Đối với Mục Viêm Khiếu mà nói, ca ngợi hắn còn không bằng khen công ty của hắn, mà khen công ty của hắn, tuyệt đối không bằng khen vẹt của hắn thông minh.
Vì vậy, sau khi Lỗ Viễn theo bản năng khen ngợi Lâm U xong, hắn liền phát hiện, người đàn ông đối diện bất kể là sắc mặt hay khí thế vốn dĩ còn lạnh như băng, lại trở nên ấm áp hơn.
Chẳng qua, phát hiện này không làm Lỗ Viễn cao hứng, mà ngược lại ý nghĩ vừa xuất hiện trong lòng, liền khẳng định chắc chắn.
Lỗ Viễn nhận thấy, trạng thái tinh thần Mục Viêm Khiếu kể từ khi bị tai nạn xe cộ lại tốt lên một cách bất thường, tuy nói Mục Viêm Khiếu là nhờ con vẹt này mới tốt lên, nhưng, Lỗ Viễn cho rằng, dù một con vẹt có thông minh cỡ nào, cũng không thể gây ra ảnh hưởng lớn như thế đối với Mục Viêm Khiếu.
Nhưng mà, bây giờ nhìn lại, không riêng gì hắn, Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạc đều đã sai. Con vẹt tên ‘Lâm Lâm’ kia, mới chính là mấu chốt.
Ít nhất chỉ dựa vào sự cảnh báo tai nạn lần này, có thể xác định, sự tồn tại của con vẹt kia, là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của bọn họ.
Huống chi, về phương diện tâm lý, đối với tính tình nguội lạnh, năng lực tự chủ cực mạnh của Mục Viêm Khiếu, một người thiếu thốn tình cảm, nếu không nhằm vào lúc bọn họ đang trong trạng thái ‘yếu ớt’, thì trong khoảng thời gian ngắn, những người khác rất khó đi vào nội tâm của bọn họ, lại còn lấy được sự tín nhiệm của người đó.
Vì thế bất kể là do kế hoạch của Trịnh Du Hổ, hay quyết định của chính Lỗ Viễn, con vẹt ‘Lâm Lâm’ này, nhất định phải chết. Hơn nữa, phải chết trước mặt Mục Viêm Khiếu. Để hắn tự mình cảm nhận ‘trụ cột’ này đã sụp đổ, rồi tinh thần sẽ bị tổn thương hay không còn kiên cường được nữa.
Trong thời gian cực nhanh, Lỗ Viễn đem những ý nghĩ này suy nghĩ một lượt trong đầu, sau đó cảm thấy hứng thú hỏi: “Nói đến Lâm Lâm, nó bây giờ đang ở đâu? Tôi nhớ nó không có chuyện gì thì sẽ không tách khỏi Mục ca mà?”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy cứng đờ, sắc mặt vừa hòa hoãn lại đen trở lại. Thấy thế Lỗ Viễn sợ hết hồn hết vía.
“Tâm tình nó không tốt lắm. Đang ở trong nhà.”
Lỗ Viễn ồ một tiếng, cảm thấy, lúc Mục Viêm Khiếu nói lời này, trên mặt không được tự nhiên. Chuyến đi tới đây hôm nay, hắn đã thu hoạch được không ít, hắn đã có thể tưởng tượng được tương lai của mấy ngày tới, bộ dạng Mục Viêm Khiếu yếu ớt là như thế nào rồi.
“Tâm tình của hai người thật giống nhau.” Lỗ Viễn cười cười.
Khi Lỗ Viễn còn muốn mở miệng nói cái gì đó, đã nghe rầm một tiếng, từ phòng ngủ truyền ra, cửa phòng bị mở ra một cách bạo lực, một con vẹt màu xám tro lấy tư thế chim nhỏ tức giận, nhào đầu về phía trước.
“Ông nội nó! Tiểu gia chết đói! Ăn cơm! Ăn cơm! Ăn cơm!”
Mục Viêm Khiếu dường như cảm nhận được cơn đau khi va đập, vẹt nhà mình vậy mà chịu ra ăn cơm rồi, lập tức không thèm chú ý Lỗ Viễn, trực tiếp hướng về phía Mục Tứ mở miệng kêu anh ta đi nấu cơm.
Mà đối với Lỗ Viễn, trước khi Mục Viêm Khiếu mở miệng, Lâm U đã giễu cợt: “Mi tới ăn chực? Ăn chực? Vô tích sự? Vô tích sự? Mất mặt ~ két! Mất mặt két két! ! !”
Lỗ Viễn: “. . .” Rõ ràng cây ngay không sợ chết đứng, bây giờ lại cảm thấy không thoải mái.
Làm cho Lỗ Viễn càng không thoải mái chính là, ngoại trừ Mục Tứ đã đi làm cơm, mọi người trong nhà kể cả Mục Viêm Khiếu, đều đang nhìn hắn, trên mặt hiện rõ ‘ngay cả vẹt cũng đã nói cậu ăn chực rồi, cậu còn không đi nhanh lên? Da mặt dày như vậy.
Rồi sao nữa?
Lỗ Viễn cho dù là vua màn ảnh, lúc này cũng không giả vờ nổi nữa.
Nhưng trước khi đứng dậy rời đi, Lỗ Viễn vẫn nhịn không được hỏi một câu có liên quan đến chuyện tai nạn xe.
“Mục ca, mặc dù các anh không có chuyện gì, nhưng cái tên gây ra tai nạn không thể cho qua dễ dàng như vậy, nếu cần tôi giúp gì, anh nhất định phải nói cho tôi biết nha.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhíu mày, “Không cần cậu bận tâm. Cái tên tài xế kia rõ ràng là nhận tiền làm việc, bản thân còn uống nhiều rượu, người này gây ra chuyện như vậy, giao cho cảnh sát. Đến lúc đó, người phía sau hắn. . . Ha ha.”
“Ha ha?” Lỗ Viễn có chút cứng nhắc lặp lại. “Có ý gì?”
Lần này Mục Viêm Khiếu không nói gì, ngược lại, Mục Nhất bên cạnh đi tới, đưa tay làm động tác mời, thuận tiện cảnh cáo một câu: “Đây cũng không phải là chuyện cậu nên hỏi. Người biết càng ít càng tốt.”
Mặc dù Lỗ Viễn không cam lòng, nhưng biết nếu như mình còn tiếp tục, sẽ khiến Mục Viêm Khiếu, Mục Nhất sinh nghi, gọn gàng linh hoạt nói cám ơn với Mục Viêm Khiếu, rồi quay sang vẹt Lâm U ‘Vẹt nhỏ, lần sau gặp lại, nhất định sẽ cho mày ăn ngon’ câu này làm cho Lâm U không muốn ăn nữa. . ., rồi cuối cùng rời khỏi Mục gia.
“Tiểu gia tuyệt đối không chấp nhận loại mẹ kế như vậy. Nếu như hắn bò lên giường của anh, anh nhất định phải một chân đạp hắn xuống, sau đó dù chết cũng không đầu hàng! ! !” Lâm U oán hận mở miệng, “Nếu không tiểu gia thành quỷ cũng không buông tha anh!”
Mục Viêm Khiếu: “. . .” Vẹt nhà hắn vốn luôn phát bệnh như thế.
“Sẽ không có người thứ ba leo lên giường của tao. Mặt khác, loại người như mày vận động não nhiều như vậy, đầu óc sẽ không hỏng sao?”
Lâm U trực tiếp xù lông: “Anh nói bậy cái gì?! Anh khinh bỉ tiểu gia não nhỏ?! Não của tiểu gia làm sao mà nhỏ?! Anh biết voi không?! Não voi lớn không?! Trí thông minh của nó còn không bằng một con heo! ! !”
Nói đến não heo Lâm U bỗng nhiên khựng lại, sau đó nhìn về phía chủ nhân mắt mù, nở nụ cười tà ác. “Két két! Chủ nhân, đầu óc của anh mới bị hỏng, tiểu Tứ đang làm súp óc heo cho anh đó, bổ não lắm!”
Chủ nhân đầu óc bị hỏng đáp lại bằng cách đem Lâm U ném tới ghế salon. Mau cút đi.
Không có sự hiện diện của Lỗ Viễn, không khí bữa tối rất tốt. Mục Tứ làm cho ông chủ nhà mình một chén súp óc heo, sau đó đem phần óc heo còn lại, thêm một chút xương heo, thịt gà, nấm thông, nấm đầu khỉ, cho vào nồi nước đun lên, sau đó liền xuất hiện một nồi lẩu.
Trong mâm của Mục đại thiếu là các món ăn do Mục Nhất gắp, mà ở cái bàn bên cạnh đại thiếu, còn một mâm nữa, chính là của Lâm U tiểu gia.
Vui vẻ hòa thuận.
Nhưng Lâm U bỗng nhiên đặc biệt sát phong cảnh nói một câu với Mục Viêm Khiếu: “Tai nạn hôm nay thật ra có thể thông qua xem tướng mà biết được, tiểu gia quên tính cho anh rồi. Nhưng anh cứ yên tâm! Từ hôm nay trở đi ngày nào tôi cũng xem cho anh, vạn nhất có chuyện gì chúng ta cũng có cách tránh được!”
“Két két ~ tiểu gia xem thấy ba ngày sau anh sẽ có tai họa đẫm máu ~ ngày đó chúng ta sẽ trốn trong nhà không ra ngoài!”
Mục Viêm Khiếu lấy tay sờ sờ con vẹt ham ăn đang nằm trên ghế salon, đặc biệt bình tĩnh nói: “Được, xem mày ăn thành như vậy, ngày đó muốn bay ra ngoài cũng không được.”
Vẹt Lâm U đã mập lên một vòng: “Ha ha, tiểu gia không thèm để ý tới người hay hâm mộ ghen tỵ hận như anh.”
Bất kể như thế nào, nói chung, vào lúc này, không có ai đem chuyện ngày hôm nay để trong lòng. Cho đến khi, ngày đó đến.
Buổi sáng ngày hôm đó, Lâm U lăn một vòng trên chiếc gối mềm, rồi lăn vào trong lòng chủ nhân nhà mình. Người kia gặp mãi thành quen, tự nhiên kéo con vẹt gần lại, rồi tiếp tục ngủ. Cái đồng hồ cổ treo trên vách tường chỉ bốn giờ sáng.
Thật không phải con số may mắn gì.
Nếu dựa theo thường lệ, Lâm U tuyệt đối sẽ giống như của nhân mắt mù của cậu, đá đá móng vuốt gãi gãi cổ, sau đó lại tiếp tục ngủ yên ổn trên chiếc giường lớn.
Nhưng sáng sớm hôm nay, Lâm U trằn trọc mãi vẫn không ngủ tiếp được, mà chủ nhân nhà cậu vẫn còn say giấc nồng.
“. . .” Điều này làm cho người ta không thể vui vẻ được. Lâm U nhìn chằm chằm chủ nhân mắt mù đẹp trai đến nỗi người người oán hận, vẻ mặt buồn bực. Tại sao cậu thì ngủ không được, mà người này lại ngủ vô cùng thoải mái? Tiểu gia có nên tốt bụng gọi anh ta dậy hay không? Ngủ sớm dậy sớm thân thể mới khỏe mạnh nha ~
Nhưng nhìn vẻ mặt buồn ngủ mang theo vài phần mỏi mệt, Lâm U cuối cùng cũng quyết định không làm như vậy. Ngược lại cứ nhìn chằm chằm chủ nhân như vậy suốt một canh giờ. Sau đó, rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Trong mơ, Lâm U thấy được trở về thân thể của mình! Nhưng khi cậu vui vẻ đi tìm chủ nhân mắt mù, lại phát hiện chủ nhân cậu đang cử hành hôn lễ với tên Lỗ Viễn kia?! Mẹ nó! Việc này làm sao mà nhẫn nhịn cho được?! Vì thế Lâm U tức giận, đi về phía tiện nhân họ Lỗ tay đấm chân đá!
“Mẹ nó! Chủ nhân mắt mù là của tiểu gia! Mi cướp đồ của tiểu gia không sợ bị thiên lôi đánh sao! Cha mẹ, chú bác, cô dì, ông nội, ông cố tiểu gia đều là thần côn từ tận trong xương tủy! Giết chết mi sau đó đem lên Tần Lĩnh cho mi làm cương thi cả đời luôn! Nói! Mi còn dám đoạt chủ nhân của tiểu gia nữa không?!”
Sau đó Lâm U nghe thấy một tiếng cười vui vẻ trả lời: “Không dám. Không dám nữa. Chủ nhân mắt mù vĩnh viễn là của riêng mày thôi.”
Vì thế Lâm U đặc biệt hài lòng gật đầu, sau đó?
Cũng không có sau đó, Lâm U mở hai mắt ra, thấy chủ nhân mắt mù cười đến vô cùng vui vẻ.
“. . .”Mẹ nó, nằm mơ thật nhàm chán! Lâm U buồn bực. Sau đó chôn đầu trong lòng Mục Viêm Khiếu làm đà điểu.
Tâm tình Mục Viêm Khiếu tương đối tốt, vỗ vỗ lưng Lâm U, “Tốt lắm, nhanh đi ăn điểm tâm. Ba khu vui chơi kia đã có một cái vào tay Mục gia chúng ta rồi, vừa khéo nó lại nằm ở ngoại thành, tao định chuyển nó cho mày, hôm nay dẫn mày đi xem.”
Lâm U nghe vậy ngẩng đầu lên, mắt đậu đen tỏa ra ánh sáng của người giàu mới nổi: “Thật sao?! Chủ nhân anh là ngọn hải đăng của lòng tôi ~ chủ nhân hôn hôn một cái! ! !”
Mục Viêm Khiếu vỗ đầu Lâm U, “Đừng động kinh”. Rồi đứng lên cùng vẹt nhà mình đi ăn điểm tâm.
__________________
Cùng lúc đó, ở nhà Trịnh Du Hổ, hắn ta và Trần Du Hạc sắc mặt âm trầm nhìn Lỗ Viễn trong video.
“Cậu xác định chuyện lần này có thể làm cho Mục Viêm Khiếu tổn thương nặng nề?” Vẻ thong dong ngụy trang của Trịnh Du Hổ đã biến mất, chỉ còn lại sự tức giận vì sản nghiệp bị phá hoại: “Mục lão nhị thật quá ác độc. Nếu không phải gấp rút gây ra tai nạn xe. Không giết được hắn, hắn lại cướp đi một nửa sản nghiệp đã công khai của Trịnh gia tôi?”
Lỗ Viễn ở đầu điện thoại bên kia âm thầm bỉu môi, nhưng lời nói ra lại là: “Anh yên tâm đi. Tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Dựa theo độ coi trọng của Mục Viêm Khiếu đối với con vẹt kia, nếu nó chết trước mặt hắn, tâm trạng sẽ bị đả kích trầm trọng mấy tháng. . . Thậm chí, còn lâu hơn.”
“Nhưng mà anh xác định người ám sát lần này đáng tin? Con vẹt kia rất thông minh.”
Trịnh Du Hổ cười khinh thường: “Vì cơ hội lần này, tôi đã tìm năm tay súng bắn tỉa và sát thủ hàng đầu thế giới tới giết con vẹt kia. Nếu chuẩn bị như vậy nó còn không chết, vậy nó thành tinh rồi.”
“Được rồi, tôi đợi tin tốt của anh.” Lỗ Viễn mỉm cười.