Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 3: Chương 3




Editor: Tường An

Vẫn là thời điểm bảy, tám tuổi có lão tổ tông cưng chiều, điều này làm đáy lòng nàng thở phào một hơi. Nhưng vừa nghe mấy người tỷ muội đến đây, nhất thời khiến nàng nhớ lại đủ loại ký ức về các nàng.

Những kí ức kia cũng không tốt đẹp gì mấy.

Diệp gia có ba nhi tử, chia làm ba phòng. Đại phòng có hai nữ nhi, đại cô nương Diệp Thanh Dung, nhị cô nương Diệp Thanh Liên, Nhị phòng là A La và ca ca Diệp Thanh Xuyên, Tam phòng chỉ có một nữ nhi là Diệp Thanh Huyên.

Ngoài ra, trong nhà còn có một vị biểu cô nương mất mẹ đến tìm nơi nương tựa, là nữ nhi của muội muội đại phu nhân Diệp gia, tên Phùng Tú Nhã.

Diệp gia có tổng cộng năm vị cô nương, chênh lệch nhiều nhất chỉ có ba tuổi thôi, còn lại đều xấp xỉ tuổi nhau, từ nhỏ lại chơi cùng nhau, hẳn là nên thân thiết mới phải.

Nhưng cố tình, A La và mấy vị tỷ muội này ít nhiều cũng có ngăn cách, không quá hòa hợp.

Lại nói nguyên nhân, trước khi A La được sinh ra, lão tổ tông bị bệnh nặng, thái y đều nói không thể cứu chữa, cả nhà tập trung ở Vinh Thọ đường vội vàng chuẩn bị hậu sự.

Nhưng đúng lúc này, Nhị thái thái đang mang thai bảy tháng, cũng chính là mẫu thân A La, đột nhiên đau bụng, vừa được đỡ về phòng không bao lâu thì sinh ra A La.

A La vừa ra đời, bên lão tổ tông bỗng có chuyển biến tốt, cứ như vậy mà sống được, sức khỏe dần dần khôi phục.

Sau sự kiện đó, lão tổ tông nói nàng vốn đang phiêu đãng trong một không gian không rõ trắng đen, đột nhiên có vị tiên nữ ném một oa nhi vào tay nàng, còn nói với nàng, hảo hảo nữ hài nhi này, sau đó nàng liền tỉnh lại.

Chuyện này truyền đi, mọi người đều tặc lưỡi cảm thán, nói A La là do tiên nữ đưa đến, bởi vì A La ra đời mới cứu được mạng lão tổ tông.

Đến khi lão tổ tông hoàn toàn khỏe lại, ôm tiểu oa nhi mềm mại, trắng trẻo như bạch ngọc trong lòng, nói đây chính là oa nhi trong mộng, yêu thích cực kì, từ đó sủng ái A La như tâm can bảo bối.

Đừng nói các tỷ muội khác, ngay cả trưởng tử trưởng tôn Diệp gia cũng không được lão tổ tông thích bằng A La.

Chuyện gì cũng có hai mặt lợi và hại, A La từ nhỏ đã được lão nhân gia cưng chiều, tính tình lại lười nhác mảnh mai, so với mấy tỷ muội khác, A La có chút bị chiều hư, trở thành một tiểu thư vô đức vô tài.

Bởi vì ngón tay quá non mịn, không đánh đàn được, không chịu nổi đau khổ, vì không thích mùi mực, viết chữ cũng không tốt bằng các tỷ muội, ngày thường đến học đường đọc sách, tuy nói ỷ vào trí nhớ tốt, học nhanh hơn bọn tỷ muội, nhưng vẫn không bằng người ta dụng công chăm chỉ học tập, mà nàng thì chỉ biết chơi đùa với Vượng Tài trong phòng lão tổ tông, dần dà người ngoài nhìn vào, nàng thật sự là một tiểu cô nương kiêu căng bị chiều hư.

Mặt khác, vì nàng được sủng ái như vậy, chi phí ăn mặc đều tốt hơn mấy tỷ muội khác, tiểu hài tử thấy vậy trong lòng sao có thể thoải mái, khó tránh khỏi sinh ra bất mãn với A La.

Từ nhỏ đã có nhiều ngăn cách, sau khi lớn lên, từng người từng người gả đi, mấy tỷ muội càng xa cách với A La.

Giờ đây, A La trải qua một đời, ký ức như mộng như ảo, cái đầu nhỏ cũng nghĩ nhiều hơn trước kia.

Nàng cẩn thận nhớ lại từng chút từng chút, trong lòng hiểu rõ, A La kia tuổi nhỏ, mặc dù nhìn vô tâm vô phế, cũng không để ý mấy người tỷ muội nhưng tâm lý rốt cuộc vẫn khó chịu.

Đều là tiểu cô nương thích thể diện, ai mà không muốn mình được mọi người ca ngợi. A La còn nhỏ không nói ra miệng nhưng trong lòng biết rõ, mọi người khen nàng chẳng qua là nể mặt lão tổ tông mà thôi, có ai thật lòng khen nàng? Ngoài miệng thì nịnh nọt dễ nghe, kỳ thật trong lòng đều thâm nói, cô nương này bị lão tổ tông chìu hư, về sau sẽ phải chịu khổ.

Khi đó, lão tổ tông nói đã sớm chọn cho nàng một vị hôn phu tốt, cũng chuẩn bị rất nhiều đồ cưới, nói A La đời này không có gì phải bận tâm, là số mệnh một đời được nâng niu chìu chuộng.

Sau này quả nhiên không sai, dù lão tổ tông mất trước khi nàng xuất giá, nhưng đồ cưới của nàng thật là mười dặm hồng trang không ai so được, mà vị hôn phu của nàng cũng do lão tổ tông đích thân lựa chọn, từ nhỏ đã quen biết A La, yêu thương sủng ái A La trong lòng bàn tay, Tiêu thiếu gia tài trí tung hoành Tiêu Vĩnh Hãn.

Có điều...

A La cắn môi, lại nhớ tới giấc mộng băng lãnh dài đằng đẵng kia.

Có điều, sau này nàng bị đẩy vào con đường mà lão tổ tông có nằm mơ cũng không ngờ tới, cuối cùng chết thảm trong thủy lao tối tăm không ánh mặt trời.

Vừa nghĩ tới, nàng đã muốn rùng mình.

Chung quy bị người ta nói trúng rồi, nàng sau này phải chịu khổ, là nỗi đau khổ mà người thường không tưởng tượng nổi.

Trong những năm tháng dày vò đó, nàng cũng từng nghĩ tới, có phải mình tự làm tự chịu hay không? Nếu không phải mình không có điểm nào tốt, có phải loại chuyện này sẽ không xảy ra với mình không?

Còn nữ nhân giả mạo mình rốt cuộc là ai?

Chẳng qua, cuối cùng vẫn không có đáp án mà thôi.

A La đang cúi đầu suy nghĩ miên man thì thấy rèm che lay động, tiếng cười nói thanh thúy truyền đến, mấy tỷ muội đã tiến vào phòng.

A La từ trong khuỷu tay lão tổ tông nhoài người ra liền thấy bốn tỷ muội đi vào, theo thứ tự là Diệp Thanh Dung, Diệp Thanh Liên, Diệp Thanh Huyên, đi cuối cùng là Phùng Tú Nhã.

Hiện tại tuổi các nàng vẫn còn nhỏ, lớn nhất là Diệp Thanh Dung mười tuổi, còn lại đều xấp xỉ A La, tầm bảy, tám tuổi.

Mấy tỷ muội vào phòng, thấy A La đã tỉnh lại, đang rúc trong khuỷu tay lão tổ tông, không khỏi hơi kinh ngạc, đầu tiên phản ứng kịp là Phùng Tú Nhã, nàng tiến lên một bước, kinh hỉ nói: “A La, ta nói, sáng sớm đã nghe chim hỉ thước kêu ngoài cửa sổ, nghĩ hôm nay sẽ có chuyện vui, không ngờ đúng là ngươi đã tỉnh lại!”

Nói xong liền sáp lại, hỏi han ân cần với A La.

A La nghe vậy, mím môi cười với nàng, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tú Nhã tỷ tỷ.”

Phùng Tú Nhã là nữ nhi mà muội muội thứ xuất của đại thái thái sinh ra sau khi gả cho Phùng gia, sau này Phùng gia suy tàn, vốn giao Phùng Tú Nhã cho nhà mẹ đẻ của đại thái thái chăm sóc, trùng hợp, Phùng Tú Nhã ở lại Diệp gia mấy ngày, lão tổ tông thấy nàng hợp ý A La, liền dứt khoát lưu nàng lại, nuôi ở đại phòng cùng Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên, xem như thêm bạn chơi.

Lão tổ tông vừa nghe thấy lời Phùng Tú Nhã nói, mừng rỡ cười ha hả: “Cái miệng nhỏ này đúng là ngọt, ta nghe nói hôm nay nữ học (lớp học dành cho nữ tử) có bài kiểm tra nhỏ, mấy tỷ muội làm bài thế nào?”

Trong mấy tỷ muội Diệp gia, tính tình mỗi người đều khác nhau, trong đó, Diệp Thanh Huyên là nữ nhi Tam phòng, mà xưa nay Tam phòng không được lão tổ tông thích, lại chỉ có một nữ nhi, càng có vẻ không được sủng. Từ nhỏ Diệp Thanh Huyên đã bị mẫu thân dạy bảo phải biết lấy lòng lão tổ tông, lấy lòng A La, đáng tiếc nàng không thông minh bằng Phùng Tú Nhã, lần nào cũng bị Phùng Tú Nhã đoạt hết nổi bật.

Bây giờ vừa nghe lão tổ tông hỏi, cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, liền vội vàng tiến lên cười nói: “Lão tổ tông, mấy tỷ muội chúng ta đều làm được tốt, không làm mất mặt Tấn Giang Hầu phủ, có điều, tiên sinh nhớ kỹ Tam tỷ tỷ, nói Tam tỷ tỷ học tốt lại thông minh, không phải ta có thể so được, nói lần này Tam tỷ tỷ không thể tham gia kiểm tra, thật là đáng tiếc.”

Lời này vừa thốt ra đúng là biến A La thành tài nữ tiên sinh tâm tâm niệm niệm, dĩ nhiên chọc lão tổ tông vui vẻ, xoa xoa đầu A La, cười thở dài: “Ngươi khi nào thì có bản lĩnh này, sao ta không biết!”

Bên cạnh, Diệp Thanh Liên nghe vậy, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Tiểu xiếc này của Phùng Tú Nhã và Diệp Thanh Huyên, trước kia nàng thấy nhiều rồi.

Có điều, so với hai người này, thân phận nàng đương nhiên khác biệt, nàng là đích tôn nữ Tấn Giang Hầu phủ, phụ thân đã sớm thừa kế tước vị Tấn Giang Hầu, hai ca ca đọc sách cũng tốt, nhất là đại huynh trưởng đã tiến vào quan trường, tiền đồ tương lai vô hạn.

Nàng dĩ nhiên không cần nịnh bợ Diệp Thanh La của Nhị phòng như vậy.

Vẻ mặt nàng mất tự nhiên, cười nhạt nói: “Lão tổ tông, hôm nay chúng ta kiểm tra làm thơ, cầm kỹ, thư pháp. Bọn tỷ muội đều làm thơ, cố ý mang về cho lão tổ tông xem.”

“Tốt, tốt, nhanh lấy ra cho ta xem.”

Lão tổ tông Diệp gia tuy sủng A La như thịt trên đầu quả tim nhưng bình thường cũng yêu thương các cháu gái khác, nghe Diệp Thanh Liên nói vậy, vội vàng muốn xem.

Diệp Thanh Dung liền sai nha hoàn dâng mấy bài thơ bọn họ tỷ muội làm lên cho lão tổ tông.

Lão tổ tông nhìn qua một lượt, gật đầu liên tục, khen không dứt miệng: “Viết rất tốt, viết rất tốt, nét chữ thanh nhã mỹ lệ, dùng từ thỏa đáng, người không biết còn tưởng là nữ trạng nguyên viết đấy!”

Diệp Thanh Liên nghe thế, vẻ mặt có chút đắc ý.

Kỳ thật, bàn về tài tình, trưởng tỷ Diệp Thanh Dung còn nhỏ đã đọc đủ thi thư, tài hoa hơn người, người ngoài ai mà không khen là tài nữ Diệp gia. Nhưng không nói đến tài tình, chỉ bàn về dung mạo, dĩ nhiên phải nói đến Diệp Thanh La.

Diệp Thanh La mới bảy tuổi mà dung mạo đã tuyệt sắc, toàn bộ Yến Kinh cũng không tìm ra người thứ hai. Năm ngoái lão tổ tông mang nàng tiến cung gặp thái hậu nương nương, lão nhân gia vừa nhìn thấy tiểu mỹ nhân nhi liền luyến tiếc không muốn buông tay, nói sao có thể sinh được nữ hài xinh đẹp như vậy.

Thân là đích tôn nữ Diệp gia, nhị cô nương Diệp Thanh Liên tài tình và dung mạo đều không kém, nhưng cũng không đủ xuất sắc, hơn nữa, lão tổ tông sủng ái Diệp Thanh La, càng khiến Diệp Thanh Liên không có tiếng tăm bằng các cô nương khác trong nhà.

Hiện tại nghe thấy lão tổ tông khen thơ tốt, dù không phải chỉ khen một mình nàng nhưng vẫn có chút đắc ý, vừa nhìn A La vừa cười nói: “Lão tổ tông nói đùa, nếu để người ngoài nghe được còn không chê cười ta. Nếu mấy ngày nữa có Thưởng cúc yến, mấy tỷ muội chúng ta rơi xuống thế hạ phong, sau này chẳng phải sẽ không có mặt mũi gặp người sao.”

“A Liên, đừng tự diệt nhuệ khí của mình, mấy tỷ muội các ngươi, người người đều là tài nữ, sao lại có đạo lý rơi xuống thế hạ phong.”

Đối với cháu gái mình, lão tổ tông luôn rất coi trọng.

Chẳng qua, A La vừa nghe, trong lòng lại lộp bộp.

Thưởng cúc yến a... đây là thưởng cúc yến thời điểm nàng bảy tuổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.