Editor: Tường An
A La nghe tin phụ thân sắp về tới kinh thành thì thở phào một hơi.
Nàng biết, chuyện thuốc dưỡng thai làm ầm ĩ như vậy khiến trong lòng Đại thái thái nghẹn khuất. Tuy trải qua lần này, bà ta không dám ra tay với mẫu thân nữa, nhưng chỉ sợ lỡ như bà ta lẩn quẩn trong lòng, dứt khoát hạ ngoan tay, đến lúc đó làm sao mình ứng phó được?
Bây giờ phụ thân sắp trở về, nàng cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Mấy ngày nay dùng phương thuốc dưỡng thai của ngự y, khí sắc mẫu thân đã tốt lên, tướng thai cũng ổn, ngoại trừ thỉnh thoảng nôn nghén thì không có gì đáng ngại.
Ninh thị từng cố ý gọi A La tới, hỏi chuyện ngày ấy.
A La biết suy nghĩ của mẫu thân, le lưỡi cười nói: “Mẫu thân đừng hỏi mấy thứ kia, bây giờ trong đầu ta chỉ nghĩ kẻ xấu bị trừng phạt rồi, mẫu thân có thể yên tâm dưỡng thai, A La có thể ngóng trông tiểu đệ đệ tiểu muội muội, vậy không phải rất tốt sao?”
Ninh thị nhìn nữ nhi chằm chằm một lúc, khẽ thở dài, vươn tay vuốt tóc A La: “Ngươi a, đúng là tinh quái, ta thật sự là nhờ phúc của ngươi.”
Chóp mũi thoang thoảng hương thơm của mẫu thân, ấm áp thoải mái, trong trí nhớ của nàng, quả thật rất ít khi thấy mẫu thân dịu dàng như thế.
Trong lòng A La mềm nhũn, hận không thể nhào vào lòng mẫu thân làm nũng.
Chẳng qua, nàng nhịn xuống, nghiêng đầu cười với mẫu thân, cố ý nói: “Mẫu thân, nếu ta nói, ta thật sự là tiên nữ hạ phàm, là phúc tinh của mẫu thân, ngài có tin không?”
Ninh thị nhìn ánh mắt nữ nhi bướng bỉnh, thở dài cười nói: “Tin chứ, sao lại không tin!”
Tuy mẫu thân nói vậy nhưng A La biết bà nhất định không tin, bà vĩnh viễn sẽ không biết, Diệp Thanh La dưới thủy lao âm u đã phải đau khổ chờ bao nhiêu năm mới có thể lần nữa trở lại nhân gian, lần nữa làm một tiểu nữ nhi kiêu căng của Diệp gia, một lần nữa được ngửi hương thơm thanh đạm thuộc về mẫu thân.
Ninh thị cảm thấy trong đôi mắt ngây thơ đầy ý cười của nữ nhi chợt mơ hồ có một tia đau thương không dễ phát hiện, liền lo lắng hỏi: “A La?”
A La lắc lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là ngóng trông tiểu oa nhi trong bụng mẫu thân ra đời sớm một chút.”
Lúc nói lời này, nàng im lặng nghe tiếng tim đập ổn định của bào thai trong bụng mẫu thân, thầm nghĩ, đời này nàng nhất định sẽ che chở mẫu thân và tiểu oa nhi kia, tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi.
-------------
Ngày nào A La cũng nhẩm đếm còn bao nhiêu ngày nữa phụ thân về kinh, ngày thứ hai là phụ thân về đến nhà rồi. Trong viện mẫu thân đã sớm quét tước dọn dẹp, đệm chăn màn gấm đều giặt lại, thay mới.
A La yên lặng nhìn tất cả, nàng biết, mẫu thân cũng rất mong phụ thân trở về.
Chỉ tiếc, đời trước nàng chưa bao giờ biết điều này, nàng chỉ cho rằng mẫu thân lãnh đạm, không dễ thân cận, đối với mình và phụ thân đều xa cách.
Nói cho cùng, vẫn do nàng nhỏ tuổi không hiểu chuyện.
Hôm nay, mẫu thân và Lỗ ma ma ngồi trong Noãn các, tự tay làm một ít y phục nhỏ cho tiểu oa nhi, A La thì về phòng mình tự luyện chữ. Gần đây thân thể mẫu thân rất tốt, tình trạng nôn nghén cũng giảm bớt, có thời gian dạy nàng học, chỉ mới vài ngày, chữ viết của nàng đã tiến bộ không ít.
Ngoài luyện chữ, nàng còn cố ý lục lại sách cũ ra ôn tập một lượt, miễn cho bị thụt lại phía sau.
Đang cầm sách lật tới lật lui, A La chợt nhìn thấy con gỗ rối đặt trên bàn.
Nàng không khỏi bật cười.
Mấy ngày nay trong nhà xảy ra chuyện như vậy, nàng không có cơ hội truyền tin cho Tiêu Kính Viễn đến đây.
Bây giờ nhìn con gỗ rối, nàng liền nhớ tới, cũng nên nói lời cảm tạ hắn mới phải.
Nghĩ là làm, A La lập tức viết giấy, cuộn lại rồi cột vào chân bồ câu, thả nó cất cánh.
Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, lần trước gặp mặt thấy hắn có vẻ không vui, không biết lần này có đến không? Dù đến, chỉ sợ cũng không tình nguyện đi?
Kỳ thật, A La cũng hiểu, hắn là tổng binh kiêu kỵ binh, lại là đệ tử có thành tựu nhất của Tiêu gia thế hệ này, ngày thường bận việc trong quân doanh, trong triều, còn phải xã giao, e là khó có thời gian rảnh rỗi, làm sao có thể thường đến đây được?
Nghĩ vậy, nàng càng cảm thấy lần này hắn sẽ không đến.
Đang suy đoán lung tung thì nghe thấy tiếng gõ nhẹ ngoài cửa sổ, A La ngẩn ra, cực kỳ kinh hỉ.
Nàng vội vàng nhào qua mở cửa, nhịn không được nói: “Thất thúc, ngươi thật sự đến...”
Nói đến đây, nàng nhất thời im bặt.
Người đến cũng không phải Tiêu Kính Viễn mà là một cô nương mặc tử y.
A La thấy vị cô nương kia hơi quen mắt, cẩn thận nhớ lại, hình như là một nữ thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn trong quân doanh, về sau còn lập công lớn, được phong quan rất uy phong.
Chẳng qua hiện tại, mặt mày vị cô nương này còn non nớt, thẳng tắp đứng đó, cung kính nhìn A La.
“Cô nương, thuộc hạ tên Tiêu Nguyệt, hầu gia phân phó thuộc hạ đến, nói nếu cô nương có việc gì thì có thể giao cho thuộc hạ làm, hoặc là truyền đạt lại.”
Trong lòng A La có chút thất vọng.
Xem ra Tiêu Kính Viễn thật sự thấy nàng quá phiền, không muốn vì nàng mà chậm trễ thời gian cho nên mới phái người tới thay.
“Cô nương cần thuộc hạ làm chuyện gì?” Tiêu Nguyệt nhìn vẻ mặt thất lạc của tiểu cô nương nũng nịu trước mắt, nhất thời có chút không đành lòng, liền thấp giọng hỏi.
A La lắc lắc đầu: “Thật ra cũng không có gì, chỉ muốn nhờ ngươi nói với Tiêu Thất gia, lúc trước làm phiền hắn giúp đỡ quá nhiều, A La vô cùng cảm kích.”
“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ truyền lời.”
“Vậy thôi, cô nương có thể đi.”
Tiêu Nguyệt gật đầu, xoay người rời đi.
A La bỗng nghĩ đến điều gì, gọi Tiêu Nguyệt lại hỏi: “Có phải gần đây Tiêu Thất gia bề bộn nhiều việc không?”
“Phải.” Tiêu Nguyệt nghĩ một chút, nghiêm túc đáp.
“Phải không, hắn bận rộn những chuyện gì a?”
“Trong phủ muốn định thân cho hầu gia, hẳn là bận chuyện định thân đi.”
“Định thân?” A La kinh hãi.
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyệt có chút không rõ, vì sao khi nghe hầu gia muốn định thân, vẻ mặt tiểu cô nương lại giống như gặp quỷ.
A La biết mình thất thố, vội lắc đầu: “Không có gì, không có gì, ngươi đi trước đi!”
Đợi đến khi Tiêu Nguyệt đi rồi, A La liền chắp tay sau lưng, sầu mi khổ kiểm đi qua đi lại trong phòng.
Nàng nhớ rất rõ chuyện hôn sự của Tiêu Kính Viễn.
Đời trước, khi nàng gả vào Tiêu gia đã là mười sáu tuổi, tính ra Tiêu Kính Viễn đã hai mươi tám tuổi, chỉ hai năm nữa là đến tuổi lập niên nhưng vị hầu gia này vẫn chưa thành thân.
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì hắn khắc thê.
Nghe nói, thời niên thiếu Tiêu Kính Viễn đã định thân với nữ nhi nhà Tôn thượng thư, là một nữ tử tài mạo xuất chúng, nhưng ai ngờ chưa được mấy ngày, cô nương Tôn gia ăn một miếng quýt liền bị nghẹn chết.
Có nghe nói ai ăn quýt bị nghẹn chết không? Cố tình cô nương Tôn gia chính là ăn quýt nghẹn chết.
Chết mặc danh kì diệu a.
Lúc ấy, mọi người đều nói vận khí Tiêu Kính Viễn không tốt, vừa định thân xong thì đối phương liền chết.
Chẳng qua, chuyện này cũng không có gì, dù sao Tiêu Kính Viễn là rể hiền trong mắt hào môn quý tộc ở Yến Kinh, chết một người thì vẫn có thể tiếp tục định thân.
Vì thế, một năm sau, Tiêu gia lại chọn một hôn sự khác cho Tiêu Kính Viễn, nghe nói lần này là hắn đích thân chọn trúng, là Nhị cô nương Tả Hầu gia, bộ dáng dĩ nhiên không tệ, còn tinh thông kỹ thuật điêu khắc.
Chỉ tiếc, ba tháng sau khi định thân với Tiêu Kính Viễn, Nhị cô nương Tả Hầu gia theo mẫu thân lên núi bái phật, gặp giặc cướp, qua đời.
Về chuyện này, mọi người bàn tán xôn xao, có người nói vị cô nương kia thất trinh nên cắn lưỡi tự sát, cũng có người nói thời điểm chạy trốn ngã xuống núi té chết.
Mặc kệ nói thế nào, tóm lại, nàng ấy chết.
Vị hôn thê thứ hai chưa qua cửa của Tiêu Kính Viễn, lại chết...
Hai lần rồi, chắc không đến mức có lần thứ ba đi?
Lão thái thái Tiêu gia đi cầu bùa bình an cho Tiêu Kính Viễn, mỗi ngày lại thắp hương bái phật cho hắn, hai năm sau lại định ra một mối hôn sự.
Lần này, đa phần các cô nương trong Yến Kinh không nguyện ý định thân với hắn, cũng may vị Tiêu Thất gia này địa vị cao, chỉ cần muốn tìm thì sẽ có.
Vì thế, Tiêu Kính Viễn lại định thân với cô nương Viên gia, một nữ nhi quan tam phẩm bình thường.
Nghe nói vị cô nương kia từ khi định thân với Tiêu Kính Viễn liền cửa lớn không ra cửa sau không bước, nha hoàn bà tử thành đàn, mỗi ngày ăn canh cũng phải nuốt từng miếng nhỏ, lo sợ chưa vào cửa Tiêu gia thì đã đi đời nhà ma.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, thời điểm vị cô nương này đang tắm thì trượt chân ngã vào thùng nước, đợi đến khi ma ma phát hiện, kéo người lên thì đã tắt thở.
Vị phu nhân quan tam phẩm kia nổi giận, trực tiếp mang người đến Tiêu gia, khóc lóc nói Tiêu Thất gia khắc chết nữ nhi nàng, muốn Tiêu gia cho bọn họ một công đạo, không thể để nữ nhi nàng chết oan ức. Tiêu gia tự biết đuối lý, nhân nhượng cho bớt phiền, chịu nhận lỗi rồi an táng cô nương kia trong phần mộ tổ tiên Tiêu gia, lại bồi thường không biết bao nhiêu bạc mới tính xong việc.
Từ đó về sau, Tiêu Thất gia khắc thê vang danh tứ hải, chẳng những ở Yến Kinh không ai dám kết thân với hắn, ngay cả những gia đình cách kinh thành xa ngàn dặm, mỗi lần nhắc tới hắn liền lắc đầu ngao ngán.
Dù sao thì, phàm là có chút mặt mũi, có ai nguyện ý mang cái tiếng “Vì nịnh bợ Tiêu gia mà bất chấp cả tính mạng nữ nhi mình” đâu!
Cũng từng có người đề nghị hắn tìm một nữ tử nhà nghèo, chỉ tiếc bị hắn cự tuyệt.
Nhớ tới những chuyện này, trong lòng A La còn sợ hãi.
Nàng nhíu chặt mày, không khỏi nghĩ, mình là người tri ân báo đáp, nhất định không thể trơ mắt nhìn hắn lại đi trên con đường khắc thê.
Nhất định phải nghĩ biện pháp, tốt xấu gì cũng giúp hắn có một mối hôn sự trôi chảy!