Editor: Tường An
“Là ai hại ngươi?”
“Cũng không biết chính xác, chỉ biết là một nữ nhân.”
“Vậy có manh mối nào khác không?”
“Không.” những chuyện khác, A La tạm thời chưa dám để lộ.
Tiêu Kính Viễn nghe xong, cúi đầu trầm tư nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Ta cũng không nhớ Tiêu gia có nơi nào đặc biệt, về phần chỗ âm u ẩm ướt mà ngươi nói, ta đương nhiên sẽ thăm dò một phen, nhất định sẽ nghĩ cách đề phòng ngay từ lúc chưa xảy ra, đến lúc đó...”
Hắn chăm chú nhìn A La: “Đến lúc đó, ngươi an tâm, ta sẽ đến Diệp gia cầu hôn.”
A La nghe hai chữ cầu hôn, mặt ửng đỏ, nhất thời có chút hoảng hốt, nhưng ngẫm lại, nếu hắn thật sự có thể tìm ra hung thủ hại mình đời trước, vậy mình ngại gì gả cho hắn chứ?
Suy nghĩ rõ ràng, nàng liền khẽ gật đầu.
Nàng gật đầu rất khẽ, Tiêu Kính Viễn lại nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt căng thẳng của hắn rốt cuộc thả lỏng, đứng dậy sờ tóc A La, ôn nhu trấn an: “Ngươi không cần sợ, chuyện này ta sẽ tra rõ, tương lai có việc gì ta cũng sẽ che chở ngươi.”
A La nghe vậy, trái tim khẽ run lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nóng rực, sủng nịnh của hắn.
Lông mi hàng run run, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Ân, Thất thúc, ta tin ngươi.”
Sau đó, hai người nhất thời không nói gì, đêm lạnh như nước, tiếng gõ mõ từ bên ngoài truyền đến, Tiêu Kính Viễn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí cũng biết tình cảnh nàng hiện giờ, không đành lòng khiến nàng khó xử nữa.
“Ngươi trước tiên xử lý...” do dự một chút, hắn nói tiếp: “Xử lý tốt chính sự đi thôi, thời gian này nữ tử luôn phải chú ý cẩn thận, đừng để bị lạnh.”
Xử lý tốt chính sự? Ban đầu A La nghe không hiểu, sau đó hiểu ra vừa thẹn thùng vừa quẫn bách, lại bất đắc dĩ, cắn môi liếc hắn một cái: “Ân.”
Lời muốn nói đã nói xong, Tiêu Kính Viễn tuy không nỡ nhưng dù sao cũng không thể ở lại quá lâu, lập tức đưa cho nàng một vật: “Cái này cho ngươi.”
A La vươn tay ra từ trong chăn gấm, nhận lấy vật kia, đó là một khối ngọc lành lạnh, chất ngọc trong suốt phiếm lục quang, vừa nhìn liền biết là ngọc thượng đẳng.
“Đây là ngọc bội ta đeo từ nhỏ, bây giờ cho ngươi, ngươi nhớ luôn đeo bên người đấy.”
Đây chẳng phải tự định chung thân sao? Nếu không, một cô nương như nàng luôn mang vật của nam nhân bên người làm gì?
Có điều, A La cũng không lên tiếng, nhu thuận cầm ngọc bội trong tay.
Tiêu Kính Viễn thấy vậy, lưu luyến vuốt tóc nàng, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, rời đi.
Đợi Tiêu Kính Viễn đi rồi, A La cuống quýt gọi nha hoàn vào, lệnh cho nàng đi gọi Lỗ ma ma giúp nàng thay băng nguyệt sự, thay cả quần áo, đệm chăn.
Lỗ ma ma thấy nàng bị dính nguyệt sự khắp cả quần áo, chăn đệm liền cả kinh, cho rằng nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đích thân dạy nàng một phen, còn bảo nha hoàn đi nấu nước đường táo đỏ đến cho nàng uống.
Ép buộc một phen, đến khi thu thập sạch sẽ nằm xuống thì đã là nửa đêm.
A La nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn nhớ lại chuyện xảy ra đêm nay.
Tiêu Kính Viễn trả băng nguyệt sự cho nàng, Tiêu Kính Viễn ôm nàng, ôn nhu vuốt tóc nàng, Tiêu Kính Viễn hứa hẹn sẽ che chở nàng một đời một kiếp.
Thật ra, nàng có chút không dám tin, lại có chút thấp thỏm, nhưng phần nhiều là ngọt ngào trong lòng.
Kỳ thật... nếu không phải Tiêu gia là đầm rồng hang hổ, nàng có thể gả cho hắn tất nhiên là rất tốt.
Nghĩ vậy, nàng sờ soạng cầm ngọc bội Tiêu Kính Viễn đưa, cẩn thận quan sát, phát hiện trên ngọc bội có khắc một chữ, là chữ “La“.
Nàng không khỏi kinh ngạc, vì sao ngọc bội này lại khắc tên mình? Rõ ràng hắn đã nói đây là vật hắn đeo bên người từ nhỏ.
Chẳng lẽ vì muốn tặng cho mình nên mới khắc tên mình lên?
Nghĩ nghĩ, nàng lại cẩn thận nghiên cứu một phen, cảm thấy dấu khắc này đã hơi cũ, các cạnh chữ trơn nhẵn, giống như đã khắc từ nhiều năm trước.
Vì thế nàng càng cảm thấy nghi ngờ hơn, chẳng lẽ từ bảy năm trước, lúc hắn vừa quen biết nàng thì đã khắc rồi? Nhưng lúc đó nàng còn nhỏ a, hắn không thể nào khắc tên nàng lên vật tùy thân của hắn chứ?
Nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, A La thầm nhủ chờ hôm nào gặp hắn sẽ hỏi rõ ràng vậy, cuối cùng mông lung chìm vào giấc ngủ.
Nào ngờ đêm đó nàng nằm mơ, trong mơ, nàng nằm trong ngực nam nhân kia, cánh tay nam nhân trần trụi, hữu lực ôm nàng, nàng cố gắng kêu la, vùng vẫy đánh vào cánh tay hắn...
“A...” nàng giật mình tỉnh dậy, thở gấp dồn dập, mặt nóng ran.
Hồi lâu sau mới ý thức được, mình nằm mộng, còn là mộng xuân.
- -----------
Bên kia, Ninh thị bận tâm hai chất nữ, liền thương nghị với Diệp Trường Huân, trong nhà vốn chỉ có ba cái viện, bây giờ hai vị chất nữ cùng ở sương phòng phía tây với A La, tuy miễn cưỡng có thể ở được, nhưng về lâu về dài chỉ sợ sẽ có mâu thuẫn.
Diệp Trường Huân ngẫm lại thấy cũng phải, hắn hiểu tính tình nữ nhi mình, vốn đã không hợp với vị đường tỷ, huống hồ hai người kia trong nhà gặp biến cố, phải ăn nhờ ở đậu, càng sợ sẽ xảy ra tranh chấp.
Hai vợ chồng thương lượng, sớm an bài hôn sự gả hai vị chất nữ ra ngoài, thứ nhất bản thân có thể thanh tịnh, thứ hai cũng coi như hết tình hết nghĩa với Diệp Trường Cần đã mất.
Ninh thị lập tức gọi tỷ muội Diệp Thanh Liên qua, ôn hòa phân tích tình cảnh hiện tại, lại hỏi ý tứ các nàng thế nào.
Hai tỷ muội cũng biết mình hiện tại ăn nhờ ở đậu, hoàn toàn không giống trước kia, tất nhiên đều nguyện ý, đồng thanh đáp: “Đều do Nhị thẩm làm chủ.”
Sau đó, Ninh thị bắt đầu tìm nhà thích hợp ở Yến Kinh, nói thì dễ nhưng lại thì khó.
Thứ nhất, phụ thân hai người phạm tội lớn, nhà bình thường nào ai nguyện ý. Thứ hai, bà làm thẩm thẩm cũng không tiện hạ thấp các nàng, truyền đi cũng không dễ nghe.
Bởi vậy, chuyện này tất nhiên phải phí tâm tư một phen.
Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung cũng hiểu rõ tình cảnh bản thân, thấy thẩm thẩm bận tâm vì mình, Diệp Thanh Dung ít nhiều cũng có chút băn khoăn, còn Diệp Thanh Liên thì ngược lại, vẻ mặt nhàn nhạt, không nói gì.
Hôm nay, mười lăm tháng ba, từ sớm Ninh thị đã chuẩn bị trái cây để hai tỷ muội mang đi thăm mộ Diệp Trường Cần, A La ở nhà buồn chán lại lôi ngọc bội ra vuốt ve.
Ngọc bội sờ vào cảm giác lành lạnh nhưng nghĩ đến ngọc này từng được nam nhân kia đeo bên người, nàng liền phảng phất cảm nhận được chút khí tức ấm áp. Nhất thời hứng trí, A La lại lục tung cái rương tìm bằng được con rối gỗ ngày xưa, tỉ mỉ so sánh chữ “A La” trên đó với chữ “La” trên ngọc bội, phát hiện bút tích không giống nhau.
Nàng khó tránh khỏi đưa ra nhiều suy đoán, con rối gỗ này là Tiêu Kính Viễn tự tay làm, chữ trên đó tất nhiên cũng do hắn khắc.
Còn chữ trên ngọc bội hẳn là mời người khác khắc, chỉ không biết khắc từ khi nào?
Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, A La dựa người trên sạp mềm cạnh cửa sổ, nhớ lại từng câu từng lời đêm đó hắn đã nói, tâm tình lâng lâng, cảm thấy có ngàn vạn lời muốn nói với hắn, chỉ hận phải ở trong khuê phòng, lại không có hồng nhạn truyền thư, rất nhiều lời căn bản không tiện nói ra miệng.
Lồng ngực dâng lên một cỗ tư vị khó tả, ánh nắng ấm áp chiếu lên người làm thân thể nàng hơi nóng lên.
Tâm sự trong lòng không có chỗ kể ra, A La dứt khoát nàng giấy bút ra viết vẽ lung tung một phen, vốn muốn vẽ hắn nhưng đợi đến khi họa ra mắt mũi rồi lại cảm thấy mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ cuống quýt vo giấy ném qua một bên.
Đúng lúc này, tỷ muội Diệp Thanh Liên thăm mộ trở về. Diệp Thanh Dung thấy A La ngồi trước cửa sổ, nhân tiện nói: “Vừa rồi trên đường đi hái được một ít quả dại, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon miệng, muốn mang qua cho A La cùng nếm thử.”
A La nghe vậy, tất nhiên nhanh chóng mời hai người vào, thấy trái cây hồng nhuận đẹp mắt, cảm ơn Diệp Thanh Dung trước, sau đó sai nha hoàn mang đi rửa, phân phó: “Đưa một ít đến phòng mẫu thân, nói là Nhị tỷ tỷ hái được.”
Nha hoàn tuân mệnh làm việc, mấy tỷ muội ngồi trong phòng trò chuyện, kỳ thật cũng không có chuyện gì để nói ngoài gần đây đọc sách gì, sắp tới làm xiêm y kiểu dáng ra sao...
Ninh thị ngày xưa dù có khúc mắc với Đại phòng nhưng hiện tại vẫn đối xử rất tử tế với hai tỷ muội Diệp Thanh Liên.
Trò chuyện nửa ngày, A La tiễn hai tỷ muội kia ra cửa, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới bức họa mình vẽ Tiêu Kính Viễn, lập tức xoay người đi tìm nhưng mặc kệ tìm thế nào cũng không thấy.
Trong lòng nàng hơi trầm xuống, chẳng lẽ vừa rồi Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên nhìn thấy, tiện tay cầm đi?
A La cũng không dám để nha hoàn vào giúp, kéo bàn kéo ghế tìm hết một lượt vẫn không thấy, liền hiểu rõ hẳn là hai tỷ muội kia cầm đi rồi.
Trầm ngâm một lúc, nàng đứng dậy đi ra ngoài, thầm nghĩ qua bên chỗ hai tỷ muội kia xem xem.
Ai ngờ vừa bước ra thì nhìn thấy Diệp Thanh Liên đang đứng trước cửa thưởng thức tiểu thương lan.
Thấy A La đi ra, nàng liền cười như không cười nhìn A La, nói: “Muội muội, tiểu thương lan này là giống hoa quý, nghe nói là từ Tiêu gia mang về?”
A La nhìn thần sắc nàng ta đại khái là đã đoán được tâm tư mình, đáy mắt thậm chí còn lộ ra tia trào phúng, khinh thường.
Lúc này, A La càng khẳng định suy đoán của mình, cũng không hoảng hốt, chỉ cười cười, thản nhiên đáp: “Phải.”
Diệp Thanh Liên liếc nhìn A La, thật lâu sau mới ý vị thâm trường nói: “Muội muội rốt cuộc là mệnh tốt.”