Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 77: Chương 77: Tiểu nữu




Ngay sau khi phục dùng Bạo Khí Đan, khí tức Mộng Vân Huyền bỗng mạnh mẽ một cách cường hản. Từ Ngưng Hải cảnh tầng tám liền đột phá đến tầng chín đỉnh phong, thực lực nay lại vượt xa so với Ngô Thiên Thanh.

“Vô sỉ”. Ngô Thiên Thanh tức giận quát.

“Hahaha. Ta vô sỉ thì đã sao”. Mộng Vân Huyền hả hê la lớn. “Tiếp ta thêm một đao”.

Bỏ mặc thương tích trên người, Mộng Vân Huyền tăng tốc lao lên. Trường đao mạnh mẽ vung mạnh về phía trước.

Vừa rồi tung một kích toàn lực, khí tức trên người Ngô Thiên Thanh hiện tại đã không còn ổn định được như trước, một phần là do nội thương và một phần là do chân nguyên đã tiêu hao quá nhiều. Thực lực hiện tại cũng chỉ có thể duy trì được từ ba tới bốn thành mà thôi.

Rầm!

Không kịp phản ứng, Ngô Thiên Thanh chỉ có thể đưa thương ra ngăn chặn mà không kịp chuẩn bị. Ngay sau tiếng động lớn, một thân ảnh bị đánh bay văng ra ngoài.

Hộc hộc!

Cảm giác hai cánh tay lúc này đau nhức kịch liệt, may mắn thay cơ thể hắn cũng có một chút mạnh nên phản chấn vừa rồi chỉ gây cảm giác tê buốt đau nhức chứ đối với người bình thường thì chắc chắn hai cánh tay đã bị đánh gãy rồi.

Gắng gượng, Ngô Thiên Thanh hơi thở hồng hộc, mỗi một nhịp thở thì khóe miệng cũng chảy xuổng một ít huyết dịch, thương thế trong người vẫn chưa ổn định lại nay phải chịu thêm công kích nên khiến cho nội thương ngày một nặng hơn.

Cảm giác cơ thể không chịu đựng được nữa, Ngô Thiên Thanh lấy ra một viên đan dược chuẩn bị nuốt xuống.

“Đừng mơ”. Thấy vậy, Mộng Vân Huyền quát.

Địa cấp hạ phẩm đao pháo, Phá Nguyệt Đao!

Vung mạnh đao pháp về phía trước, từ trên lưỡi đao; một dòng đao khí sắc bén, uy lực bắn ra hướng trực tiếp về phía trước mà không một chút nương tay.

“Khốn kiếp”. Ngô Thiên Thanh rống giận.

Gạt bỏ đan dược qua một bên, Ngô Thiên Thanh thúc dục chân nguyên đến cực hạn, một đao này hắn mà không tiếp thì cái chết chắc chắn sẽ đến.

Địa cấp trung phẩm thương pháp, Hoa Vân Thương!

Sức cùng lực kiệt, Ngô Thiên Thanh liên tục đâm mũi thương giống như đang thêu dệt hình hòa, liên tiếp là từng dòng thương khí lao lên, cùng với đao khí trực tiếp trùng kích.

Bành bành!

Nhưng thực lực hiện tại thua kém quá nhiều cùng với thương thế nặng, Ngô Thiên Thanh không còn một chút cơ hội nào nữa. Đao khí cường hãn liên tiếp phá tan thương khí rồi lao thẳng về phía trước mà không còn bị bất kỳ cái gì ngăn cản.

Chân nguyên cạn kiệt, cơ thể không còn một chút sức lực. Hắn không thể chống trả được nữa. Ngô Thiên Thanh dần buông xuôi.

“Chết tiệt”. Ngô Thiên Thanh chửi thể.

Xiu xiu!

Chợt, một thanh âm sắc bén khác vang lên, khiến Mộng Vân Huyền cảm giác toàn thân lạnh toát. Ánh mắt hắn quay đầu nhìn lại với dáng vẻ lo sợ.

Chỉ trong chớp mắt, đao khí kia bị kiếm khí phá giải một cách dễ dàng.

“Hay cho một cái Mộng gia. Một đại gia tộc mà tiểu nhân như vậy?”.

“Đừng để ta gặp ngươi ở trên lôi đài”.

“Trận này Ngô gia ta thua”.

Thanh âm băng lãnh từ phía dưới truyền tới khiến nhiều người phải rùng mình.

“Ngô Tuyền”. Mộng Vân Huyền khóe miệng run lên.

“Vậy, ta tuyên bố. Trận đầu tiên Mộng Vân Huyền thắng”. Lão giả ở trên cao lên tiếng.

“Trận đấu thứ hai, Vô Lương đấu Nhan Tiểu Tiểu”.

Trận đấu đầu tiên đầu tiên vừa mới kết thúc, ngay lập tức trận thứ hai đã tiếp tục.

“Vô Lương sư phụ”. Mộng Linh Nhi lo lắng nhìn qua.

Nhan gia, là một trong ngũ đại gia tộc có thực lực rất mạnh, thực lực của Nhan Thị có thể nói là mạnh hơn Mộng gia một chút nhưng tài lực của họ cực kỳ lớn mạnh và đứng đầu trong các đại gia tộc.

Gia tộc có tài lực rất lớn thì thiên kiêu cũng được bồi dưởng là cực kỳ tốt, họ thậm chí có thể sử dụng hơn nửa gia tài để nuôi dưỡng lớp thiên kiêu trẻ tuổi. Đan dược, công pháp, vũ khí,… đều được gia tộc chu cấp một cách đầy đủ.

Và trong những thiên kiêu trẻ tuổi của Nhan Thị thì Nhan Tiểu Tiểu cũng được xếp ở vị trí rất cao, mặc dù chỉ đứng thứ ba nhưng cảnh giới tu luyện đã đạt đến Ngưng Hải cảnh tầng bảy rồi, cực kỳ mạnh mẽ.

Trước đây, Mộng Linh Nhi từng được chiêm ngưởng chân chính thực lực của nàng ta nên lúc này rất là lo lắng, mặc dù biết Đế Nguyên Quân rất huyền bí và chưa từng thấy hắn tung hết sức bao giờ nên không thể chắc chắn được.

Một Ngưng Hải cảnh tầng hai đối đầu với tầng bảy thì quá chênh lệch, nhất là trong nhóm thiên kiêu này. Dù chỉ chênh lệch một cái tiểu tiểu cảnh giới thôi thì cũng chịu thua thiệt rất lớn rồi.

“Ừ”. Đế Nguyên Quân lạnh lùng trả lời.

Nói xong, Đế Nguyên Quân bước chân đi lên phía bên trên lôi đài. Lúc này, đám người phía bên dưới lại bắt đầu bán tán.

“Không phải hắn ta là một tiểu hòa thượng hay sao?”.

“Sao giờ lại mọc tóc rồi?”.

“…”.

“Con mẹ nó, ta làm hòa thượng hồi nào, là tự các ngươi suy diển đó chứ?”. Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân quay đầu quát tháo.

“Hahahahaa”. Đám đông được một phen cười lớn.

“…”.

“Tiểu nữ Nhan Tiểu Tiểu, xin chỉ giáo”. Lần gặp đầu tiên, Nhan Tiểu Tiểu thục nữ chào hỏi.

Trước mắt, một tiểu nữ mười bốn mười lăm tuổi cực kỳ xinh xắn cao hơn một mét ba với bộ trang phục bó mà trắng hồng, gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan có một cái trán cao với cặp mắt bồ câu long lanh đều đặt, hai hàng lông mi dài uốn cong với hàng lông mày lá liễu thảnh mảnh. Sống mũi cao nhỏ nhắn thẳng tắp, cặp môi anh đào hồng hào, làn da trắng hồng tự nhiên, khí chất cực kỳ tinh thuần.

“Này, tiểu nữu, hay là ta ở đây tám chuyện nhân sinh đi. Ta quả thật không muốn đánh nhau”. Đế Nguyên Quân quét mắt nhìn một vòng rồi lên tiếng.

“Cái gì? Tám chuyện nhân sinh, sợ người ta thì nói, đi xuống đi”. Đám đông quát tháo.

“Các ngươi tránh ra, đừng làm phiền tiểu gia ta tán tỉnh?”. Đế Nguyên Quân quay đầu lớn tiếng.

“…”.

“Như thế thì không được rồi”. Nhan Tiểu Tiểu trực tiếp từ chối.

“Tiểu nữu, ngươi xinh đẹp như này thì cần gì phải động võ đâu, hay là cùng ta đi đấu đó uống một chút linh thủy rồi vui vẻ nói chuyện”. Đế Nguyên Quân tiếp tục nói.

“Vô Lương công tử, quả thật không thể”. Nhan Tiểu Tiểu trả lời. “Nếu ngươi không đánh, thì ta đánh”.

Nói xong, Nhan Tiểu Tiểu trực tiếp rút kiếm hướng Đế Nguyên Quân ra chiêu.

“Ấy… Tiểu nữu, ta thật sự không muốn đánh ngươi đâu”. Đế Nguyên Quân tránh né trả lời. “Ngươi mà đánh nữa là ta phạt đó nha”.

“Thử xem ngươi có bản lỉnh đó hay không?”. Nhan Tiểu Tiểu nở một nụ cười nhẹ trả lời.

Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp, Hoa Tiên Kiếm, trảm!

Tung ra kiếm chiêu, kiếm khí sắc bén như muốn cắt đứt không khí chợt ánh lên. Lưỡi kiếm thanh mảnh nhẹ nhàng lướt tới.

Đối mặt, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng ngồi xuống, lưỡi kiếm nhanh chóng xợt qua, một nhúm tóc rơi xuống.

“…”.

“Tiểu nữu, ngươi đừng đánh nữa”.

“Xem kiếm”.

Đế Nguyên Quân càng nói, Nhan Tiểu Tiểu kiếm chiêu lại càng tung ra, mỗi một kiếm đều rất chăm chú, nàng ta muốn đanh bại đối phương nên không nương tay một chút nào.

Qua ba mươi hơi, Nhan Tiểu Tiểu đã vung kiếm không biết bao nhiêu lần những mỗi một lần như vậy đều bị tránh hết toàn bộ. Không có một kiếm nào chạm trúng áo quần bên ngoài của hắn.

“Tiểu tử này…”. Ở trên cao quan sát, những lão giả ánh mắt trầm trồ nhìn đến.

“Nhan Tiểu Tiểu này còn nhỏ mà luyện kiếm có thể thành thục được như vậy quả thật rất tốt. Luyện thêm mười năm nữa cộng với một chút cơ duyên là có thể cảm thụ được kiếm ý rồi”.

“Đúng. Nhan thị tiểu nữ kia quả thật rất tốt nhưng tên nhóc kia càng vượt trội hơn”.

“Mỗi một kiếm chiêu đều bị hắn hóa giải một cách rất tài tình, nếu như ta không ở trên cao này quan sát thì khó lòng mà phát hiện được”.

“Kiếm chiêu vừa ra liền hóa giải ngay tức khắc, nhưng lại khiến người ra kiếm không hề hay biết mà chỉ tưởng chừng như đang trốn tránh mà thôi”.

“…”.

“Tiểu nữu, ngươi thật sự muốn đánh hay sao?”. Trải qua một trăm chiêu, Đế Nguyên Quân gật gù hỏi.

“Nhiều lời”. Nhiều lần vung kiếm, nhưng không thể nào đánh trúng hắn, Nhan Tiểu Tiểu có một chút tức tối trả lời.

Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Hoa Vân Kiếm!

Đường kiếm uốn lượt uyển chuyển, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi nhưng tốc độ cùng với uy lực lại cực kỳ mạnh mẽ, một kiếm này. Nhan Tiểu Tiệu thực sự muốn tung toàn lực rồi.

“Vậy, tiểu nữu đừng trách ta”.

Kiếm chiêu đâm tới, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng lách qua, một tay bắt giữ chuôi kiếm rồi kéo sát vào người.

Bị kéo từ một phía, Nhan Tiểu Tiểu mất thăng bằng mà ngả quả một bên liền được Đế Nguyên Quân ôm sát vào trong người.

“Ngươi…”. Nhan Tiểu Tiểu sắc mặt bỗng đỏ lên, nàng ta quát tháo một tiếng rồi muốn vung kiếm nhưng bị bàn tay của hắn giữ chặt lại, không thể nào nhúc nhích được. Ánh mắt lo lắng nàng nhìn qua, vô tình bốn con mắt chạm trán nhau.

“Ta nói rồi, tiểu nữu. Ta không muốn đánh, nhưng ngươi phạm phải thì ta phải phạt”. Đế Nguyên Quân từ từ thì thầm vào một bên tai.

Giọng nói ấm áp truyên đến, bỗng thân thể Nhan Tiểu Tiêu run nhẹ một cái, cảm giác toàn thân như có một dòng điện chạy xợt qua, cảm giác toàn thân bắt đầu nóng lên, nhịp tim đập nhanh liên hồi.

Kéo mạnh tay một cái, thanh kiếm trong tay rơi xuống sau đó kéo về phía trước, Nhan Tiểu Tiểu hoàn toàn bị vô hiệu hóa mà ngả về phía trước. Ngay khi gần chạm đất thì được giữ lại. Cặp mông nữ hài căng mịn dưới lớp vải được căng ra rồi một bàn tay từ từ vổ xuống.

Pép!

Một tiếng da thịt va chạm vang lên.

Toàn trường ngay lúc này hoàn toàn bỏng mắt.

“Ngươi…”. Nhan Tiểu Tiểu bị tét mông nên giật mình, nàng quay qua nhìn thì bị ánh mắt nghiêm túc chặn lại, cặp môi hồng hào run nhẹ một cái rồi nói. “Đánh nhẹ thôi”.

Pép pép!

“Má nó, ta đây hơn hai mươi tuổi mà tán gái còn thua một đứa trẻ. Ta muốn chết, ta muốn chết a”.

“Ahhhhhh… Mắt ta…. Mắt ta…”.

“Cẩu lương… đích thị là cẩu lương, ta đau tim quá…”.

“…”.

Đám nam nhân trẻ tuổi phía bên dưới cảm giác được bản thân thua kém mà không ngừng thổ huyết.

“Vô lương sư phụ… Ngươi…”. Đứngn hìn một lúc, Mộng Linh Nhi đỏ mặt.

Ở trên cao!

“Hahahaha. Nhan lão, ngươi nghĩ chuyện này như thế nào?”. Chợt, một lão giả phá lên cười lớn.

“Hừ… Tiểu tử này dám đánh cháu của ta”. Nhan lão nở một nụ cười nhẹ nói.

“Chúc mừng Nhan lão chuẩn bị có cháu rể tốt. Hahahaaha”.

“…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.