luyện hóa. Hỗn độn đan điền nó giống như một cái máy xay khổng lồ với sức chứa gần như vô hạn đang không ngừng nghiền ép linh khí thành những dòng chân nguyên trong cơ thể.

Thời gian dần dần qua đi. Đế Nguyên Quân tốn một canh giờ để luyện hóa hết toàn bộ. Nhưng vẫn cảm thấy thiếu sót, đan điền vẫn chưa được lấp đầy.

Không dừng lại, Đế Nguyên Quân tiếp tục lấy ra hai gốc Huyền Liên rồi bỏ vào trong miệng mà nhai. Địa cấp linh dược lại bị hắn xem như một loại cây là để ăn.

Dần dần, linh khí từ trong khoang miệng như một bóng nước lớn không có thứ gì ngăn cản mà điên cuồng phát tán ra xung quanh.

Đế Nguyên Quân làm sao có thể lảng phí như vậy được, trực tiếp nuốt xuống.

Cảm giác linh khí đang không ngừng tuôn ra đang dung nhập khắp nơi ở trong cơ thể rồi đi đến đan điền rồi bị luyện hóa thành chân nguyên.

Nhưng vẩn cảm giác không đủ, Đế Nguyên Quân quyết định tại nơi này bế quan một thời gian ngắn.

Hai canh giờ sau!

Đế Nguyên Quân tỉnh dậy, gương mặt dần trở lại vẻ hống hào tràn đầy sức sống.

“Đáng tiếc là chưa thể lấp đầy được, nhưng chừng này chắc cũng đủ dùng rồi”.

“Cũng đến lúc quay lại”.

Một lúc lâu sau!

Đế Nguyên Quân quay trở lại lôi đài đã được một thời gian rồi, và hiện tại đang có một trận chiến đang diển ra mà đang đến điểm cuối cùng.

“... thắng”.

“Trận đấu tiếp theo, Đế Nguyên Quân đấu Ngô Tuyền”.

“Đến lúc rồi”. Sau khi nghe thấy tên đối thủ, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười vui vẻ.

Đứng đối diện trên lôi đài, Đế Nguyên Quân thể hiện ra vẻ thư thái của mình như không để ý đến đối thủ. Còn Ngô Tuyền đứng ở bên kia đang liếc nhìn không ngừng.

Trận chiến trước, hắn đã quan sát tương đối kỹ, cho đến hiện tại hắn vẫn chưa thể nhìn ra được chân chính thực lực của Đế Nguyên Quân mạnh bao nhiêu. Mặc dù chỉ biết cảnh giới hiện tại của đối phương nhưng lại có thể vượt sau tiểu cảnh giới có thể tung ra một kiếm hạ gục Mộng Vân Huyền.

Ngô Tuyền xem Đế Nguyên Quân là người có thực lực để đối đầu với hắn nhất, và cũng là đối thủ đang gờm nhất. Ở trong mắt hắn, Đế Nguyên Quân hiện tại vẫn là một dấu chấm hỏi lớn mà chưa có câu trả lời.

“Ngô Tuyền, xin được chỉ giáo”. Đứng đối diện, Ngô Tuyền lên tiếng.

“Cứ đánh đi, không cần đa lễ”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân hời hợt trả lời.

‘Tính cách người này thật sự tùy hứng’. Ngô Tuyền trong đầu xuất hiện suy nghĩ. ‘Lúc thì hời hợt, lúc thì tập trung, lúc thì vui đùa. Thật là một người khó phán đoán’.

“Bắt đầu đi”. Lão giả ra hiệu lệnh.

Ngay lập tức, cả hai người đều cùng một lần lao lên. Trường kiếm ở trong tay cũng đồng thời chém ra. Ban đầu, Ngô Tuyền cảm thấy rất kỳ lạ, đột nhiên lại có cảm giác như đang đánh cùng với bản ngả của chính mình, hành động gần như tương đồng từ tốc độ đến thời điểm vung kiếm.

Bành bành!

Mười chiêu qua đi, cả hai người vẫn đang không ngừng thăm dò. Chợt, Ngô Tuyền đột nhiên tăng tốc vung kiếm mạnh sang ngang. Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn một cái rồi nhảy lên, thời gian tránh né được tính toán rất kỹ càng.

Thời điểm lưỡi kiếm chuẩn bị đánh trúng thì hắn đã nhảy qua rồi, còn khi thu kiếm thì hắn đã hạ xuống.

“Phản xạ kinh thật”. Ngô Tuyền thầm than.

Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Thập Kiếm!

Tung ra chiêu thức đầu tiên, Ngô Tuyền đâm mạnh trường kiếm về phía trước. Tốc độ đâm kiếm thật sự rất nhanh, trong mắt người đứng quan sát thì chỉ trong nháy mắt họ nhìn thấy mười thanh kiếm mờ ảo đồng thời cùng đâm về một lúc, khi quan sát kỹ thì lại thấy những thanh kiếm đó cũng chỉ là tàn ảnh mà thôi.

Leng keng!

Mũi kiếm đâm tới, Đế Nguyên Quân vung mạnh thanh kiếm từ dưới lên. Ngay khi va chạm, kiếm chiêu của Ngô Tuyền nhanh chóng bị hóa giải.

Đang trong lúc ngạc nhiên, Đế Nguyên Quân đưa chân rồi tung một cước đạp mạnh về phía trước.

Hơi bất ngờ, Ngô Tuyền nhanh chóng thu kiếm về rồi đẩy ra, cước bộ đạp trúng lưỡi kiếm khiến sống kiếm con đi một góc lớn rồi bị đẩy lùi ra xa.

Ổn định lại cơ thể, Ngô Tuyền liếc mắt nhìn về phía trước thì không còn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đâu.

“Người đâu?”.

Xiu xiu!

Chợt, một tiếng xé gió từ phía sau truyền lại, với giác quan nhanh nhạy, Ngô Tuyền dễ dàng phán đoán được vị trí, không suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng ngồi xuống rồi đâm kiếm ra sau lưng.

Nhưng, phán đoán vừa rồi không hề chính xác. Lưởi kiếm đâm ra sau trung vào không khí, vừa rồi Ngô Tuyền đã gần như chắc chắn đã đánh trúng. Nhưng Đế Nguyên Quân đã nhanh chóng di chuyển qua vị trí khác rồi.

Tiếp tục vung kiếm từ nơi khác qua, Ngô Tuyền giác quan tập trung cao độ, hắn tập trung đến mức mà chỉ cần có một dao động không khí nhỏ thôi cũng không thể thoát được.

Kỳ lạ ở một chổ là Đế Nguyên Quân đang di chuyển ở một tốc độ rất nhanh nhưng lại không gây ra một tiếng động nào cả, giống như hắn đang hòa mình vào không khí xung quanh.

Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp, Huyền Kim Kiếm!

Bị Đế Nguyên Quân âm thầm tấn công tứ phía, Ngô Tuyền cảm thấy có chuyện gì đó không đúng nên hắn không còn phòng thủ nữa mà chủ động tấn công.

Một kiếm chiêu khác được tung ra, Ngô Tuyền quét mạnh kiếm ra xung quanh, ngay lập tức, một dòng kiếm khí sắc bén từ một vòng nhỏ dần lan tỏa ra ngoài bao trùm một khu vực rộng lớn.

“Đây rồi”. Chợt, Ngô Tuyền lớn tiếng.

Hai chân phát lực đẩy mạnh cơ thể lao tới, Ngô Tuyền vung mạnh kiếm về phía trước.

“Cái gì?”.

Cảm nhận của Ngô Tuyền vừa rồi đã phát hiện được vị trí của Đế Nguyên Quân, tấn công đúng vị trí mà hắn đang đứng như chỉ trong phút chốc lại không cảm nhận thấy nữa.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”. Đang không biết chuyện gì đang xảy ra, Ngô Tuyền thốt lên.

Liên tục tung ra kiếm chiêu, Ngô Tuyền càng cảm thấy bản thân đang rất mù mịt, biết đối thủ đang đứng ngay trước mắt nhưng không thể nào đánh trúng được.

Càng về sau!

Ngô Tuyền dần đánh mất đi sự bình tỉnh của mình, hắn điên cuồng tấn công cái bóng Đế Nguyên Quân một cách không ngừng nghỉ. Nhưng vẫn bị bỏ xa một quảng nào đó giống như con mèo đang vờn chuột vậy.

“Ra đây cho ta”. Không còn giữ được bình tỉnh, Ngô Tuyền quát giận. Nhưng không hề nhận được phản hồi nào.

Gần một canh giờ qua đi!

Ngô Tuyền ngày một thêm tức tối, cảm giác áp bức đang không ngừng đè nén lên suy nghĩ, ở bên trong ánh mắt, lúc này đã bị cơn giận chiếm giữ hoàn toàn. Bị Đế Nguyên Quân đùa giỡn hơn một canh giờ, hắn đã không thể kiềm chế thêm được nữa.

“Gào”. Ngô Tuyền điên cuồng gào thét.

Nhưng đúng vào lúc này, khung cảnh xung quanh dần trở lại. Lúc mà Ngô Tuyền đang gào thét thì mọi thứ đã hiện ra trước mắt hắn.

“Hahahaha. Tên Ngô Tuyền kia đang diễn hề hay sao vậy?”.

“Đang yên đang lành lại tự mình chém không khí rồi quát mắng người khác giống như một tên điên”.

“…”.

Bị đám đông ùa nhau chế nhạo, Ngô Tuyền vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang cười khúc khích như đang xem kịch khiến hắn càng thêm tức tối.

Không đợi lão giả ra hiệu bắt đầu, Ngô Tuyền đẩy mạnh khí tức của mình rồi lao lên tấn công.

“Ngươi đang xem thường lão giả sao? Chưa có hiệu lệnh của ta đã chủ động xông lên, muốn đánh thắng đến vậy sao?”.

Công kích của hắn đến gần nhưng trong chớp mắt đã bị chặn lại, vị lão giả đứng chặn trước mặt Ngô Tuyền, một ngón tay chặn lưỡi kiếm lại rồi nói.

Lời nói này như khiến Ngô Tuyền bừng tỉnh. Dần dần hắn như biết được chuyền gì dang diễn ra.

“Thật xin lỗi, ta vừa mất ý thức”. Ngô Tuyền thu kiếm, thân trên hơi khom xuống nhận lỗi.

“Hahahaha. Xem kìa, lúc nảy hắn giống như mất ý thức thật. Hahahaa”. Đám đông lại thêm một lần nữa bàn tán.

“Không ngờ Ngô gia thiên kiêu lại bị như vậy, đáng tiếc là một anh tài có khiếm khuyết”. Đế Nguyên Quân đột nhiên lên tiếng.

“Ta biết ngươi đang âm thầm giỡ trò, đừng để ta bắt được”. Ngô Tuyền, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ta chỉ nói sự thật thôi”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân hời hợt nói. “Ta chỉ sử dụng một cái Mê Huyễn Kiếm Trận thử kiếm tâm của ngươi mạnh mẽ như thế nào?”.

“Nhưng lại khiến người ta chê cười rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.