Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 53: Chương 53




Editor: Tường An

Trên đường đi, Tiêu Kính Viễn vẫn trầm mặc, nàng bỗng ý thức được, có lẽ đây là lần cuối cùng hai người ở chung. Đi hết đoạn đường này, ngày mai hắn sẽ đưa nàng về Yến Kinh, từ nay về sau, kiều quy kiều, lộ quy lộ (ai đi đường nấy), nàng là nữ nhi Binh bộ thị lang, hắn là trọng thần triều đình, là trụ cột của Tiêu gia, không còn dây dưa gì nữa.

Đời trước nàng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, cơ hồ không có liên quan gì với hắn, chứ đừng nói chi là đời này nàng căn bản sẽ không có khả năng gả vào Tiêu gia, càng tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì.

“Làm sao?” Tiêu Kính Viễn cảm thấy nàng đi chậm lại, càng lúc càng chậm, cuối cùng ngừng hẳn.

“Thất thúc... ta, hình như ta có chuyện muốn nói với ngươi.” nàng nắm chặt áo choàng lông điêu, vắt óc suy nghĩ.

“Nói.”

“Cái kia... cái kia...” nàng cố gắng suy nghĩ một phen, rốt cuộc mở miệng: “Có phải ngươi có một vị bằng hữu họ Kha hay không?”

Trong trí nhớ của nàng, khi Tiêu Kính Viễn tầm mười bốn mười lăm tuổi thì quen một vị du hiệp là thần y, mà vị thần y này có thể chữa trị mắt cho ca ca.

“Kha? Không biết.”

“Ách... vậy sao.” nàng hơi thất vọng.

Tiêu Kính Viễn đương nhiên nhìn ra tia thất vọng trong mắt nàng, im lặng một lát, hắn hỏi: “Đó là ai?”

“Thất thúc đã không biết hắn, thôi quên đi.” tuy nói vậy nhưng thanh âm nàng rõ ràng mang vẻ thất lạc.

“Nói cho ta biết, đó là ai?”

A La nghe Tiêu Kính Viễn truy hỏi, đành phải nói: “Là một vị đại phu, ta cho rằng Thất thúc biết hắn, nhưng Thất thúc nói không biết hắn, vậy chính là ta nghĩ sai rồi.”

“Đại phu họ Kha kia là người thế nào?”

A La không ngờ hắn hỏi kỹ như thế, chuyện này phải nói với hắn thế nào đây? Nghĩ nghĩ, nàng đành nói: “Ta cũng chỉ nghe nói có một vị thần y du tẩu ở vùng Bắc Cương, có lẽ hắn có thể chữa mắt cho ca ca, cho nên mới thuận miệng hỏi Thất thúc xem có quen biết hắn hay không mà thôi.”

Tiêu Kính Viễn gật đầu, không nói nữa.

Lúc này, A La chạy tới trước cửa, cởi áo choàng trả lại cho Tiêu Kính Viễn: “Thất thúc, trả cho ngươi.”

Tiêu Kính Viễn cầm lấy: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ về kinh, phải dậy sớm một chút.”

“Được.”

----------

Nằm trên giường, A La lăn qua lộn lại không ngủ được.

Trong đầu nàng không ngừng nhớ lại vẻ dị thường của Tiêu Kính Viễn tối nay, nghĩ thế nào cũng không thích hợp.

Hắn rốt cuộc có tâm tư gì?

Rừng sâu truyền đến tiếng soi tru, một tiếng lại một tiếng khiến lòng người run sợ, ngẫu nhiên còn có tiếng côn trùng kêu xuyên qua khe cửa sổ.

A La thở dài, lật người xong, trong lòng nàng vừa động.

Lặng lẽ dựng lỗ tai, dùng thính giác hơn người của mình, bắt đầu nghe ngóng động tĩnh của Tiêu Kính Viễn.

Kỳ thật, làm như vậy có chút hổ thẹn, cứ cảm thấy như đang làm chuyện xấu, có điều, bây giờ A La cũng bất chấp.

Nàng cảm thấy tối nay Tiêu Kính Viễn rất thần bí, hận không thể cạy đầu hắn ra xem bên trong giấu cái gì.

Nghĩ vậy, nàng lắng tai nghe động tĩnh xung quanh.

Ngoài tiếng sói tru, tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng thú con hừ hừ rên khẽ, tiếng gió lạnh thổi qua rừng sâu, tiếng tuyết đọng tí tách...

Gần hơn một chút là tiếng ngáy của các tướng sĩ, tiếng nói chuyện, đùa giỡn, khoa tay múa chân, còn có tiếng vài tướng sĩ vụng trộm chơi bài.

A La thất vọng cắn môi, vẫn tiếp tục tĩnh tâm lắng nghe.

Đúng lúc này, một thanh âm khác thường truyền vào tai nàng.

Đó là tiếng động của một người đang múa kiếm.

Kiếm khí sắc bén xé rách bầu trời đêm, nhanh chóng mãnh liệt, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển của nam nhân.

Nam nhân kia hẳn là có mặc áo choàng, bởi vì nàng nghe thấy tiếng tay áo phần phật trong gió.

Có lẽ tâm tình nam nhân kia không được tốt, mỗi động tác đều như đang phát tiết tức giận, hoặc là bất đắc dĩ chăng?

A La nhắm mắt lại, thả lỏng tâm thần, cố làm bản thân không tiếp tục nghe âm thanh này nữa.

Chẳng biết lại sao, nàng biết, nam nhân kia chính là Tiêu Kính Viễn.

Tối nay, Tiêu Kính Viễn đầu tiên là đứng chỗ hàng rào thật lâu, kế tiếp là cùng nàng đi dạo một vòng rồi đưa nàng về phòng, sau đó lại một mình ra ngoài luyện kiếm, còn luyện nhanh chóng sắc bén như vậy.

Nhưng đã nghe thấy âm thanh này rồi, dù nàng làm thế nào cũng không thể bỏ ngoài tai được.

Nàng cố ý nghe tiếng gió đêm, tiếng sói tru trong rừng sâu, thậm chí là tiếng ngáy của các tướng sĩ, nhưng vẫn không thể nào bỏ qua động tĩnh của Tiêu Kính Viễn.

Tiếng luyện kiếm của hắn vừa nhanh vừa mạnh như muốn xé rách không khí, rõ ràng truyền vào tai nàng, không để cho nàng được yên giấc.

Một đêm này, nàng nhắm mắt, nghe tiếng hít thở của nam nhân kia, mãi cho đến rất khuya.

Trong mộng, nàng dường như nghe được hắn khẽ khàng nỉ non một cái tên.

A La.

----------

Hôm sau, A La không gặp Tiêu Kính Viễn.

Tối qua nàng chưa ngủ đủ, cả đêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của Tiêu Kính Viễn, cho nên lúc này, nàng ỉu xìu tựa người vào kiệu, không hề có chút phản ứng nào với tiếng lòng của người ta.

Về phần Tiêu Kính Viễn đang ở đâu, nàng không muốn biết chút nào, tốt nhất là cách nàng xa một chút, càng xa càng tốt, xa đến mức nàng không nghe được thanh âm của hắn.

Đường về kinh thành cũng không quá xa, chưa tới nửa ngày đã về đến cửa thành.

A La từ trong kiệu đi ra, thấy trước cửa thành có rất nhiều tướng sĩ canh gác, nàng biết đây là vì tân hoàng vừa đang cơ, trong ngoài Yến Kinh còn chưa yên ổn, còn dư đảng của vài vị hoàng tử trốn thoát, dĩ nhiên phải nghiêm tra.

Cũng may, ba chữ “Tiêu Kính Viễn” dùng tốt vô cùng, chỉ cần báo ra ba chữ này, kiệu của nàng liền thuận lợi thông qua.

Vừa vào cửa thành đã thấy phụ thân mang người đến đón.

A La đã lâu không gặp phụ thân, vui sướng nhảy xuống kiệu, trực tiếp chạy qua.

Diệp Trường Huân trải qua trận cung biến này, tất nhiên lo lắng vô cùng, bây giờ thê tử đã gặp lại thê tử, nữ nhi cũng bình an trở về, hắn cầm bả vai nữ nhi, vui mừng nói: “A La, một nhà chúng ta lại có thể đoàn tụ rồi!”

Sau đó, Diệp Trường Huân đỡ nữ nhi lên kiệu, rồi quay lại cảm tạ Tiêu Kính Viễn.

Ấn tượng của Diệp Trường Huân đối với Tiêu Kính Viễn vẫn dừng lại ở lần gặp gỡ bất ngờ từ bảy năm trước.

Tiêu Kính Viễn và Tôn đại nhân Binh bộ thượng thư tiền nhiệm là bạn thân chí giao, mà lệnh điều mình về Yến Kinh năm đó chính là vị Tôn đại nhân này đề lên cho Hoàng thượng.

Hắn đoán được, hẳn là Tiêu Kính Viễn giúp hắn nói chuyện, Tôn đại nhân cũng từng ám chỉ với hắn.

Diệp Trường Huân không biết vì sao Tiêu Kính Viễn lại giúp mình, vì giao tình của Tiêu gia và Diệp gia, hay là vì cái khác?

Nhưng bất luận thế nào, hắn là một người có ân tất báo, huống chi lần này Tiêu Kính Viễn còn cứu nữ nhi bảo bối của hắn.

Diệp Trường Huân lập tức ôm quyền: “Tiêu tướng quân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hôm nay Trường Huân liền không nhiều lời, ngày khác nhất định tới cửa cảm tạ.”

Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt vui sướng của A La khi vừa gặp Diệp Trường Huân, ánh mắt đó hoàn toàn khác với khi gặp hắn.

Mặc dù lấy mình so sánh với phụ thân người ta, thật sự có chút đáng cười.

Tiêu Kính Viễn cũng vội vàng ôm quyền, trầm giọng nói: “Diệp đại nhân nói chi vậy, giặc cỏ tác loạn, nguy hại dân chúng, Kính Viễn phụng lệnh Thái hậu tiêu diệt tàn quân, vốn là bổn phận. Về phần tới cửa cảm tạ, càng là đề cao Tiêu mỗ, ta từng đóng quân Bắc Cương, Diệp đại nhân canh giữ nhiều năm ở Nam Cương, ta và ngươi lại cùng làm quan triều đình, một nam một bắc, giờ đây hữu duyên gặp tại Yến Kinh, không bằng chọn một ngày tốt, ta và ngươi uống với nhau vài ly.”

“Ha ha ha, Tiêu tướng quân nói chuyện thật tiêu sái, nếu vậy, mấy ngày nữa, ta sẽ mang một vò rượu ngon Nam Cương đến, nhất định cùng tướng quân không say không về.”

Hẹn ngày tốt cùng uống rượu xong, hai người lại nói chuyện với nhau một lúc, Tiêu Kính Viễn cáo từ Diệp Trường Huân, cưỡi chiến mã rời đi.

Đi được một đoạn, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy cỗ kiệu của nàng đã đi tới đầu đường, lúc này vừa vặn biến mất sau ngõ nhỏ.

Bên này, A La về đến nhà, còn chưa vào cửa đã thấy Ninh thị và Diệp Thanh Việt ra đón, ngay cả Diệp Thanh Xuyên cũng đứng ở cửa chờ A La.

Ninh thị vừa gặp lại nữ nhi liền nhào tới ôm chặt, đau lòng khóc lên.

“Nữ nhi ngốc, làm ta lo lắng gần chết!” Ninh thị cắn răng nói, vừa tức vừa đau lòng.

Nói thế nào A La cũng là nữ hài tử, lỡ như có sơ suất gì, đời này coi như xong rồi, sớm biết phải lo lắng hãi hùng như vậy, còn không bằng mọi người cùng nhau chạy trốn!

A La thấy mẫu thân khóc lóc nỉ non, cũng đau lòng, cố ý cười hì hì đùa với mẫu thân.

“Nương, ngài xem, ta ngoại trừ mặc bộ quần áo vải thô này, làm gì có chút thương tích nào a! Lại nói, ta đúng là phúc lớn mạng lớn, được hộ vệ che chở trốn đến một nông hộ, ta ở đó mấy ngày, căn bản không phải chịu đau khổ gì cả.”

A La nói nhẹ nhàng bâng quơ, lược qua mấy ngày chật vật bị tàn quân truy đuổi, chỉ nói khoảng thời gian ở nông hộ.

Ninh thị nghe vậy, ngừng khóc, nhưng sau khi vào phòng, vẫn ôm A La, cẩn thận xem xét một phen, thấy nàng tinh thần hoàn hảo mới yên tâm.

Kỳ thật, vết thương trên người A La vẫn chưa khỏi hẳn, may mắn là không ở trên mặt, không bị mẫu thân nhìn thấy mà thôi.

Lúc này, Diệp Trường Huân đi vào, nói chuyện Tiêu Kính Viễn đã cứu A La, lại nói mấy ngày nữa sẽ tới cửa cảm tạ.

Ninh thị có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhíu mày: “Nếu chàng qua đó, xem ra ta cũng phải đi cùng rồi.”

Diệp Trường Huân nói: “Tiêu Thất gia còn mẹ già, ta đi tiếp Tiêu Kính Viễn, nếu nàng có thể bồi lão tổ tông Tiêu gia cũng tốt.”

Ninh thị khẽ thở dài: “Ta vốn không muốn đến nhà hắn, Tiêu gia sợ là một lòng ngóng trông có thể kết thân với A La nhà chúng ta đó.”

Diệp Trường Huân nghe vậy, sờ sờ cằm, nghiêm túc suy tư một phen: “Thật ra, Tiêu gia cũng có vài nhân tuyển tốt, miễn cưỡng có thể xứng đôi với A La nhà chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.