Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 35: Chương 35: Mất rồi lại được




Tâm tình Mục Viêm Khiếu lúc này không thể dùng bất kỳ từ ngữ gì để hình dung, hắn cảm thấy mình đang mừng như điên, lại cảm thấy vô cùng tức giận và khổ sở.

Hé miệng môi mấp máy nhiều lần, Mục Viêm Khiếu mới phát ra một thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Ôm tới... Cẩn thận một chút.”

Mặc dù Mục Ngũ không biết nguyên nhân gì làm cho ông chủ nhà mình bỗng nhiên biến thành bộ dáng như bây giờ, nhưng vẫn nghiêm túc thi hành mệnh lệnh này.

“...Chít...” Lâm U tiểu gia yếu ớt kêu một tiếng.

Trong nháy mắt Mục Viêm Khiếu quay đầu, gần như cắn răng nói: “Nhẹ chút!!!”

Cả người Mục Ngũ run lên. Vội vàng đem vật nhỏ khẽ khàng đặt vào bàn tay đã sớm mở ra của ông chủ nhà mình. Rồi rướn cổ lên hóng chuyện.

“Anh có thể ra ngoài.”

Đáng tiếc Mục đại boss làm sao có thể để cho người khác quấy rầy thế giới riêng của hắn và ‘ Lâm Lâm hư hư thực thực này”, vì thế không chút do dự bảo Mục Ngũ rời đi. “Không cho bất kỳ người nào vào đây. Mặt khác, đi thăm dò xem Lỗ Viễn tới nơi này đã thông báo với bác sĩ Âu Dương chưa. Còn nữa, nói cho Âu Dương Minh, Lỗ Viễn tính toán tiêm gluco cho tôi, hỏi ông ấy đây là tốt hay xấu.”

Mục Ngũ vốn vì không thể thấy được chuyện náo nhiệt hay quỷ dị gì nên đã buồn bực lắm rồi, sau khi nghe lời của ông chủ nhà mình, sắc mặt càng trở nên không tốt. Mặc dù đầu óc của hắn là tệ nhất trong năm người, nhưng hắn cũng không có đần độn! Nghe được câu này của Mục boss, chỉ cần hơi động não là có thể đoán ra được, cho rằng Lỗ Viễn muốn làm hại ông chủ?

Trong nháy mắt Mục Ngũ liền nghiêm túc hẳn lên, hùng hổ đi ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Mục Viêm Khiếu và Lâm U • chuột Hà Lan tàn tật • tiểu gia vẫn còn đang run run, thần sắc uy nghiêm lạnh lùng mới vừa rồi của Mục Viêm Khiếu biến mất sạch sẽ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại âm ấm, khi khi câu nói ra khỏi miệng, vẫn mang theo chút run rẩy rõ ràng, thậm chí còn ẩn ẩn ý tứ cầu xin mà hắn không hề phát hiện.

“Mày là... Lâm Lâm...sao?”

Lâm U tiểu gia nghe được câu này cả người run lên một chút. Nhưng không phải kinh hãi, mà là đau. Cậu cảm thấy cái tên Lỗ Viễn chết tiệt kia khi nãy ném mình đã làm gãy vài khúc xương, bây giờ thở mạnh cũng đau. Nhưng cái này cũng không phải chuyện trọng yếu, quan trọng chính là..., cậu cảm thấy thân thể này chịu dằn vặt như vậy, đoán chừng không cầm cự được mấy ngày.

Mục Viêm Khiếu đợi rất lâu cũng không thấy Lâm U trả lời, tâm tình càng ngày càng nặng nề. Không thấy một tia hy vọng nào lại một lần nữa đánh tan tất cả suy nghĩ của hắn! Dưới tình thế cấp bách Mục Viêm Khiếu nhẹ nhàng lay động sinh vật hình tròn trong tay, thanh âm khàn khàn mang theo chút vội vàng nói: “Lâm Lâm! Mày là Lâm Lâm sao? Mở miệng nói với tao đi! Một câu thôi cũng được!!!”

Nếu như lúc này trong phòng bệnh còn có người khác, như vậy hình ảnh trước mắt bọn họ sẽ là đại thiếu Mục gia chịu kích thích quá lớn dẫn đến tinh thần không bình thường ___ cầm một con chuột Hà Lan, vô cùng thâm tình, muốn cùng con chuột nói chuyện và vân vân, ha ha, đại thiếu, thời điểm Mục gia phá sản sắp tới rồi sao?

Nhưng mà bây giờ trong phòng bệnh không có người nào khác, chỉ có một người kiên định tin thú cưng của mình vẫn còn sống, cùng với, một con chuột, kiên định tin rằng mình tuyệt đối sẽ không chết.

Thế là, Lâm U tiểu gia hừ hừ hai tiếng, đặc biệt miễn cưỡng và mang theo oán trách giơ móng vuốt lên, dùng móng tay sắc bén nhất vẽ lung tung trong lòng bàn tay chủ nhân mò mẫm nhà mình.

Khi Lâm U bắt đầu vươn móng vuốt ra, thân thể Mục Viêm Khiếu trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc, hắn ngừng thở, sống lưng thẳng tắp, giống như đang chờ đợi điều gì liên quan đến sự sống chết, động cũng không dám động.

【 Nữ…mã…sơ…trùng 】( 女… 马… 疋… 虫…)

?!

Trong chốc lát Mục Viêm Khiếu có chút phản ứng không kịp, đây là chữ gì, ách?

Bỗng dưng, bên tai Mục Viêm Khiếu vang lên âm thanh câu nói cửa miệng mà vẹt nhà mình mỗi khi tức giận đều thốt ra: “Mẹ nó.” (妈蛋)

Mục Viêm Khiếu mạnh mẽ hít vào một hơi, trong lòng mừng như điên không biết làm sao biểu đạt cho phải! Cho dù câu trả lời của Lâm Lâm không giống với bất kỳ tưởng tượng nào của hắn, nhưng mà! Ngoài Lâm Lâm nhà hắn ra! Còn có con chuột nào sẽ viết chữ lên lòng bàn tay hắn?! Một con chuột bình thường sẽ không viết chữ! Dù là ghép vần cũng không!!!

“Lâm Lâm...!!! Mày thật sự còn sống! Thật sự còn sống!” Mục Viêm Khiếu kích động cả người run rẩy, không chút nghĩ ngợi cúi đầu hôn lên bộ lông ấm áp kia.

Nhưng không đợi tâm tình hắn kích động thêm chút nào, lòng bàn tay bỗng nhiên đau xót, cũng cảm giác được Lâm Lâm vừa mới hung hăng cắn vào tay hắn một cái.

Mục Viêm Khiếu: “...” Lâm Lâm nhà hắn tính tình vẫn thẳng thắng như vậy! Thật tốt!

Nhưng Mục Viêm Khiếu cũng biết chắc là Lâm Lâm muốn nói gì đó với hắn. Vội vàng duỗi thẳng bàn tay đang rãnh, chờ đợi cái móng vuốt nhỏ mềm sắc bén kia vẽ xuống tay mình thay cho lời nói.

【Mẹ nó! 】

【Cút sang một bên! 】

【 Tiểu gia đau muốn chết anh còn không biết gọi bác sĩ sao?! 】

【 Ha ha, tôi còn sống, sau đó lập tức sẽ phải chết. Đau, chết! Chủ! Nhân! Ngu xuẩn! 】

Trên mặt Mục Viêm Khiếu vừa lộ ra một nụ cười rạng rỡ lại bắt đầu từng chút từng chút trở nên cứng ngắc. Đến cuối cùng, sự cứng nhắc đã bị sự đau lòng cực độ và tức giận thay thế, khi Lâm U tiểu gia đã hoàn toàn phủ phục nằm bất động trong lòng bàn tay hắn, trái tim Mục Viêm Khiếu chợt lạnh ngắt, hắn sợ, mới vừa mất lại có được, vừa được yêu thương cưng chiều lại biến mất lần nữa.

“Lâm Lâm? Lâm Lâm mày không sao chứ?!” Mục Viêm Khiếu khẩn trương hỏi, vừa hướng phía ngoài phòng bệnh la lớn: “Mục Nhị! Mục Ngũ! Những người khác! Ai cũng được mau lại đây!!!”

Mục Nhị lúc này đã đem Lỗ Viễn nhét vào một phòng bệnh để hắn tự sinh tự diệt, cách phòng bệnh vài chục bước liền nghe ông chủ nhà mình điên cuồng gọi về, cả người giật mình, rồi sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng bệnh.

“Ông chủ?! Ngài có chuyện gì?! Ngài thế nào?!”

Vẻ mặt Mục Nhị cảnh giác và lo lắng, đại thiếu nhà bọn họ từ khi nhập viện một lời cũng không nói, ai gặp cũng không muốn nói chuyện, bây giờ lại đột nhiên mở miệng gọi người, tuyệt đối có chuyện lớn phát sinh.

“Đi bắt Vương Tiêu lại đây! Nói cho cậu ta biết tôi muốn cậu ta chữa cho một con chuột!”

Mục Nhị: “...?!”

ÔNG CHỦ!!! Ngài xác định tinh thần ngài bình thường sao?! Náo động lớn như vậy là muốn bắt cóc đại thiếu Vương gia tới chữa cho một con chuột?! Cho dù ngài khẳng định là đang tỉnh táo, nhưng mà đại thiếu Vương gia chịu tới mới là lạ đó!!!

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi!”

Mục Nhị co rút khóe miệng nhìn thoáng qua con chuột Hà Lan màu cà phê đốm trắng trong lòng bàn tay ông chủ, cuối cùng xoay người đi bắt cóc Vương Tiêu.

Hmm, dù sao đối với năm anh em bọn hắn lời của ông chủ là thánh chỉ, hắn tuyệt đối sẽ không cãi lệnh. Huống hồ trừ việc đó ra, Mục Nhị nhạy cảm phát hiện, vẻ mặt, khí sắc, thậm chí là bầu không khí u buồn chung quanh ông chủ nhà mình đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Đến nỗi hắn cảm giác ông chủ đã khôi phục trạng thái giống như khi Lâm Lâm vẫn còn sống.

Mục Nhị nghĩ tới đây thần sắc cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua con chuột Hà Lan đang thật thà cúi đầu ‘săn sóc’ trong lòng bàn tay ông chủ. “... Lối suy nghĩ của lão tử thật thích hợp để viết tiểu thuyết.” Tại sao trong nháy mắt hắn có thể cảm thấy, con chuột Hà Lan trong tay ông chủ kia chính là Lâm Lâm? Thi thể của Lâm Lâm là do chính hắn đem hỏa thiêu rồi chôn mà.

Nhưng, như vậy cũng tốt, cho dù ông chủ chuyển qua thích con chuột này, chỉ cần nó có thể làm cho ông chủ không đắm chìm trong nỗi buồn mang tên Lâm Lâm nữa, thì đó chính là chuyện tốt!

Mục Nhị gật đầu, mang tâm tình cũng không tệ lắm rời đi.

Mà lúc này đây, tâm tình Lâm U tiểu gia siêu cấp hỏng bét đang bị đau mà còn gặp chủ nhân mắt mù cứ ghé vào tai cậu nói nhỏ, phiền não không dứt. Cậu không thể giống như lúc trước tùy tiện rống một câu ‘anh đó có phiền hay không!’ chỉ có thể chậm chậm viết chữ, cuối cùng dứt khoát dùng răng cửa sắc bén của mình lần thứ hai cắn tay Mục Viêm Khiếu.

Mục Viêm Khiếu cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy tê dại: “...”

Rốt cục cũng yên tĩnh rồi. Tiểu gia hài lòng gật đầu, tiếp theo sau đó thong thả ung dung nằm úp xuống. Nhưng sau một khắc thân thể của cậu liền bị Mục Viêm Khiếu nâng lên, nhẹ nhàng mà đặt xuống cái gối mềm mang mùi hương vô cùng quen thuộc của cậu.

“Lâm Lâm, mày không cần quan tâm tới tao, an tâm mà ngủ đi. Tao bảo đảm sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lại gần làm mày bị thương nữa. Tao đã kêu Mục Nhị đi tìm Vương Tiêu rồi, rất nhanh thôi cậu ấy sẽ tới đây chữa trị cho mày.”

Trả lời Mục Viêm Khiếu chính là hai âm thanh khe khẽ của Lâm U: “Chít chít.”

Thần sắc Mục Viêm Khiếu chớp mắt trở nên ôn nhu vô cùng.

“Mày không cần phải để ý đến tao, tao sẽ nhỏ giọng nói chuyện, mày cứ xem như là hát ru đi. Không cần trả lời tao, chỉ là tao...quá cao hứng, quá vui sướng rồi... Nếu như không phải mày trực tiếp nói cho tao biết mày đã trở lại, tao sợ, đây chỉ là một giấc mơ.” Nói tới đây, Mục Viêm Khiếu cúi đầu cười một tiếng: “Lâm Lâm, nếu như mày là con gái..., có lẽ tao sẽ trực tiếp cưới mày.”

Thân thể tròn vo của Lâm U trong nháy mắt cứng đờ.

“Hmm...Nếu như là con trai cũng không sao, dù sao chỉ cần mày có thể biến thành người, vậy thì ở bên cạnh chăm sóc tao cả đời có được không? Thật ra thì cho dù mày không cách nào hóa thành hình người cũng không có chuyện gì lớn, chỉ cần... Mày vẫn ở bên cạnh tao, chăm sóc tao là tốt rồi.”

Thanh âm Mục Viêm Khiếu nói tới đây trở nên nhẹ vô cùng, giống như là sợ đánh thức sinh linh trong tay của hắn, sợ nó không muốn ở lại, hoặc là lại một lần nữa không chút do dự bỏ đi.

Bỗng nhiên Mục Viêm Khiếu cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, chỉ chốc lát sau, hai mắt Mục Viêm Khiếu chợt đỏ lên, trái tim giống như được cái gì to lớn và ấm áp nhồi đầy, làm cho hắn vào giờ khắc này, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không nhịn được thấp giọng cười khẽ.

【Chủ nhân ngu xuẩn! Tiểu gia chỗ nào cũng có mặt! 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.