Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 39: Chương 39: Tin vui ngoài ý muốn




Ngài Lâm U • linh miêu nhỏ bây giờ đang rất thích thú, biểu hiện là cậu đang dùng một tư thế rất trâu bò nằm trên đùi chủ nhân.

Ừm, ngoại trừ thỉnh thoảng phải nhìn mặt cái tên mập ú nằm úp sấp phía bên kia, tiểu gia cảm thấy chỗ nào cũng cực kỳ tốt đẹp.

Mà bên phía đối diện cậu và Mục Viêm Khiếu, mập meo meo Gia Phỉ bị ăn hiếp lông tóc bù xù vẻ mặt đau khổ như gặp phải mối thù sâu nặng đang cuộn mình trong lòng ông chủ của nó, nếu như không phải ý thức được bản thân đánh không lại cái tên ác bá to hơn mình một vòng nhỏ phía đối diện, meo meo ông Gia Phỉ tỏ vẻ, ông nhất định phải đánh cho mặt tên này nở hoa mới thôi!!!

Tâm tình hai con thú không giống nhau, mà tâm tình hai người chủ như Mục đại thiếu và Ngả Bá Đặc lão gia gia cũng có chút vi diệu.

Ngả Bá Đặc nhìn linh miêu nhỏ Lâm U hồi lâu rốt cuộc cũng không nhịn được, vô cùng đau đớn mở miệng: “Này, Mục, tại sao cậu lại nuôi một con linh miêu vậy? Phải biết rằng lúc trước chúng ta còn nói chuyện vẹt Tinh Cương nhỏ bé đáng yêu thế nào, cậu vì nó mà món lợi đưa tới cửa cũng không đồng ý, nhưng bây giờ, Mục, đây là cậu có mới nới cũ hay sao?”

Mục Viêm Khiếu nghe Ngả Bá Đặc nói khóe miệng co rút, vẻ mặt cũng không dễ coi chút nào.

Tuy nói hắn đã biết hơn nữa có thể khẳng định chắc chắn con linh miêu trong lòng chính là vẹt Tinh Cương lúc trước đã bầu bạn với hắn, nhưng bây giờ mỗi khi nhớ tới thời điểm Lâm Lâm chết đi, trái tim hắn vẫn sẽ co rút đau đớn. Cái loại cảm giác đất rung núi chuyển này hắn không muốn trải qua một lần nào nữa.

Huống hồ gì cái chuyện giả tưởng như vậy cũng không thể tùy tiện nói ra, Mục Viêm Khiếu cảm thấy, dù hắn đồng ý nói cho Ngả Bá Đặc biết, ông ấy cũng sẽ cảm thấy đầu óc mình không bình thường, chứ không bao giờ chịu tin linh miêu này chính là vẹt Tinh Cương Lâm Lâm lúc trước.

Vì thế Mục đại thiếu đổi lại thành một câu chuyện dễ chấp nhận hơn.

“... Lâm Lâm lúc trước vì bảo vệ tôi mà quay về thiên đình rồi.”

Ngả Bá Đặc hít hà một tiếng, nói: “Ôi! Chúa ơi! Mục, chuyện quan trọng như vậy sao cậu không nói sớm?!”

Mục Viêm Khiếu cười khổ một tiếng: “Mấy ngày qua tôi cũng vì chuyện này mà...trở nên mơ mơ màng màng, không để ý đến bản thân, làm sao còn thời gian nói cho ông biết? Mà con linh miêu này là do tôi mời một học giả bói toán phương đông tới xem, biết nó là Lâm Lâm đầu thai thành, nên tôi mới cho người đi tìm về, quyết định đối xử với nó thật tốt.”

“Wow! Phương đông thật thần kỳ! Lúc trước tôi có nghe nói đạo sĩ thiên sư phương đông rất lợi hại, thậm chí có thể tính trước vài điều! Cậu lại có thể vì Lâm Lâm mà hao tâm tổn sức như thế, tin tưởng tôi, Lâm Lâm sẽ rất vui vì hành động này của cậu!” Ngả Bá Đặc cảm động. Mà hai con vật họ mèo nằm nghe cũng vểnh ria mép của mình lên tỏ vẻ IQ của chủ nhân thật thấp.

“Meo meo ngao.” Gia Phỉ dùng móng vuốt che cái mặt mâm của mình.

【 Meo meo ông đây thật không ngờ lão chủ nhân sẽ đi tin tưởng mấy lời bịa đặt này! Quả nhiên, xảo quyệt nhất chính là con người!!! 】

Lâm U tiểu gia đối diện cũng ‘Ngao ô’ một tiếng.

【Ơ, không cam lòng sao? Không cam lòng thì đi mua não bạch kim cho chủ nhân ngươi dùng đi a! Nói dối trắng trợn như vậy mà ông ta cũng tin, tiểu gia rốt cục cũng tin tưởng chủ nhân tao dù mù cũng có thể xưng bá thiên hạ. 】

“Ô! Meo meo ngao ngao ngao ngao!” 【Không cho mày giễu cợt chỉ số IQ của chủ nhân tao! 】

“Meo meo~ ngao rống!!!” 【Tiểu gia cứ giễu cợt đấy! Không phục thì lại đây chiến một trận!!! Đánh mày nằm dài luôn tin không?! 】

Mục Viêm Khiếu vẫn còn đang suy tư nên trả lời sự cảm thán của Ngả Bá Đặc thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu giận dữ càng ngày càng lớn. Đang muốn nhướng mày nói cái gì đó, kết quả tay ôm không chắc, linh miêu nhỏ trong lòng liền dùng sức nhảy xuống, sau đó nữa, hắn nghe thấy âm thanh nặng nề của hai con vật quấn lấy nhau lăn lộn tạo thành. Kèm theo đó, là tiếng la lo lắng của Ngả Bá Đặc:

“Này này! Không không không! Gia Phỉ không nên cùng Lâm Lâm đánh nhau! Linh miêu này là bạn thân Lâm Lâm lúc trước của mày đó! Mày xem, tên của bọn nó rất giống nhau, đều là Lâm Lâm a, từ từ nói chuyện nào! Ngàn vạn lần không nên đánh nhau!” Ngả Bá Đặc ở bên cạnh ngăn hai con mèo vây đánh nhau, cuối cùng Lâm U tiểu gia đặc biệt mạnh mẽ túm mèo mập Gia Phỉ rồi quăng ngã một lần nữa, Ngả Bá Đặc thở dài: “Gia Phỉ, tiểu bảo bối, trọng điểm là mày căn bản không thể nào đánh lại nó, tại sao mày cứ ngu ngốc như vậy đây?”

“Meo meo ngao ngao ngao!!!” 【Ông mới ngu!!! Cả nhà ông đều ngu!!! Nói tôi ngu thì ông có lợi ích gì hả chủ nhân! Rốt cuộc tôi vì cái gì mới đi đánh nhau với kẻ địch mạnh như vậy chứ?! 】

“Meo meo.” 【Ha ha. 】

“Lâm Lâm? Được rồi, mày còn chưa trưởng thành, đừng cứ đánh nhau mãi như thế, không tốt cho thân thể đâu.” Mục Viêm Khiếu vươn hai tay, tiểu linh miêu Lâm U thấy thế bĩu môi, giũ giũ lông vài cái, sau đó như một con mèo nhẹ nhàng chạy đến bên chủ nhân, sau đó nhảy lên... bả vai Mục Viêm Khiếu.

Cái đuôi nhỏ bé vui vẻ đu đưa, cùng với hai dúm lông nhỏ trên lỗ tai vểnh lên cho thấy cậu đang rất vui vẻ.

“... Meo meo ô ô!” 【 Meo meo ông không chơi với mày nữa! Bạn bè đoạn tuyệt! Không bao giờ... dẫn mày đi ăn cá nữa! 】Bắt nạt ông quá đáng.

Phản ứng của linh miêu Lâm U đối với chuyện này chính là, run run hai lỗ tai nhọn. Chậc, trên lỗ tai có hai dúm lông nhọn trông rất ngu, cậu hoàn toàn không hiểu bọn chúng có ích lợi gì? Cảm nhận sức gió và mùi nguy hiểm sao? Ha ha.

Ngả Bá Đặc nhìn Gia Phỉ nhà mình tức giận gục trên mặt đất không chịu đứng lên, ân, kéo kéo khóe miệng. Cái bộ dạng vô lại này lâu rồi mới thấy, mỗi khi nó bị bắt nạt tức giận lên đều sẽ làm như thế. Xem ra, quả nhiên Lâm Lâm cũng không phải thú cưng bình thường a. Nhưng làm chủ nhân như ông, cũng phải ra mặt giúp đỡ một chút chứ.

Vì thế Ngả Bá Đặc ôm lấy mập meo meo Gia Phỉ chơi xấu nằm ì trên đất, mỉm cười an ủi vỗ vỗ lưng nó rồi ngồi lại ghế salon, mở miệng nói với Mục Viêm Khiếu:

“Ha hả, Mục, bây giờ tôi cũng thật sự cảm thấy con linh miêu nhỏ này là con vẹt trước kia rồi. Cho tới bây giờ, tôi cũng chỉ có thể gặp hai đứa có thể làm cho Gia Phỉ nhà tôi phục tùng như vậy.”

Mục Viêm Khiếu vội ho một tiếng, “Ngài quá khen rồi.”

Ngả Bá Đặc cười híp mắt lắc đầu: “Không phải không có, tôi cũng không nói xạo. Nhưng nếu đã như vậy, tôi nghĩ mục đích tôi tới đây hẳn sẽ không trở thành công cốc. Mặc dù không giống với ý định ban đầu, nhưng nghĩ lại vẫn không có biến hóa gì lớn.”

“Ngài đang nói tới cái gì?” Mục Viêm Khiếu có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ hôm nay Ngả Bá Đặc không phải đặc biệt mang theo Gia Phỉ ngu xuẩn nhà ông ta đến chơi sao?

Ngả Bá Đặc sờ sờ bộ lông mềm mại của Gia Phỉ nhà mình. “Chú La, đem vật kia của Gia Phỉ tới đây đi.”

Chú La giống như Mục Nhất nãy giờ vẫn đứng sau Ngả Bá Đặc nghe vậy cúi người, một tay đặt trước ngực: “Xin chờ một chút, lão gia.”

Mục Viêm Khiếu không hiểu ra sao: “Thứ gì vậy?”

Lâm U tiểu gia cũng trực tiếp nghiêng đầu, hai dúm lông trên lỗ tai cũng nghiêng theo.

“Một chút kinh hỉ nho nhỏ mà thôi.” Ngả Bá Đặc cười một tiếng: “Tôi nghĩ cậu sẽ thích.”

Nghe được lời này của chủ nhân mập meo meo Gia Phỉ lập tức chấn chỉnh tinh thần, hướng về phía Lâm U kêu vài tiếng meo meo ngao meo meo ngao, bộ dáng kia thần thái kia quả thực không thể nào ngu xuẩn hơn khinh người hơn, làm Lâm U •linh miêu • tiểu gia cảm thấy ngứa móng vuốt.

Sau đó...

Lâm U tiểu gia mà chủ nhân vô cùng cưng chiều, xoay người hướng về phía ghế salon phía sau Mục đại thiếu sột soạt sột soạt dùng mức mài móng vuốt.

Mục Viêm Khiếu nghe thấy tiếng này trên trán bật ra một sợi gân xanh, cái con này dù trở thành linh miêu vẫn không thể trở nên cao cao tại thượng, cứ phát bệnh thần kinh như vậy mãi sao!!! Cũng may nó sẽ không nói chuyện, nếu không chẳng phải mỗi ngày đều là bi kịch bị kích thích đến nhức đầu sao?! Nhưng mà, vì chút giao tiếp phải có, có lẽ hắn cần chuẩn bị điện thoại bàn phím nhỏ? Để cho mèo bự nhà mình dùng móng vuốt nói chuyện?

Vừa nghĩ như vậy Mục đại thiếu liền không chút do dự đưa tay bắt lấy cái đuôi ngắn cỡ bàn tay cứ phe phẩy trước mặt, dùng sức kéo vào trong lòng.

“Meo meo____ ngao?! 【Mẹ nó! Đứa nào túm đuôi tiểu gia! Không muốn sống meo meo?! 】

“Lâm Lâm, mày dùng bộ da của ghế salon giá trị mười vạn mài móng vuốt, cảm thấy thế nào?” Còn có, móng vuốt cứng như vậy chủ nhân sẽ không yên lòng để điện thoại cho mày sờ đó?

Lâm U • linh miêu • mài móng vuốt trực tiếp cứng ngắc: “...”

Tôi không có nói gì, thật ra tôi chỉ sờ sờ một chút thôi, ai bảo nó không bền chắc làm gì. Hơn nữa, khi tiểu gia làm vẹt cũng không có sở thích sờ sờ đồ. Nhưng mà bây giờ không biết vì cái lông gì mà tiểu gia cảm thấy ngứa móng vuốt!

“Meo meo ô~” 【A ha ha ha ha! 】

Mập meo meo Gia Phỉ đối diện bày ra vẻ giễu cợt ác ý nhất. Lâm U tiểu gia âm trầm nhìn nó một cái, sau đó quyết định không so đo với con mèo không biết nói chuyện này.

Nhưng khi Lâm U đang định quay đầu tỏ vẻ khinh bỉ, bỗng nhiên cậu nghe thấy một âm thanh rất kỳ quái, ân, giống như âm thanh của máy móc nhưng êm tai hơn một chút, mà kèm theo âm thanh này là tiếng mèo kêu, làm cho Lâm U tiểu gia quay ngược đầu về sau, thiếu chút nữa đem cổ mình vặn gãy!!!

“Khụ khụ! A ha ha ha ha! Lâm,Lâm? Cái đồ ngu ngốc này! Vậy mà lại lấy ghế salon mài móng! Mập meo meo ông có nguyên cây cột chuyên dùng để mài móng! Ha ha ha! Meo meo ông còn có thể nói! Mày có không? Mày có không meo meo?!”

Mục Viêm Khiếu kinh ngạc: “...”

Lâm U tiểu gia khiếp sợ: “... “

Ngả Bá Đặc lão gia gia mỉm cười lộ vẻ đắc ý: “Ha hả. Đồ chơi nho nhỏ thôi, tôi nghĩ những người khác cũng sẽ không để ý thành quả nghiên cứu này của tôi đâu. Nhưng Mục, cậu nhất định sẽ thích, hơn nữa còn rất cần nó. Như thế nào? Đây là dụng cụ chuyển đổi giọng nói tôi tiêu hao hết một trăm mười mấy triệu mới nghiên cứu ra, nó có thể căn cứ vào tần số và sóng âm của tiếng kêu thú cưng, đem ý tứ muốn biểu đạt trực tiếp chuyển hóa thành tiếng nói của con người.”

“Hơn nữa cái mày nhỏ này cũng có nhiều giọng nói để lựa chọn, bây giờ là mèo, chó, chim, mấy loại thú cưng bình thường đều có thể chuyển đổi phiên dịch, âm thanh bao gồm giọng bé trai, bé gái dễ thương, giọng tổng tài điên cuồng bá đạo, giọng người dẫn chương trình truyền thống, cùng với mười mấy loại giọng kiều mỵ, ôn hòa cho cậu lựa chọn, ha ha, Gia Phỉ nhà tôi là giọng Orléans địa phương, như thế nào? Dễ nghe không?!”

Mục Viêm Khiếu nghe được câu cuối cùng, vốn muốn nói một lời kính nể cũng trực tiếp câm nín, giọng bé trai, bé gái dễ thương cùng tổng tài điên cuồng bá đạo và vân vân... Ngài lớn như vậy còn có cái hứng thú trẻ con như thế sao? Hơn nữa vừa nghĩ tới ngày sau thú cưng bệnh thần kinh của mình sẽ dùng cái thần khí vừa nghe đã làm người ta phát điên này, trên mặt Mục đại thiếu không khỏi mang theo một tầng u sầu.

Hắn có thể đoán được tương lai khổ cực lầm than rồi.

Không có rào cản ngôn ngữ, con mèo bự nhà hắn sẽ vượt khỏi thành phố A, khống chế toàn cầu. Nếu như nó được ra nước ngoài mà nói.

So sánh với tâm trạng lo lắng nửa vui nửa buồn của Mục Viêm Khiếu, Lâm U • linh miêu nhỏ hai mắt lúc này đã phát sáng như đèn pha ban đêm! Ông trời ơi tiểu gia vừa mới nghe được cái gì! Cái máy nhỏ có thể cho phép tiểu gia nói chuyện! Còn có thể lựa chọn âm thanh để nói chuyện!!! Nga meo meo~ trên thế giới này còn có thứ gì tốt đẹp hơn nữa chứ?!

“Đương nhiên, tần số tiếng nói của Gia Phỉ nhà tôi rất phong phú, vì thế có thể nói được nhiều câu khác nhau. Vấn đề này có liên quan tới chỉ số IQ.” Ngả Bá Đặc không quên khoe khoang IQ của Gia Phỉ nhà mình một chút: “Nếu như là động vật không đủ thông minh, tiếng nói được dịch ra sẽ rất đơn điệu.”

Vẻ mặt Mục đại thiếu không chút thay đổi, đặc biệt hy vọng ha ha.

Ông vĩnh viễn sẽ không biết Lâm Lâm nhà tôi tiếng nói phong phú thế nào, mỗi một câu nói đều có hiệu quả đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.