Editor: Tường An
“Ngày đó, không phải vì chuyện Khải Nguyệt nên ngươi mới cãi nhau với mẫu thân sao?” Diệp Thanh Xuyên khẽ thở dài, nói.
Nghe vậy, A La mới nhớ ra.
Đây là chuyện xảy ra vào năm nàng bảy tuổi, nhưng thật ra chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mẫu thân là tam tiểu thư Ninh gia, bên trên còn có một tỷ tỷ ruột thịt, vị tỷ tỷ kia gả vào Phùng gia ở Giang Nam, sinh được một nữ nhi tên Khải Nguyệt. Trước đó vài ngày, dượng được phái đến Nhậm Châu làm việc, đúng lúc đi ngang qua Yến Kinh nên dĩ nhiên là muốn ghé qua Diệp gia. Dì đã nhiều năm không gặp mẫu thân, liền dứt khoát ở lại Diệp gia, hai tỷ muội hàn huyên trò chuyện.
Khải Nguyệt biểu tỷ cũng xấp xỉ tuổi A La, hai người cùng chơi đùa vốn cũng không có gì, chỉ vì ngày ấy, A La nhìn thấy mẫu thân vẽ một bức họa cho Khải Nguyệt biểu tỷ, vẽ giống y như thật.
A La thấy vậy, trong lòng không biết là tư vị gì.
Mẫu thân tính tình lãnh đạm, đối với phụ thân, ca ca, thậm chí là mình đều rất lạnh nhạt, không ngờ lại ưu ái Khải Nguyệt biểu tỷ như vậy. Vì thế, A La rất bất mãn, nói chuyện với mẫu thân có phần bất kính, suýt nữa làm ầm lên.
Sau này mẫu thân mất, nàng gả vào Tiêu gia, cũng quên mất chuyện này, bây giờ ca ca nhắc tới, nàng không khỏi im lặng.
Chút tâm tư nhỏ này nàng nhớ rõ, lúc đó chẳng qua là tiểu hài tử giành kẹo, không nhìn nổi mẫu thân mình đối với người khác tốt hơn mình thôi.
Hiện giờ nhớ lại, vừa chua xót lại vừa buồn cười.
Diệp Thanh Xuyên thấy muội muội không nói gì liền cho rằng mình đoán đúng, khẽ thở dài, thương tiếc sờ sờ mái tóc mềm mại của A La: “Quả nhiên ta đoán đúng rồi, sức khỏe ngươi luôn rất tốt, chưa bao giờ bị bệnh, vậy mà hiện tại lại bệnh nặng như vậy, quả nhiên trong lòng còn nhớ chuyện này.”
Nghĩ đến nàng còn nhỏ, chút chuyện nhỏ ấy mà cũng nhớ thật lâu.
“Kỳ thật, mẫu thân cũng rất lo lắng cho ngươi, ngày đó ngươi tranh cãi ầm ĩ một trận rồi xoay người chạy đi, mẫu thân vẫn ngồi bên giường một lúc lâu, ta nghe ma ma nói, mấy ngày sau đó tâm trạng mẫu thân luôn không tốt.”
Thanh âm Diệp Thanh Xuyên hết sức dịu dàng: “Dù sao cũng là huyết mạch tương liên, sao mẫu thân lại không lo lắng cho ngươi chứ, lần này ngươi bị bệnh, mấy ngày vẫn không khá lên được chút nào, mẫu thân không biết làm sao, chỉ còn cách dẫn ta đi Vạn Thọ tự cầu phúc cho ngươi.”
A La nghe vậy, trong lòng ấm áp, nghĩ tới sau này mẫu thân mất, lão tổ tông cũng không còn, mặc dù có ca ca và phu quân yêu thương nhưng vẫn thấy thiếu chút gì đó.
Dù tính tình mẫu thân lãnh đạm nhưng dù sao cũng là mẫu thân ruột thịt của mình.
“Ca...” nàng khẽ cắn môi, thanh âm nhỏ nhẹ: “Chuyện huynh nói ta đều biết, ta không giận mẫu thân, nếu huynh không nhắc chuyện ngày ấy, suýt nữa ta đã quên rồi. Lại nói, chỉ là một bức họa mà thôi, chẳng có gì quan trọng, A La ta là người hẹp hòi như vậy sao?”
Diệp Thanh Xuyên nghe muội muội nói vậy, đôi mắt đen nhánh tuy giống như nhìn về phía hư vô nhưng lại chứa ý cười ấm áp.
“Thì ra A La nhà ta là đại nhân đại lượng như vậy?”
“Đương nhiên rồi!” nàng đúng lý hợp tình khoe khoang.
Diệp Thanh Xuyên nhìn không được bật cười, càng thương tiếc vuốt tóc A La: “Đợi lát nữa mẫu thân còn qua đây thăm ngươi, ngươi nhất định phải khiến nàng an tâm...”
A La nằm trong lòng ca ca gật đầu liên tục: “A La biết!”
Hai huynh muội nói chuyện một lúc, A La bị bệnh, Diệp Thanh Xuyên dĩ nhiên rất thương tiếc, hỏi han ân cần, nhắc tới chuyện Trần thái y bắt mạch, A La đều nói lại rõ ràng.
Nói xong, A La nhìn bộ dạng ca ca tuấn mỹ nhã nhặn, bỗng nhiên nghĩ tới tương lai ca ca sau này.
“Ca ca, hôm nào ta lại tìm một đại phu giỏi, nói không chừng sẽ chữa khỏi mắt cho huynh.”
Nàng nhớ hình như có nghe phụ thân của Thất thúc ở Tiêu gia có một vị bằng hữu là thần y chu du tứ phương, am hiểu thuật châm cứu, lúc đó Vĩnh Hãn nói nếu vị thần y kia đến Yến Kinh, có thể mời hắn chữa trị tật mắt cho ca ca.
Có điều cũng chỉ nhắc tới mà thôi, sau này phụ thân của Thất thúc ra biên quan chinh chiến, không đề cập đến vị bằng hữu thần y kia nữa.
Diệp Thanh Xuyên không chuyện này, mấy năm nay Diệp gia cũng đã tận tâm tận lực tìm không biết bao nhiêu đại phu chữa mắt cho hắn, liền ôn nhu cười nói: “Đây là ghét bỏ ca ca mắt mù sao, đang yên đang lành lại nhắc tới chữa mắt?”
A La nghe ca ca nói vậy, sợ hắn nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Ca ca nói gì vậy, A La cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi mà!”
Diệp Thanh Xuyên nghe giọng nàng gấp gáp giải thích, càng thêm đau lòng vỗ vỗ gương mặt nàng: “A La ngoan, khỏi bệnh lại trở nên hiểu chuyện.”
Hai huynh muội đang nói thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài kèm theo tiếng bước chân hỗn độn, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
A La còn đang nghi hoặc, đã thấy Hồ ma ma đi vào, trên tay còn bưng một chén trà sâm táo đỏ.
“Bên ngoài có chuyện gì sao?” Diệp Thanh Xuyên buông muội muội ra, ngồi trên giường nhàn nhạt hỏi.
Hắn đối với muội muội thì dịu dàng thân cận, đối với người khác thì lập tức thay đổi thái độ, cũng không phải là cố ý mà do bản tính thôi.
“Tam thiếu gia, là Vượng Tài xảy ra chuyện, sáng nay còn thấy nó chơi đùa trong sân, không biết vì sao bây giờ lại không thấy.” Hồ ma ma cẩn thận đặt chén trà sâm táo đỏ lên bàn, nhíu mày lo lắng nói.
“Vượng Tài?” A La vừa nghe liền cau mày.
Đúng là thời điểm nàng bảy tám tuổi, Vượng Tài đi mất, không ngờ lại là ngày hôm nay.
Trong lòng nàng lo lắng liền kéo ca ca ra ngoài xem, vừa bước vào đại sảnh đã thấy lão tổ tông ngồi trên ghế, vẻ mặt lo lắng than thở, bên cạnh là mẫu thân mình cùng Đại thái thái và Tam thái thái cẩn thận hầu hạ, an ủi.
“Lão tổ tông, Vượng Tài đã xảy ra chuyện gì?”
Lão tổ tông thấy cháu gái bảo bối đi vào, nước mắt suýt nữa rơi xuống, kéo A La qua ngồi bên cạnh mình: “Từ lúc ngươi sinh ra, ta liền nuôi Vượng Tài, hôm nay không biết vì sao lại không thấy!”
A La nghe lão tổ tông khóc, nhớ tới sau này vẫn không tìm được con mèo kia, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Mặc dù hiện tại nàng đã không phải là tiểu nữ hài hở chút là khóc lóc, nhưng nghĩ đến Vượng Tài mất rồi, nàng vẫn có chút luyến tiếc.
“Lão tổ tông ngài đừng khổ sở, Diệp gia cũng không lớn lắm, nó còn có thể chạy đi đâu chứ? Lại nói Vượng Tài nhà chúng ta rất có linh tính, trừ phi bị người ta bắt, nếu không thì sẽ biết tự tìm đường trở về.”
“Hạ nhân đã tìm hết một lượt mà vẫn không tìm thấy, ta lớn tuổi rồi, vốn nghĩ nếu ta không còn, sẽ đem Vượng Tài phó thác cho A La, ai ngờ Vượng Tài lại đi trước ta!”
Lão tổ tông bi thương nói, tuy chỉ là một con mèo mà thôi nhưng dù sao cũng đã nuôi bên người mấy năm, so với nhi tử, tức phụ còn thân thiết hơn!
A La thấy vậy, lại nhớ tới những ngày mình bị giam dưới thủy lao.
Sau khi mình chết, liệu có ai thương tâm vì mình hay không? Hay là, bọn họ chưa bao giờ biết A La thật đã sớm tang mệnh, ngược lại vẫn cứ nâng niu sủng ái A La giả kia?
Trong lòng A La chợt dâng trào bi thương cho số mệnh bản thân đời trước, lại đau lòng lão tổ tông, luyến tiếc Vượng Tài, cuối cùng vừa dậm chân vừa đỡ lão tổ tông, nói: “Đi, lão tổ tông, chúng ta ra ngoài tìm xem, ta cũng không tin chúng ta kêu nó mà nó không nghe được!”
Nàng vừa dứt lời, mấy người trong phòng đều bị hù nhảy dựng, âm thầm liếc nhau, cùng tiến lên ngăn cản.
Lão thái thái lớn tuổi không chịu nổi khổ sở a, lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra, vậy làm sao được!
Ninh thị thấy vậy cũng khẽ nhíu mày, vừa muốn tiến lên thì nghe lão tổ tông nói: “A La nói đúng, vẫn là A La hiểu ta nhất, Vượng Tài mất, ta cũng không muốn sống, nếu còn ngăn cản ta không để ta đi tìm, vậy không phải làm ta vội chết sao!”
Ai ngờ A La bên cạnh còn hăng say thêm dầu vào lửa: “Lão tổ tông, ta đỡ ngài, chúng ta cùng ra ngoài xem.”
Mọi người nghe vậy, trong lòng tức A La lại gây chuyện, nhưng giận mà không dám nói gì, chỉ còn cách lo lắng đề phòng đi theo sau, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi phòng.
Kỳ thật, chuyện con mèo trong phòng lão tổ tông đi mất đã kinh động toàn bộ Diệp gia, lão đại Diệp Trường Cần, lão tam Diệp Trường Mẫn đều đang ở nhà, mang theo nhi tử, nữ nhi chia nhau tìm ở hậu viện.
Có điều, đã lật tung cái hậu viện lên rồi, đừng nói mèo, ngay cả một cọng lông mèo cũng không thấy!
Đúng lúc đang không biết phải làm thế nào thì thấy A La đỡ lão tổ tông, cùng một đám người phía sau chạy tới.
Hai nhi tử thấy lão tổ tông run rẩy đi tới, cuống quýt chạy lại: “Mẫu thân đừng sốt ruột, đã có chúng con đi tìm rồi, bên ngoài trời lạnh, lão nhân gia ngài về phòng nghỉ ngơi thôi!”
Lão tổ tông lắc đầu than thở: “Các ngươi a, tìm cả nửa ngày mà vẫn chưa tìm được, bảo ta làm sao yên tâm nghỉ ngơi chứ!”
Mọi người không biết làm sao, nhìn nhau cười khổ, chỉ có thể cẩn thận đi cùng, một đoàn người dạo một vòng quanh hậu viện, cuối cùng vẫn không tìm thấy.
Kế tiếp lại đi đến chỗ ngọn núi giả trong rừng trúc, Diệp Trường Cần đường đường là Tấn Giang hầu, là người có quyết đoán, kiên trì khuyên nhủ lão tổ tông: “Mẫu thân, ngài cũng thấy đó, bên này gần hồ, không khí rất lạnh, mẫu thân vẫn nên vào đỉnh nhỏ bên kia nghỉ tạm, để ta dẫn hạ nhân đi tìm một lượt.”
A La đứng trong rừng trúc, đúng lúc một trận gió lạnh thổi qua, lại nghe Đại bá nói vậy, cũng sợ lão tổ tông có việc gì, liền khuyên nhủ: “Lão tổ tông, Đại bá nói có lý, chúng ta qua đình ngồi chờ, được không?”
Lão tổ tông ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy thì đi thôi, ta cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
Rồi lại phân phó: “Đi lấy áo choàng đến cho A La khoác thêm, tránh bị cảm lạnh.”
Dứt lời liền có người làm theo.
A La cùng lão tổ tông ngồi xuống, mấy vị thái thái cẩn thận hầu hạ. Trên ghế đã sớm có hạ nhân trải đệm ấm, lại lấy màn gấm treo quanh đình.
Lão tổ tông tuy hơi mệt mỏi nhưng nhớ tới Vượng Tài, trong lòng vẫn khổ sở, lải nhải nói: “A La, lúc ngươi vừa ra đời không bao lâu, Lục gia liền ôm Vượng Tài đến, tuy nó chỉ là một con mèo bình thường nhưng ta vừa nhìn liền thích, ánh mắt nó thông minh, rất giống ngươi. Mấy năm nay nuôi bên người, một ngày không nhìn thấy sẽ khó chịu a!”
Trong lòng A La cũng không dễ chịu, nhưng cũng vỗ về an ủi lão tổ tông: “Ngài yên tâm, Vượng Tài nhà chúng ta được lão tổ tông thích chính là có phúc khí, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Lão tổ tông ôm tiểu A La, thờ dài nói: “Nó chỉ là một con mèo thôi, sao tự nhiên lại biến mất như vậy chứ.”
A La nghe lời này, trong lòng vừa động.
Tính nàng vốn vô tư không hỏi thế sự, nhưng sau khi trải qua cơn ác mộng kia, không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Tỷ như, vì sao năm đó mình vô duyên vô cớ bị giam trong thủy lao, rốt cuộc là ai làm? Tỷ như, hôm nay Vượng Tài biến mất là do đi lạc hay bị người hại? Nếu nói đi lạc cũng không hợp lý, một con mèo nhu thuận như vậy, lại chơi đùa trong viện nhà mình, tại sao lại đột nhiên đi mất?
Lúc này, gió lạnh thổi qua rừng trúc, phát ra tiếng vang xào xạc kèm theo tiếng nước truyền vào tai A La.
A La dựa nửa người vào lão tổ tông, trong lúc hoảng hốt giống như trở lại trong thủy lao.
Nàng nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe tiếng vang bên tai, không chỉ có tiếng nước hồ gợn sóng, tiếng gió thổi trong rừng trúc, mà còn có rất nhiều những tiếng động nhỏ không dễ phát hiện.
Có tiếng dế mèn kêu trong bụi cỏ, tiếng con kiến chui qua khe đá, còn có tiếng ai đó ngáp một cái, tiếng cô lỗ phát ra từ bụng nha hoàn nào đó.
Nhưng trong nháy mắt, tiếng lão tổ tông lải nhải, tiếng mấy vị thái thái khuyên giải, tất cả đều không nghe thấy, thế giới của nàng lại yên tĩnh như khi ở trong thủy lao.
Vạn vật vô thanh, lại phảng phất như có tiếng động.
Trong trạng thái cực kỳ yên tĩnh lại nghe được vạn vật này, trong phần đông những tiếng động rất nhỏ, A La phân biệt được một tiếng động yếu ớt, đó là tiếng kêu bi thương của một con mèo.
Hơi xa một chút, nhưng vẫn có thể truyền vào tai nàng.
Là Vượng Tài.
Nàng chợt mở mắt ra: “Lão tổ tông, ta nghe thấy tiếng Vượng Tài!”