Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 28: Chương 28




Editor: Tường An

Thời điểm trở lại đại sảnh đã thấy mọi người đang chờ ở đó, bởi vì A La tới muộn nên Diệp lão tổ tông nói A La vài câu: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, thật quá tùy hứng!”

A La cười cười: “Còn không phải tại hoa viên nhà Tiêu nãi nãi chơi vui quá, chúng ta liền nhịn không được ham chơi một chút.”

Lời này chọc Tiêu lão thái thái vui vẻ: “Về sau A La thường xuyên đến nhà nãi nãi chơi, nãi nãi cho ngươi chơi thỏa thích!”

Lúc trò chuyện, A La chỉ đơn thuần nhìn Tiêu lão thái thái, trong mắt mang ý cười nhưng trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc có mấy người biết đến sự tồn tại của thủy lao dưới đáy hồ Song Nguyệt? Chuyện lớn như vậy có thể giấu diếm sao?

Nghĩ vậy, A La liền quay đầu nhìn mấy vị đệ tử Tiêu gia, hoặc đứng hoặc ngồi trong phòng.

Phần đông con cháu Tiêu gia đều là người tốt, quy củ Tiêu gia rất nghiêm, trên dưới đồng lòng, giữa mẹ chồng nàng dâu và chị em dâu cũng rất ít xảy ra tranh chấp, có thể nói gia phong rất tốt, khó trách lúc trước lão tổ tông chọn Tiêu gia làm nhà chồng của nàng, là hi vọng nửa đời sau nàng có thể không sầu không lo, thoải mái mà sống.

Nhưng ai mà ngờ được mặt hồ nhìn như yên ả này lại ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt như vậy.

-----------

Về đến nhà, A La cùng lão tổ tông ăn tối. Lão nhân gia lớn tuổi không ăn được nhiều, sợ khó tiêu hóa. Ăn xong, A La ở lại trò chuyện với lão tổ tông một lát rồi mới qua bên viện mẫu thân.

Trước khi đi, lão tổ tông cười nói: “Gần đây lại hay qua chỗ mẫu thân ngươi, cũng không chịu bồi lão bà ta.”

A La tươi cười làm nũng: “Lão tổ tông nói gì vậy, A La đây là có chí tiến thủ nha!”

Bên cạnh, Lỗ ma ma cũng nói: “Đúng vậy a, bây giờ cô nương có rất nhiều bài tập, vài ngày nữa là đi học lại, trong lòng nàng sợ có quá nhiều bài không hiểu sẽ bị người khác chê cười, đi theo Nhị thái thái luyện chữ đọc sách một chút, thời gian gần đây cũng có tiến bộ.”

Lão tổ tông nghe vậy, tất nhiên vui mừng, vội gật đầu nói: “Đi thôi đi thôi, bàn về học vấn, nương ngươi còn giỏi hơn bá mẫu và thẩm thẩm ngươi không biết bao nhiêu lần, hảo hảo theo nương ngươi học tập mới là trọng yếu.”

Qua phòng mẫu thân được một lát thì đã đến giờ đi ngủ. A La nhìn ra mẫu thân hình như có tâm sự, nhưng nàng cũng không hỏi. Trước khi đi ngủ, chỉ hàm hồ một câu với Lỗ ma ma: “Hôm nay mẫu thân có vẻ không yên lòng.”

Dứt lời, nàng còn nỉ non một câu gì đó, rồi mới nhắm mắt lại.

Lỗ ma ma ở lại chốc lát, sau đó đi phòng cách vách.

Đợi đến khi Lỗ ma ma rời đi, A La lập tức mở mắt, chuẩn bị nghe lén.

Chắc chắn Lỗ ma ma biết rõ chuyện của mẫu thân năm đó, không chừng lát nữa hai người sẽ nhắc tới.

Ai ngờ A La chờ thật lâu cũng không nghe Lỗ ma ma và mẫu thân bên kia nói gì, A La cũng bắt đầu mệt mỏi. Dù sao thân thể này chỉ mới bảy tuổi mà thôi, trẻ con ham ngủ, không thức khuya được.

Ngay tại thời điểm nàng mơ màng sắp ngủ, một thanh âm bỗng nhiên truyền vào tai.

“Phu nhân, mấy bức họa này đúng là quá đẹp, khiến người vừa nhìn liền nhớ đến lão gia lúc còn trẻ.”

Đây là tiếng Lỗ ma ma cảm thán.

A La giật mình, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất.

Nàng mở to mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên kia, không dám lơ là chút nào.

“Cất vào đi.” Thanh âm mẫu thân nhàn nhạt, không có bất kì cảm xúc dao động gì.

“Aizz, thái thái, ta thấy mấy bước tranh này vẽ đẹp như vậy, không bằng cứ treo lên, hôm nào lão gia về nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Cất đi.” Thanh âm mẫu thân vẫn lạnh nhạt như cũ, lại thêm vài phần quật cường.

A La đảo mắt, vội vàng nhảy xuống giường, vòng qua nha hoàn gác đêm, yên lặng đi đến bên cửa sổ, giơ ngón tay đâm thủng một lỗ, ghé mắt nhìn vào.

Trên bàn có khoảng hơn mười bức tranh. Từ góc độ của nàng không nhìn thấy rõ lắm, hình như vẽ một nam nhân... thật sự là phụ thân lúc còn trẻ?

A La chỉ biết là họa kỹ của mẫu thân rất cao siêu nhưng chưa từng nhìn thấy bà vẽ tranh, ngẫu nhiên hỏi thì bà chỉ nói từ lâu đã không còn vẽ nữa. Cũng chính vì vậy mà sau này khi mẫu thân vẽ tranh cho Khải Nguyệt biểu tỷ, trong lòng nàng mới cảm thấy không thoải mái.

Thật sự chưa từng nghĩ đến, lúc còn trẻ, mẫu thân đã vẽ nhiều tranh cho phụ thân như vậy.

Nàng dán lỗ tai vào cửa sổ, muốn nghe tiếp cuộc trò chuyện bên trong.

Nhưng nàng phải thất vọng rồi, Lỗ ma ma không nói gì nữa, mẫu thân cũng chẳng có động tĩnh, cứ như vậy cất những bức họa kia vào cái rương lớn khắc hoa bên cạnh giường, sau đó bắt đầu chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

A La chỉ có thể chạy về phòng, nằm trên giường suy nghĩ lung tung hơn nửa đêm.

Sáng hôm sau thức dậy, A La nghe thấy tiếng “cô cô” ngoài cửa sổ, nàng lập tức nhoài người nhìn ra thì thấy trên hành lang có cái lồng sắt, bên trong là hai con bồ câu giương đôi mắt đen tròn nhìn nàng.

A La liền hỏi: “Lỗ ma ma, bồ câu này ở đâu ra?”

Lỗ ma ma nhíu mày: “Không biết, là quản gia sáng nay vừa ra cửa thì thấy có người đưa bồ câu tới, người nọ nói vài ngày trước cô nương ra ngoài chơi, gặp bồ câu nhà họ liền muốn mua, lúc ấy đã đưa bạc nhưng không mang bồ câu về, hôm nay họ không được nữa nên đưa bồ câu đến quý phủ.”

Lỗ ma ma nói xong, hoài nghi nhìn cô nương nhà mình: “Có chuyện này thật sao?”

Bà nhớ hôm trước A La chuồn êm ra phủ, suýt nữa xảy ra chuyện, chắc không phải là lần đó chứ?

Lúc đầu A La còn có chút mờ mịt, sau bỗng nhiên nghĩ ra.

Nàng nhớ đời trước, trong viện của Tiêu Kính Viễn có nuôi bồ câu trắng, nghe nói chúng nó có thể đưa thư.

Lúc đó nàng căn bản không hiểu, chỉ ngẫu nhiên nghe Vĩnh Hãn nhắc tới thôi.

Cộng với lời Tiêu Kính Viễn đã nói hôm qua, nàng nhất thời hiểu ra, vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, là ta mua.”

Lỗ ma ma vẫn nghi hoặc: “Sao tự dưng cô nương lại mua, xưa nay cô nương không thích bồ câu mà.”

Trước kia, ngoài hiên có treo họa mi, vẹt, cô nương chê ồn ào, sau này lão tổ tông không nuôi nữa.

“Hôm đó ta cũng chỉ nhất thời nổi hứng mà thôi, không phải sau khi trả bạc liền quên luôn chuyện này sao.”

Lỗ ma ma ngẫm lại thấy cũng đúng, tính tình cô nương hay nổi hứng bất chợt, bà cũng không nói gì nữa, chỉ phân phó nha hoàn chăm sóc tốt hai con bồ câu.

A La ăn sáng xong, hứng trí bừng bừng đùa nghịch bồ câu, cũng không biết chúng nó có thể truyền tin hay không, cứ thử xem đã.

Lỡ như gặp phải chuyện gì cũng không đến mức hốt hoảng, luống cuống.

Nghĩ vậy, A La lập tức về phòng lấy giấy bút, viết hai chữ “Có chuyện”, hong khô mực rồi dùng chỉ đỏ buộc vào chân bồ câu, thừa dịp Lỗ ma ma không có ở đây, thả nó cất cánh bay đi.

Nhìn theo hướng bồ câu biến mất phía chân trời, trong lòng nàng có chút hưng phấn, không biết rốt cuộc có được hay không, cảm giác như làm kẻ trộm vậy.

Trưa hôm đó, nàng cũng không có tâm tư dùng bữa, chỉ ăn qua loa một chút rồi canh giữ trước cửa sổ, ngóng trông bồ câu trở về.

Lúc này là sau giờ ngọ, ngoài cửa không có người canh gác, vài chiếc lá khô còn sót lại trên những gốc cây trong sân nhẹ nhàng lay động trong làn gió se lạnh đầu đông.

A La cho nha hoàn lui xuống nghỉ tạm, còn mình vẫn chờ ở đó.

Thời điểm nàng sắp ngủ gật thì nghe thấy tiếng gõ khe khẽ dưới mái hiên.

Nàng vội vàng mở cửa sổ nhìn ra, thấy Tiêu Kính Viễn đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Đây là điều nàng không ngờ đến, vì thế không khỏi trợn tròn mắt nhìn hắn.

Thâm trạch nội viện, hắn vào bằng cách nào a? Mấy nha hoàn quanh đây không ai phát hiện sao?

Tiêu Kính Viễn đã sớm đoán được nàng sẽ kinh ngạc, nhìn thấy bộ dáng trợn mắt không dám tin của nàng cũng ngoài ý muốn, trực tiếp hỏi: “Có chuyện?”

A La im lặng một lát, cuối cùng nói ra một câu: “Không có việc gì.”

“Ân?” Tiêu Kính Viễn không thể tin khẽ nhướng mày, không có việc gì?

“Ta, ta chỉ muốn thử nghiệm...” nàng chỉ thử xem biện pháp này có linh nghiệm hay không...

Sắc mặt Tiêu Kính Viễn nhất thời đen lại: “Ta đi đây.”

Nhưng lúc này, A La chợt nhớ tới một chuyện: “Đừng, ta nhớ ra rồi, là có chuyện muốn tìm ngươi giúp!”

“Ân?” Tiêu Kính Viễn hiển nhiên không tin.

A La quan sát xung quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói: “Là như vầy, ngươi có thể giúp ta tra xem, trước khi nương ta xuất giá đến Diệp gia thì có... có chuyện gì đặc biệt hay không?”

Chuyện này, nếu không vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn người khác biết, nhưng hiện giờ xem ra rất khó nghe được gì từ miệng Lỗ ma ma, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Tiêu Kính Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.