Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 24: Chương 24: Thần thoại phương đông




Sau khi mập meo meo Gia Phỉ hướng về phía vẹt Lâm U kêu một tiếng meo meo ngao, Mục đại thiếu vốn đang đặc biệt tiêu sái, dứt khoát định rời đi cuối cùng chỉ có thể bực bội dừng bước ____ vẹt dẫn đường của hắn vậy mà lại hoàn toàn không có tiết tháo vỗ cánh bay đi, còn nữa, nghe tiếng động, vậy mà lại bay đến bên mập meo meo Gia Phỉ kia.

Mục boss đối với chuyện này tỏ vẻ hơi mất mặt.

Nhưng âm thanh khoái trá mang theo sự ngạc nhiên của Ngả Bá Đặc rất nhanh liền vang lên, thuận tiện cho Mục Viêm Khiếu một bậc thang đi xuống.

“Nga! Mục! Cậu nhìn xem, hai đứa nó quả nhiên ở chung vô cùng tốt! Nếu người nhà của chúng ta ở chung tốt như vậy, sao chúng ta lại không cùng nhau đi ăn một bữa cơm? Dù vừa rồi cái trò đùa kia của tôi đã thất lễ, nhưng chúng ta có thể bàn về những giao dịch khác có được không? Tin rằng chúng ta sẽ có nhiều tiếng nói chung.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy ngừng lại một chút, sau đó gật đầu, thật ra thì nếu như không phải là Ngả Bá Đặc chân chân thật thật dẫm phải mìn của hắn, cùng vị cáo già này nói chuyện làm ăn, cũng tương đối khá.

Cho nên lúc mọi người bày ra các loại thần sắc kinh ngạc quỷ dị, hai người này mới vừa nhìn thoáng qua đã đàm phán không thành, lại hòa hòa khí khí đi tới cùng nhau, dẫn thú cưng nhà mình rời đi.

Lúc rời đi, mập meo meo gục ở trên vai trái Ngả Bá Đặc còn đang càu nhàu theo sát Lâm U kể chuyện bữa tiệc lớn mĩ vị như thế nào, mà Lâm U thì rất nể tình thỉnh thoảng két một tiếng, tỏ vẻ nó đang nghe. Đương nhiên thật ra vị này trong lòng vẫn đang ngạo kiều các loại, so với mập meo meo Gia Phỉ cao quý ăn các loại hải sản tươi, Lâm U tiểu gia tỏ vẻ, ngay cả bàn ăn Mãn Hán cậu và chủ nhân cũng cùng nhau ăn rồi, ở chuyện ‘cơm canh’ này tuyệt đối là vui vẻ nuông chiều.

Dù sao, khụ, con thú cưng kia của ông ấy dù được sủng ái thế nào, cơm cũng không được ăn lung tung, không phải sao.

“. . . Tôi đối với chuyện sủng vật cũng có thể nói chuyện làm ăn buôn bán hoàn toàn tuyệt vọng.” Nhìn bóng lưng Mục Viêm Khiếu cùng Ngả Bá Đặc rời đi, một thương nhân tham gia yến tiệc hung hăng lau mặt một cái: “Mẹ nó, xế chiều hôm nay lão tử phải tìm một con vừa thông minh vừa hiểu ý lại biết nghe lời mà cưng chiều! Nói không chừng ngày nào đó có thể dẫn dụ một thần tài khổng lồ tới cửa!!!”

Tuy nói địa vị hôm nay của bọn họ trong mắt người khác đã là một thần tài khổng lồ, nhưng ai mà không nghĩ tiến thêm một tầng cao mới đây? Huống chi, mới vừa rồi Ngả Bá Đặc đưa ra giao dịch, trong mắt những thương nhân khác, vốn mua bán này giống như vàng từ trên trời rơi xuống. Thật sự khiến người ta phải động tâm.

“. . . Ách, cái con vẹt kia của Mục ca thật là quá. . . Ông đã sớm nhìn ra nó khác người rồi! Quả nhiên là tiểu gia có con mắt tinh tường như châu như ngọc a! ! !” Nhị thiếu Vương gia đặc biệt không biết xấu hổ khoe khoang, nhưng khen được một lúc lại buồn bực than thở, hướng về phía bè lũ tay sai của mình đang đứng bên cạnh nói: “Cậu nói tiểu gia chạy một lượt chợ chim cả thành phố A B C, sao lại không tìm được một con có thể so với con vẹt kia?! Nếu không phải khó nói chuyện thì là quá không nghe lời! Ách, nếu con vẹt kia là con mái thì tốt rồi . . .”

Lâm U tiểu gia lúc này lại run cầm cập, cảm thấy ớn lạnh cả người, từ móng vuốt dâng lên.

So với nhị thiếu Vương gia và những thương nhân khác cảm thán và ghen tỵ, Trịnh Du Hổ dù vui buồn không biểu hiện nhưng trong lòng đại thiếu Trịnh gia đã hoàn toàn u ám âm trầm.

Hắn thật sự không thể nào hiểu được, tại sao chỉ bằng một con mèo mập và một con vẹt liền có thể đem cục diện hắn hao tốn biết bao nhiêu lời lẽ mới xây dựng được, phá hư sạch sẽ trong nháy mắt, chẳng những khiến hắn vụt mất một cơ hội quan trọng, còn đem cơ hội này dâng tận tay cho Mục Viêm Khiếu?!

May là dù trong lòng thế nào Trịnh Du Hổ vẫn giữ cho mình tỉnh táo, bình tĩnh, hắn cũng rất cố gắng rồi.

“Đại biểu ca!” Trần Du Hạc so với hắn còn bất ổn hơn, âm thanh hổn hển vang lên bên tai, “Đại biểu ca! Mục Viêm Khiếu cũng quá may mắn! Cũng chỉ tại con mèo và con vẹt xui xẻo kia! Hắn vậy mà có thể để cho Ngả Bá Đặc chủ động mở miệng? Kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trịnh Du Hổ từ trong nội tâm xem thường cái loại con cháu cái gì cũng không biết chỉ biết kêu gào rồi chơi đùa, nhưng bây giờ hắn vẫn còn cần tới thế lực Trần gia để đấu với Mục Viêm Khiếu, nên nhẫn thì cứ nhẫn.

“Không thể không làm gì, nếu không thể đi con đường của Ngả Bá Đặc, chúng ta chỉ có thể liên hệ với mấy cấp trên phi pháp. . . Mặc dù chi phí rất lớn, nhưng vẫn tốt hơn cái gì cũng không làm.” Trịnh Du Hổ lạnh giọng trả lời.

“Mặt khác, anh sẽ cho A Viễn tăng tốc hành động. Nếu A Viễn nói Mục Viêm Khiếu đối với hắn không có cảm giác đặc biệt tốt cũng không hề có ác cảm, trong thời gian ngắn rất khó để Mục Viêm Khiếu ấn tượng sâu sắc với hắn. Vậy chúng ta dứt khoát tạo ra một người có thể làm cho Mục lão nhị ‘ấn tượng sâu sắc’, để cho hắn tự mình đem kẻ địch, nhét vào phe cánh của hắn.”

Trịnh Du Hổ trả lời khiến cho Trần Du Hạc có chút không nắm bắt được tư duy của hắn, nhưng thấy nụ cười âm tàn đến cực điểm của Trịnh Du Hổ, Trần Du Hạc biết mình không cần hỏi, kế tiếp chỉ cần xem kỹ trò hay là được rồi.

Vị đại biểu ca này của hắn, từ nhỏ chưa hề thua ai. Vậy mà, lần thất bại duy nhất, cũng là cái lần tranh đoạt di sản của ông ngoại mấy năm trước. Vì vậy hắn đặc biệt tin tưởng, không có chuyện Trịnh Du Hổ không làm được, chỉ có chuyện hắn muốn làm hay không.

____________

Lúc này, ở ngoại ô thành phố A, phía trung tâm mặt hồ yên lặng là hoa viên trên đảo nhỏ, dùng thủy tinh công nghiệp trong suốt xây thành quán hải sản.

Quán ăn này từ bên ngoài nhìn vào, giống như một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ, thủy tinh điêu khắc với nhiều góc cạnh khác nhau phản xạ thành nhiều màu sắc, như mộng như ảo.

Cả một hòn đảo nhỏ chỉ có một quán ăn, bên ngoài quán ăn là một bãi cỏ rộng lớn và thảm thực vật được sắp xếp theo trình tự, quán ăn chia làm hai phần trong ngoài, tổng cộng chỉ có mười bàn, là quán ăn quý tộc vừa nổi tiếng vừa khó đặt chỗ ở thành phố A.

Lúc này, ở một cái bàn ngoài trời, Mục Viêm Khiếu cùng Ngả Bá Đặc trò chuyện với nhau thật vui. Ngả Bá Đặc mãi đến nửa tiếng sau mới biết Mục Viêm Khiếu là người mù gần một tháng rồi, mặc dù lúc trước có nghe qua, nhưng khi bắt đầu nói chuyện với Mục Viêm Khiếu, Ngả Bá Đặc thật nhìn không ra, người nọ giống như một người đang nhắm mắt dưỡng thần hơn là một người không nhìn thấy ánh sáng.

Bởi vì … một điều này, làm thái độ tùy ý của Ngả Bá Đặc trong nháy mắt thay đổi hoàn toàn, ánh mắt nhìn về phía Mục Viêm Khiếu cũng mang theo vài phần thận trọng và thưởng thức không hề che dấu. Thấy biến không sợ hãi lại có kiên nhẫn nuôi thú cưng, người này thật sự là đối tác thích hợp.

Mà trong lúc nói chuyện sau đó, Ngả Bá Đặc lại càng khẳng định ý nghĩ này của mình.

“Ha ha, Mục, tôi cảm thấy chuyến đi tới Trung Quốc lần này, tới thành phố A gặp được cậu là sự lựa chọn tốt nhất, hy vọng trong tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. . . Sau này hoan nghênh cậu tới châu Âu, nga, dĩ nhiên, phải dẫn Lâm Lâm nhà cậu theo cùng.”

Trên mặt Mục Viêm Khiếu lúc này có chút lạnh nhạt, nhưng cũng mỉm cười: “Ngài yên tâm, có thời gian chúng tôi nhất định sẽ sang đó, Lâm Lâm muốn tham quan các nơi một chút.”

Ngả Bá Đặc nghe vậy cười to, nhìn thoáng qua mèo và vẹt đang truy đuổi lẫn nhau trên bãi cỏ, đột nhiên thần thần bí bí nghiêng về phía Mục Viêm Khiếu nói: “Nói thật, Mục, cậu nhất định phải cho tôi biết cậu tìm được Lâm Lâm ở chỗ nào? Lúc trước tôi còn tưởng rằng nó chẳng qua cũng giống như Gia Phỉ thông minh hoạt bát, nhưng nó có thể dẫn đường giúp cậu, nga! Tin tôi đi, dù lật tung cả châu Âu, toi cũng không tìm được một con vẹt giống như vậy đâu!”

Mục Viêm Khiếu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó bỗng nhiên có chút thú vị ác ý mở miệng: “Đương nhiên, Lâm Lâm là độc nhất vô nhị. Cố hương của nó là Tần Lĩnh, nga, chính là một vùng đất tràn đầy truyền thuyết ở Trung Nguyên chúng ta. Ông nội của tôi tìm được nó, nghe nói, lúc đang tìm nó, sấm chớp vang dội cả bầu trời đột nhiên liền trở nên trời quang mây tạnh, chỉ chốc lát sau liền có một ánh hào quang xa vạn trượng. Vì vậy, ông nội của tôi bắt tôi phải đối xử thật tốt với nó.”

Ngả Bá Đặc nhất thời bị cái bối cảnh con vẹt ‘cao cao tại thượng’ này chấn động đến trợn mắt há mồm, liên tục a a a mấy tiếng, vẻ mặt nhìn Lâm U có thể dùng từ sùng bái để hình dung. “Ông trời a, cái này tôi hiểu Mục! Tôi nghe nói thần thoại phương đông luôn có những điều kỳ lạ tồn tại, bọn họ không phải là người đến báo ân hay sao? Nói không chừng Lâm Lâm nhà cậu chính là như vậy đó? Nga! Thật là làm cho người ta ngạc nhiên và hâm mộ! ! !”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mục Viêm Khiếu càng rõ ràng, mà Mục Nhất ở sau Mục Viêm Khiếu thì hung hăng trợn mắt. Ông chủ, lừa dối một cụ già, ngài không cảm thấy áy náy sao? Nhất là các người mới vừa bàn xong một hợp đồng làm ăn lớn đó?

Đương nhiên, đối với chuyện này, bản thân Mục boss một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.

“Meo meo ngao ngao ngao ngao! ! !”

Bỗng nhiên, mèo và vẹt đang chơi đùa vui vẻ lại nhanh nhẹn chạy tới, Lâm U tiểu gia trực tiếp đáp lên vai chủ nhân mắt mù nhà mình, mà Gia Phỉ thì phi đến trong lòng Ngả Bá Đặc lão gia gia, đưa móng vuốt mập chỉ vào Lâm U, nhưng lại hướng về phía Ngả Bá Đặc gào ngao ngao.

“Nga, bảo bối của tao, mày làm sao vậy? Là muốn ăn cái gì sao? Hay muốn chơi cái gì?”

Gia Phỉ nghe vậy gào ngao ngao lợi hại hơn, Ngả Bá Đặc lão gia gia làm sao mà hiểu tiếng động vật. Ông chỉ có thể nghi ngờ ngẩng đầu nhìn con vẹt màu xanh xám kia, không biết con vẹt này sao lại làm mèo của ông meo meo mãi.

Cuối cùng vẫn là Lâm U tiểu gia chịu không được các loại ủy khuất gào khóc hô hoán của mập meo meo, phẩy phẩy cánh, két két hai tiếng: “Tiểu bao bao! Bao bố bao!”

Ngả Bá Đặc trong nháy mắt liền nhìn chằm chằm cái túi lông thỏ nhỏ trên cổ Lâm U.

“Mục thân mến, cậu có thể nói cho tôi biết trong cái túi nhỏ của Lâm Lâm có cái gì không?” Mặc dù nhìn hình dáng như vậy ông có thể đoán được, nhưng mà, chẳng lẽ lại?

Mục Viêm Khiếu đặc biệt bình tĩnh mở miệng: “Thẻ vàng. . . Tương lai có lẽ còn có điện thoại di động, nhưng mà, tới lúc đó chắc phải chuẩn bị ba lô rồi.”

Ngả Bá Đặc: “. . .” Nhìn Gia Phỉ trong ngực hồi lâu, có chút câm nín nói: “Gia Phỉ, mày không phải là cũng muốn một cái túi đựng thẻ vàng chứ?”

Mập meo meo Gia Phỉ đặc biệt nhanh chóng gật đầu, sau đó meo meo ngao một tiếng.

Meo meo ông tại sao có thể thua cái con vẹt kia chứ! ! ! Meo meo ông cũng muốn có thẻ vàng của mình trong tay, nhìn thông minh lắm đúng không?

Ngả Bá Đặc bị yêu cầu của meo meo nhà mình làm cho câm nín, rồi sau đó dùng ánh mắt oán niệm nhìn Lâm U, làm sao mà mới quen được một lúc liền đòi thẻ vàng?! Đây không phải là thói quen tốt a! ! !

“Gia Phỉ a, mày xem đi, mày không giống với Lâm Lâm, nó là vẹt, có thể bay, nên túi nhỏ của nó không ai có thể giật, nhưng mày thì không giống, nếu mày bị người khác bắt được, túi của mày khó có thể giữ được. Vì vậy chúng ta không cần nó đâu.”

Mập meo meo Gia Phỉ nhất thời không vui, “Meo meo ngao ngao meo meo_____!” Ông đây là khinh bỉ năng lực hành động của meo meo ngoan ngoãn nhà ông sao?! Đêm nay meo meo ông cùng ông chiến tranh lạnh! ! ! !

Ngả Bá Đặc nhìn Gia Phỉ lăn lộn bán manh các loại, co rút khóe miệng câm nín. Lâu rồi Gia Phỉ không có bất chấp đạo lí như vậy. Đang lúc Ngả Bá Đặc chuẩn bị thỏa hiệp tùy tiện lừa dối meo meo nhà mình, Lâm U đối diện bỗng nhiên mở miệng:

“Mày dù lăn lộn thế nào cũng vô dụng thôi ~ bởi vì ~ két két ~ mày không biết nói chuyện, không biết chữ, càng không biết viết mật mã ~~ két két két ~” Cá ngừ ca-li thì có gì phải đắc ý! Mới tùy tiện bắt được con cá thì có gì đắc ý đâu! ! ! Kỹ thuật bắt cá quê mùa như vậy có thể so với tiểu gia sử dụng thẻ vàng và máy vi tính điện thoại sao?! Huống chi, cá chỉ đáng một đồng, mắt mù! ! !

Nhất thời, Ngả Bá Đặc liền thấy mập meo meo còn đang bán manh lăn lộn lại kêu thảm thiết một tiếng, sau đó tức giận. . . trực tiếp phóng về phía bả vai Mục Viêm Khiếu.

Lần này, tiểu gia đắc ý vênh váo, vừa vặn bị mập meo meo chụp cho một phát.

“Meo meo ngao____! ! !” Meo meo ông muốn ăn mày! ! !

“Chít chít rít. . . Két!” Mổ mù mắt mày tin không?!

“Meo meo ô ~~” Nếu không, mày để cho meo meo ông ở nhà mày thì sao?

“Két!” Nghĩ cũng đừng nghĩ! Chủ nhân mắt mù là của mình là tiểu gia! “Két két!” Bất quá, tiểu gia có thể dạy mi dùng thẻ vàng mua đồ, có học hay không?

“Meo meo ~~” Học ~~~

Vốn là đang lo lắng thú cưng đánh nhau muốn ngăn cản nhưng lại phát hiện thú cưng lại ngoan ngoãn về với chủ nhân: “. . .” Được rồi, thứ lỗi cho bọn họ, bọn họ thật không thể hiểu được thế giới thú cưng là như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.