Editor: Tường An
“A La, ta vì nàng đàn khúc Hầu La Hương, đời này kiếp này cũng chỉ đàn cho nàng.”
Thanh âm nhu hòa ấm áp, vượt qua sinh tử, lọt vào tai nàng.
Thanh âm đó không ngừng quấn quanh đáy lòng nàng.
Mười bảy năm đau khổ dưới thủy lao, nàng chưa từng hoài nghi, cho dù nàng chết thảm trong thủy lao nhưng đáy lòng nàng vẫn luôn tồn tại một ý niệm, Vĩnh Hãn ca ca sẽ đến cứu nàng.
Nhưng bây giờ thì sao, nàng rốt cuộc hiểu rõ, Hầu La Hương không phải đàn vì nàng.
Hắn cũng không có khả năng vĩnh viễn là cái gì của nàng.
Thậm chí có lẽ chưa từng là của nàng.
“Tam cô nương, ngươi làm sao vậy, sao tư dưng lại khóc?” Tiêu Lục cô nương kinh hãi.
Tiêu Vĩnh Trạch cũng hoảng, vội vàng nói: “Có phải ngươi vẫn muốn đến chỗ lương đình không? Hay là ngươi, ngươi...”
Hắn nhìn Tiêu Vĩnh Hãn trong lương đình, lại nhìn giọt nước mắt trong suốt trên mặt A La, trong lòng đã có suy đoán: “Ngươi đừng để ý, Nhị ca ta chính là người như vậy, hắn không cố ý nhằm vào ngươi đâu, ngươi đừng khóc...”
A La cười cười, lắc đầu, lau nước mắt.
Nàng không khóc vì A La đời này, A La đời này căn bản vô tình với Tiêu Vĩnh Hãn.
Nàng chỉ cảm thấy khó chịu thay A La đời trước mà thôi.
Trong lòng trong mắt Tiêu Vĩnh Trạch đều là giai nhân, nhìn A La khóc, tim hắn cũng run lên, hận không thể lôi Tiêu Vĩnh Hãn ra đánh một trận.
Thấy A La lau nước mắt, gượng cười, trong lòng hắn vừa chua xót, vừa ghen tuông, lại đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ giống như hôm nay, hận không thể đánh Tiêu Vĩnh Hãn một trận, bắt hắn quỳ xuống nhận lỗi với A La!
Càng hận không thể trực tiếp nói cho A La biết, tên hỗn đản kia chẳng qua bộ dáng tốt một chút thôi, thật ra căn bản không phải thứ gì tốt.
Nhưng cuối cùng hắn không dám lỗ mãng, chỉ có thể cố gắng đè nén, cùng Lục muội muội và A La đi xem Tiểu Thương Lan.
Đoàn người đi đến Minh Hiên viện của Tiêu Kính Viễn, lại thấy cửa viện đóng, may mà Tiểu Thương Lan được trồng ở ngoài sân. Thời điểm này đúng lúc hoa nở, đóa hoa trắng nõn như bạch ngọc, thanh lệ, lóng lánh, khẽ lay động trong gió đông.
Kỳ thật, trong lòng A La có chút kinh ngạc, cũng không rõ, nam tử như Tiêu Kính Viễn mà lại trồng Tiểu Thương Lan, đời trước nàng cũng không biết là hắn đã từng trồng.
“Đây là Thất thúc tự tay trồng, không có gì mà hắn không làm được!” Lục cô nương Tiêu Vĩnh Tuyền hiển nhiên cực kỳ sùng kính vị Thất thúc này.
“Đúng vậy, võ công của ta cũng do Thất thúc dạy, lại nói, tiểu tử Thanh Việt xem ra rất có hứng thú với võ công, nếu như có cơ hội, có thể nhờ Thất thúc chỉ điểm hắn một chút.”
Tiêu Vĩnh Trạch thật lòng muốn tốt cho Diệp Thanh Việt, cũng vì muốn thân cận hơn với Diệp gia, lấy lòng A La.
A La lại không có tâm tư này, võ công của phụ thân cũng không kém, nói thế nào cũng không đến mức nhất định phải nhờ Tiêu Kính Viễn chỉ điểm.
Mấy người đang nói chuyện thì nghe có thanh âm từ xa truyền đến, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Trường Huân đi tới.
Hai người vốn dĩ ngồi trên bàn rượu trò chuyện trấn thủ biên cương, bởi vì hợp ý, lại nói đến đề tài rượu nên Tiêu Kính Viễn muốn mang rượu dao hồng từ Bắc Cương mang về cho Diệp Trường Huân nếm thử, liền dẫn hắn về viện mình.
Từ xa, hai người đã nhìn thấy bọn A La.
Diệp Trường Huân cười ha ha nói: “A La, sao ngươi cũng đến chỗ Thất Gia?”
A La liếc Tiêu Kính Viễn bên cạnh, đáp: “Là Lục cô nương nói bên này có Tiểu Thương Lan, ta liền theo nàng qua xem một chút.”
“Aizz, thật là nha đầu không hiểu chuyện!” Diệp Trường Huân cười, nói với Tiêu Kính Viễn: “Tiểu nha đầu này ngày thường yêu thích hoa cỏ, ta nghe nương nàng nói, nàng thích nhất là Tiểu Thương Lan này, lần trước không biết nhìn thấy ở nhà ai, trở về còn đòi trồng cho bằng được, nhưng mà, hoa này không phải nói trồng là trồng được.”
Tiêu Kính Viễn đảo mắt qua A La, ánh mắt kia xa lạ như đang nhìn vãn bối của bằng hữu vậy.
“Diệp huynh, nếu lệnh ái thích Tiểu Thương Lan, ngày mai ta cho người mang mấy cây qua là được.”
“Vậy sao được, quân tử không đoạt thứ người khác thích, huống chi, nàng là tiểu hài nhi thì biết cái gì, dù thích cũng không được bao lâu, nói không chừng mấy ngày sau liền không thích!”
Tiêu Kính Viễn liếc nhìn A La, thấy nàng mím môi, cúi đầu không nói một tiếng.
Hôm nay nàng mặc váy đỏ như ý, nổi bật làn da trắng nõn, thân hình lại yểu điệu nhỏ nhắn, khoanh tay đứng đó, so với Tiểu Thương Lan còn thanh nhã, tú lệ hơn.
Vì nàng cúi đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, đôi môi hồng đào hơi chu lên.
Kỳ thật, không cần nghĩ cũng biết trong lòng nàng rất muốn, chỉ không nói ra mà thôi. Nếu thật sự không cho, nói không chừng nàng sẽ u oán liếc ngươi, giống như ngươi đã làm chuyện gì xấu xa.
“Chẳng qua là lúc trước tùy ý gieo trồng mà thôi, không ngờ lại tươi tốt như vậy, thật ra trồng ở chỗ ta cũng không thích hợp, ta không phải người yêu hoa, đưa cho Tam cô nương cũng tốt.”
Bên cạnh, Tiêu Vĩnh Trạch cũng xen lời: “Diệp thúc thúc, Tam cô nương thích thì ngươi cứ nhận đi, chỉ là vài cây hoa mà thôi.”
Hắn đúng là biết nhờ phúc của người ta.
Diệp Trường Huân thấy vậy cũng không từ chối nữa, sảng khoái nhận lấy, dù sao nữ nhi mình cũng rất thích.
Mấy người lại trò chuyện một lát rồi cùng vào phòng, Diệp Trường Huân tất nhiên cùng Tiêu Kính Viễn đi uống rượu, bọn A La thì dạo chơi trong sân, thấy ở góc sân có đặt bàn gỗ, ghế gỗ, ngựa gỗ, kiếm gỗ, thì ra đều do Tiêu Kính Viễn tự tay làm ra.
“Ta đã nói mà, Thất thúc rất tài ba, cái gì cũng biết làm! Ngươi xem, con ngựa gỗ này còn chuyển động được này! Còn có thanh kiếm kia, chỉ cần ấn vào đây là có thể tự thụt ra, cái này gọi là cơ quan!”
Lục cô nương đắc ý khoe khoang thúc thúc của mình, hứng trí bừng bừng giới thiệu những món đồ chơi nhỏ tinh xảo.
A La nhìn một lúc lâu, chậc chậc cảm thán, nàng thật sự không biết Tiêu Kính Viễn còn có bản lĩnh này, dù sao, thân là một trọng thần triều đình, sẽ không ai nghĩ hắn còn biết làm mấy thứ đồ tinh xảo này.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía hành lang, đúng lúc Tiêu Kính Viễn cũng từ phía sau song cửa sổ nhìn lại đây.
Con ngươi sâu thẳm, thẳng tắp không thèm che giấu, bốn mắt vừa chạm nhau, A La liền giật mình.
Nàng thu hồi ánh mắt trước, sau đó lại nhìn qua thì người nọ đã không còn ở chỗ song cửa sổ nữa.
Tối về nhà, A La nằm trên giường, chẳng biết tại sao trước mắt lại hiện lên ánh mắt Tiêu Kính Viễn nhìn mình.
Nói không rõ là tư vị gì, cũng chưa nói tới thích hay không thích, chỉ là cảm thấy bất ổn.
Nàng cứ cảm thấy lần này gặp lại sau bảy năm, Tiêu Kính Viễn thay đổi, không giống Thất thúc bảy năm trước, trở nên khiến người ta khó đoán hơn. Có điều nghĩ kỹ lại, bảy năm trước, hắn đột nhiên bỏ mình mà đi, kỳ thật mình chưa từng hiểu rõ người này đi.
Ngây ngốc nằm nửa ngày, nàng đột nhiên nhớ lại một chuyện, lập tức gọi Lỗ ma ma: “Ma ma, con búp bê gỗ của ta đâu, ngươi tìm cho ta đi.”
“Búp bê gỗ?” Lỗ ma ma sửng sốt, “Búp bê gỗ gì?”
A La vội nói: “Chính là con búp bê gỗ giống ta như đúc, lúc ta còn ở nhà cũ Diệp gia đó.”
“Cái kia a?” Lỗ ma ma có chút bất đắc dĩ: “Bao nhiêu năm rồi, ta chỉ nhớ là để trong rương, không hẳn có thể tìm được.”
“Ma ma, ngươi nhất định phải tìm được a! Ta rất muốn nó!”
Lỗ ma ma không còn cách nào khác, bắt đầu đi tìm, vốn không có hi vọng gì, ai ngờ tìm nửa ngày lại thật sự tìm được.
A La vui mừng nhận lấy, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá, phía sau lưng búp bê có hai chữ “A La” cứng cáp hữu lực, vừa nhìn liền biết hắn dùng kiếm khắc lên.
Nàng nhớ tới con ngựa gỗ biết động, cũng thử ấn lung tung trên người búp bê gỗ một phen.
Không ngờ hai chân con búp bê thật sự đi về phía trước, động tác ngốc ngốc, có chút thú vị.
“Phốc!” Nàng nhịn không được bật cười: “Thì ra ngươi còn có bản lĩnh này, mấy năm nay đã khiến ngươi chịu thiệt nằm dưới đáy rương rồi!”
-----------
Tiêu Kính Viễn đúng là người nói chuyện giữ lời, ngày hôm sau đã có hoa tượng (người chuyên chăm sóc hoa cỏ) bên Tiêu gia đưa Tiểu Thương Lan đến, giúp A La trồng trong sân.
Bận rộn nửa ngày mới xong, trước khi đi, hoa tượng kia còn nói biện pháp làm thế nào để nuôi trồng loài hoa này, cuối cùng áy náy nói: “Tiểu Thương Lan này thích nhất là bã đậu, bã đậu của Lý gia ở chợ đông là tốt nhất, chỉ tiếc chúng ta không còn thừa, bằng không thì đã mang hết sang đây rồi.”
Ninh thị vội nói không sao, chỉ là bã đậu, tự đi mua là được, nào có ai nhận hoa của người ta mà còn ngóng trông người ta đưa bã đậu tới chứ.
A La tiễn vị hoa tượng kia xong liền chạy về ngắm Tiểu Thương Lan không rời mắt, tựa như Ninh thị nói, giống như con chó nhỏ vây quanh Tiểu Thương Lan, còn kém vẫy đuôi thôi.
Sau khi ăn trưa, A La hứng trí bừng bừng muốn đi chợ phía đông Lý gia chọn mua bã đậu.
Ninh thị vốn nói Diệp Thanh Việt đi theo: “Ngươi một nữ hài tử, đi một mình làm sao được!”
Bất đắc dĩ, A La không nghe lọt: “Có ma ma đi theo là đủ! Ta cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không bị lạc!”
Dứt lời liền chuẩn bị ra ngoài.
Ninh thị tức giận lắc đầu thở dài: “Cũng bởi vì ngươi không phải tiểu hài tử nên mới phải cẩn thận, cứ tiếp tục như vậy coi chừng không ai thèm lấy!”
A La mang theo ma ma và nha hoàn, ngồi kiệu chạy thẳng tới chợ đông, quả nhiên thấy cửa hàng Lý gia có bán bã đậu, nàng lập tức đi vào, nghĩ nhanh chóng mua bã đậu xong liền trở về làm vườn.
Nào ngờ vừa đi vào thì gặp một nam tử mặc tử sam đứng trước quầy, đang nói gì đó với chưởng quầy.
Bóng dáng này, nàng chắc chắn sẽ không nhận sai.
“Thất... thất thúc.” nàng nhất thời nói năng lắp bắp.