Editor: Tường An
Tiêu Kính Viễn đã thay một thân cẩm bào xanh ngọc, trở lại là bộ dáng thiếu gia quý tộc ngày thường. Mặt khác, bởi vì chưa đến tuổi nhược quán hắn đã theo cha ra sa trường trải qua sinh tử, tuổi trẻ đã được phong hầu bái tước, cho nên toàn thân hắn toát ra khí chất oai hùng túc lệ khác hẳn với các thiếu gia Hầu môn ở Yến Kinh.
Nghe Diệp Thanh Huyên hỏi, Tiêu Vĩnh Trạch cười nói: “Đây không phải là đại ca ca, đây là Thất thúc nhà ta.”
Diệp Thanh Huyên có chút ngoài ý muốn, không khỏi lần nữa liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Kính Viễn, không biết sao khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.
Theo sau còn có các đệ tử Tiêu gia khác, gặp vị Thất thúc là niềm kiêu ngạo của Tiêu gia cũng ở đây, đều lại gần, lần lượt thi lễ chào hỏi. A La không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại hắn, bất giác sờ sờ gỗ rối trong tay áo.
Nhưng cũng may, Thất thúc dường như không chú ý tới nàng đứng trong đám người, chỉ trò chuyện với mấy đứa cháu, nghiêm túc dặn dò bọn họ hảo hảo tiếp đãi khách khứa hôm nay, Tiêu Vĩnh Hãn và Tiêu Vĩnh Trạch đều vâng dạ đáp lời, không dám chậm trễ.
Một lát sau, đoàn người rời khỏi lương đình, lại bắt đầu chơi đùa, cười nói ồn ào náo nhiệt. A La nhân cơ hội lẩn vào trong đám người, cúi đầu né tránh, lẳng lẽ cách xa Tiêu Vĩnh Trạch, đi đến chỗ Tiêu Vĩnh Hãn.
Tiêu Vĩnh Hãn trước mắt hơi khác với người trong trí nhớ A La.
Nàng nhớ rõ, Tiêu Vĩnh Hãn là một tiểu nam hài tuấn tú, từ nhỏ thích đọc sách, tài thơ văn xuất chúng, tính tình điềm đạm, đối xử với mọi người vô cùng dịu dàng, tình cảm huynh đệ trong nhà rất tốt, lúc mới gặp cũng rất quan tâm chăm sóc nàng.
Nhưng bây giờ thì sao, Tiêu Vĩnh Hãn thoạt nhìn có chút quái gỡ, đừng nói là đáp lời các cô nương, ngay cả thái độ đối với huynh đệ nhà mình cũng xa cách, giữa thưởng cúc yến vui tươi náo nhiệt, hắn lẻ loi đứng một mình, trầm mặc nhìn bụi hoa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
A La đến gần, mỉm cười với Tiêu Vĩnh Hãn, nhẹ giọng nói: “Tam thiếu gia, sao không cùng chơi với mọi người?”
Tiêu Vĩnh Hãn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn chằm chằm bụi hoa cúc, căn bản không để ý tới A La.
Trong lòng A La càng cảm thấy nghi hoặc, ở cái tuổi này, tính tình hắn vốn không nên như thế a.
Vì thế, nàng kề sát lại, nghiêng đầu cười cười, tiếp tục bắt chuyện: “Tam thiếu gia, đây là hoa gì, ngươi giới thiệu cho ta một chút được không?”
Tiêu Vĩnh Hãn ngẩng đầu, ngây ngốc liếc nàng một cái, nói: “Ta không biết, đừng hỏi ta.”
A La nhìn ánh mắt xa cách kia, hơi run sợ, cơ hồ không dám tin hắn làm sao lại biến thành bộ dạng này?
Nàng đột nhiên có chủ ý, cắn môi, làm bộ ủy khuất nói: “Tam thiếu gia, ngươi thật hung dữ... vừa rồi Nhị thiếu gia nói với ta xuất xứ của hoa cúc xanh, còn nói chuyện Hầu La Hương gì đó, ngươi...”
Nàng cố ý.
Hầu La Hương là tên một loài hoa cúc rất quý hiếm, nàng cũng chưa từng nhìn thấy.
Nhưng đối với A La và Tiêu Vĩnh Hãn đời trước, Hầu La Hương là tên khúc nhạc đính ước của bọn họ, là hồi ức ngây ngô hồn nhiên tại rừng hoa đào.
Nếu như hắn có chút ấn tượng với chuyện đời trước, ba chữ “Hầu La Hương” nhất định sẽ làm hắn chú ý.
Mà chỉ cần nét mặt hắn có chút khác thường thôi, nàng liền có thể biết hắn có nhớ chuyện đời trước hay không.
Nàng lẳng lặng quan sát phản ứng của Tiêu Vĩnh Hãn.
Nào ngờ, sau khi nghe ba chữ “Hầu La Hương”, hắn chẳng hề nhúc nhích, nhíu mày, phiền chán nói: “Ta cũng không phải là hắn, tại sao phải ân cần với người xa lạ! Ngươi muốn biết thì cứ đi hỏi hắn là được!”
A La nghe vậy liền trợn mắt há hốc mồm, lời nói thất lễ như thế, thật sự là lời Tiêu Vĩnh Hãn nói ra sao? Ngay cả một thiếu gia nhà bình thường cũng không dám nói chuyện với khách như vậy!
Đúng lúc này, Tiêu Vĩnh Trạch đột nhiên xuất hiện, kéo A La ra, không vui nói: “Vĩnh Hãn, ngươi đang làm cái gì? Đây là Tam cô nương Diệp gia, là khách quý nhà chúng ta, ai đời có đạo đãi khách như ngươi chứ!”
Tiêu Vĩnh Hãn chỉ hờ hững liếc Tiêu Vĩnh Trạch một cái, trào phúng nói: “Muốn lấy lòng tiểu cô nương người ta thì cũng đừng lấy ta khai đao!”
Nói xong liền phất tay áo rời đi.
A La nhìn bóng lưng tuyệt tình của nam hài, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết vì sao lại như vậy.
Bên cạnh, Tiêu Vĩnh Trạch thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng tràn đầy vẻ thất lạc, thật sự không đành lòng, mở miệng khuyên nhủ: “Tam cô nương đừng chấp nhặt với hắn, Tam đệ này của ta cách đây vài ngày bị rơi xuống nước, tính tình đại biến, gặp ai cũng không khách khí, không phải chỉ riêng đối với Tam cô nương đâu. Ta thay hắn bồi tội với ngươi.”
“Rơi xuống nước?” A La nghi ngờ nhìn Tiêu Vĩnh Trạch, “Không biết Nhị thiếu gia rơi xuống nước khi nào?”
Tiêu Vĩnh Trạch gãi gãi đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng hơn mười ngày trước đi.”
Hơn mười ngày trước... A La nghĩ tới, mình cũng rơi xuống nước, sau đó Diệp Thanh La đã chết liền biến thành A La bảy tuổi.
Mà Tiêu Vĩnh Hãn biến thành bộ dáng như vậy, cũng có liên quan đến việc rơi xuống nước?
-------------
Sau thưởng cúc yến, mấy tỷ muội Diệp gia ngồi chung một chiếc xe ngựa ra về. Diệp Thanh Dung biểu hiện nổi bật trong thưởng cúc yến, thanh danh tài nữ đã truyền khắp Yến Kinh, vài vị tỷ muội khác thành tích cũng không tệ.
Duy chỉ có Diệp Thanh Huyên tựa như một lòng nhớ nhung vị Thất thúc kia, thì thào lẩm bẩm: “Người này thật khác với những thiếu gia khác, chính là một đại anh hùng đó!”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ sùng bái.
Lời này ngược lại chọc mấy tỷ muội vui vẻ, Diệp Thanh Liên vốn buồn bực không vui, nghe vậy cũng nhịn không được cười nói: “Thôi đi, lớn tuổi không nói, bối phận còn cao hơn chúng ta một bậc, theo ta thấy, Tiêu Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia đều rất tốt.”
Bên cạnh, Phùng Tú Nhã lại bĩu môi: “Tam thiếu gia kia tốt thì tốt thật, nhưng trong mắt người ta chỉ có A La mà thôi.”
Diệp Thanh Dung ngẫm lại thấy cũng đúng, nhất thời có chút buồn bực, trong số bọn tỷ muội, nếu thật sự có đối tượng thích hợp, còn nhỏ đã kết thân, dĩ nhiên cũng là Thanh Liên hoặc A La, hoàn toàn không tới lượt mình.
Diệp Thanh Huyên nghe vậy, quệt quệt miệng, nhìn A La, hiển nhiên cũng không muốn nói đến vấn đề này, nhất thời không thú vị, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chống cằm xuất thần.
A La tất nhiên biết tâm tư bọn tỷ muội, lớn nhất là mười tuổi, nhỏ thì cũng tầm tuổi mình, qua vài năm nữa sẽ phải lo nghị thân rồi. Tuy còn nhỏ nhưng khi nhìn thấy mấy tiểu nhi lang tuấn tú, ít nhiều cũng sẽ nghĩ đến chuyện tương lai.
Đời trước, thiếu niên xuất chúng không phải để mình chọn sao? Người khác cũng có ý, tỷ như Phùng Tú Nhã, không phải là không tơ tưởng Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng muối cùng cũng chỉ có thể thất vọng mà thôi, đó không phải là người nàng ấy có thể với tới được.
Mà mình thì sao, đệ tử quý tộc trong Yến Kinh đều mặc cho mình chọn lựa, cuối cùng nhìn như chọn được người tốt nhất, ai ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến hôm nay gặp Tiêu Vĩnh Hãn, lập tức nhíu mày trầm tư, đắn đo đủ loại khả năng có thể xảy ra, nhưng bất luận là khả năng nào cũng không nên là tình cảnh hiện tại.
Dù khả năng xấu nhất là đời trước Tiêu Vĩnh Hãn đã thông đồng với A La giả kia ngay từ đầu, dựa theo tính tình của hắn, ít nhiều gì cũng có chút áy náy với mình mà không nên là thái độ như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tài nào hiểu được, cũng chỉ có thể tìm cơ hội gặp lại Tiêu Vĩnh Hãn một lần, cẩn thận thăm dò xem có thể phát hiện gì không.
Lúc này, xe ngựa đã về đến cửa phủ Diệp gia, mấy tỷ muội xuống xe, cùng ma ma đi vào. Ai ngờ vừa bước qua ngưỡng cửa thì thất nha hoàn Ti Bội bên cạnh mẫu thân vội vã tiễn một đại phu ra ngoài.
A La thấy vậy không khỏi nghi hoặc, chạy đến hỏi: “Ti Bội tỷ tỷ, mẫu thân ta có chỗ nào không khỏe sao?”
Ti Bội nhìn cô nương nhà mình tuổi nhỏ đã biết quan tâm lo lắng cho mẫu thân, cảm thán nàng hiếu thuận, thở dài nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ hơi khó chịu một chút thôi.”
Nhưng A La đâu dễ gạt như vậy, nhíu mày nói: “Ti Bội tỷ tỷ, ta tuy tuổi nhỏ nhưng không cho gạt ta, rốt cuộc là thế nào?”
Ti Bội than nhẹ, vẻ mặt có chút khó xử: “Cái này ta cũng không rõ lắm, chỉ biết hôm nay Nhị thái thái sai ta đi mời đại phu tới.”
A La ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, chờ mong nhìn Ti Bội nửa ngày, cũng không hỏi nữa, im lặng đi theo Ti Bội về phòng mẫu thân.
Sắc mặt mẫu thân tái nhợt nhưng thần sắc cũng không khác ngày thường là mấy, thấy A La trở về liền hỏi đủ thứ chuyện ở thưởng cúc yến.
A La kể lại từng chuyện một, xong còn nói thêm: “Mấy ngày nay uổng công luyện chữ, cuối cùng cũng không có cơ hội thể hiện.”
Ninh thị nghe vậy, cười khẽ: “Không sao, luyện chữ là tốt cho chính mình, vốn không phải để khoe khoang trước mặt người khác. Kỳ thật, hôm nay ngươi làm rất tốt, tuy ngươi từ nhỏ được lão tổ tông sủng ái, dung mạo lại tốt, nhưng mà...”
Ninh thị nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia bất đắc dĩ: “Nhưng phụ thân ngươi không ở nhà, ca ca lại bị tật mắt, ta sợ dung mạo tuyệt thế sẽ đưa tới mầm tai vạ cho ngươi... Tóm lại, ngày thường vẫn phải xử sự cẩn thận cho thỏa đáng.”
A La nghe lời này, trong lòng lộp bộp.
Đời trước nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, mẫu thân cũng chưa từng nói với nàng... Có lẽ có nói nhưng vì mình còn nhỏ nên không để trong lòng? Hoặc là mình và mẫu thân bất hòa, căn bản không nghe lọt những lời này?
Giờ đây đã trải qua gian khổ, lời mẫu thân nói giống như một gáo nước lạnh dội tỉnh nàng, run bắn cả người.
Tai họa đời trước từ đâu mà đến, nàng căn bản không biết, có phải ngày xưa mình quá rêu rao mới chọc người khác ghen ghét hay không?
Lúc ấy nàng có cái gì để dựa vào, không phải chỉ là sự sủng ái của lão tổ tông thôi sao, nhưng một khi lão tổ tông mất, không có phụ huynh giúp đỡ, mẫu thân lại mất sớm, Diệp Thanh La nàng còn có gì chứ?
Nàng cúi đầu, hơi mím môi, lỗ mũi chua xót.
“Mẫu thân, bây giờ ta mới nghĩ ra, ngày xưa là ta không hiểu chuyện, về sau, về sau ta...”
Nói với đây, giọng nàng nghẹn ngào.
Ninh thị thở dài, vươn tay vuốt ve bím tóc của A La, ôn nhu nói: “Mẫu thân cũng chỉ tùy ý nói chuyện với ngươi thôi, về sau cẩn thận một chút là được, làm sao lại khóc.”
Trên người Ninh thị có một mùi hương thanh nhã, không nói ra được là mùi gì nhưng A La lại thích vô cùng, mùi hương đó quanh quẩn trong ngực, vừa nghẹn vừa xót, không biết thế nào, muốn nhịn mà nhịn không được, cuối cùng òa khóc lên.
Nàng khóc làm Ninh thị hoảng sợ, vội vàng kéo nàng qua, mềm giọng dỗ dành.
A La được mẫu thân ôm vào ngực, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, toàn thân chìm trong hạnh phúc, không nỡ buông ra. Sau đó, Lỗ ma ma mang trà bánh tới, mẫu thân và nàng cùng ăn.
Ăn xong, nàng không nỡ rời đi, liền mè nheo ăn vạ, Ninh thị không còn cách nào đành để nàng nghỉ ngơi trong phòng mình ở Noãn các.
Ninh thị thấy nàng đã ngủ, im lặng đi ra ngoài, mà sau khi Ninh thị rời đi, A La lặng lẽ mở mắt ra.
Kỳ thật, hôm nay nàng cố ý ăn vạ ở lại phòng mẫu thân.
Mẫu thân mời đại phu đến tất nhiên là có nguyên nhân, nhưng nàng chỉ là hài tử bảy tuổi, mẫu thân nhất định sẽ không nói chuyện này với nàng, cho nên nàng muốn ở lại nghe lén xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng đã sớm tính toán tốt, mình đã có năng lực nghe được âm thanh mà người khác không thể nghe, vậy thì dứt khoát nằm trên giường, bình tâm tĩnh khí, cẩn thận phân biệt tất cả động tĩnh trong Noãn các.
Bên ngoài phòng có thanh âm mấy tiểu nha hoàn xôn xao trò chuyện, gian ngoài có tiếng Lỗ ma ma buông màn rèm xuống, phòng cách vách có tiếng nước sôi ùng ục...
Ban đêm yên tĩnh, tất cả thanh âm đều truyền vào tai A La, nhưng trong số đó lại không hề có thanh âm của mẫu thân.
Nàng không khỏi nhíu mày, hít sâu một hơi, càng cẩn thận gom góp các động tĩnh trong ngoài sân viện.
Bỗng nhiên, một thanh âm lọt vào tai A La.
“Lan Uẩn, nàng cho rằng, cứ bướng bỉnh như vậy sẽ có ích sao?”